Chương 19


Tiếng hô giết vang từng hồi, mùi máu tanh dần nồng lên, bay từ ngoài cánh cửa dày nặng vào bên trong.


Đám nha hoàn hoảng hốt, bất an chà tay. Giang Lăng đứng giữa sân, mặt trầm như nước.


Thời gian chầm chậm trôi, sau khi tiếng ầm ĩ bên ngoài đạt đến một mức nhất định lại bỗng lắng hẳn đi, như con mãnh thú phát điên bỗng thôi gào thét, chẳng biết là sự mai phục ngắn ngủi, hay là cuộc đại chiến đã hạ màn.


Cửa kẹt một tiếng, mở ra.


Dưới ánh sáng chói lòa, Hàn Tố cầm một thanh trường kiếm đứng nơi bậc cửa. Bộ đồ tang trên người nàng gần như đã nhuộm hết thành màu máu, trên mặt vẫn còn sát ý đằng đằng chưa đã cơn, máu trên lưỡi kiếm thong thả chảy xuống.


Như tướng quân khoác huyết y, khải hoàn trở về.


Giang Lăng bừng tỉnh, có một khoảnh khắc cậu như đã nhìn thấy đoạn cuối cuốn tiểu thuyết, vị nữ tướng quân thủ vệ biên thổ.


Mai Thiếu Hằng cưới được Hàn Tố đúng là lãi to, vừa có một cô vợ xinh đẹp, vừa có thêm một thần tử trung thành tuyệt đối, dũng mãnh thiện chiến.


"Tiểu thư." Nha hoàn rụt rè gọi một tiếng.


"Thích khách đã được giải quyết." Hàn Tố cười, dùng trường kiếm đẩy cửa lớn ra, để lộ cảnh tượng bên ngoài.


Trên con sư tử đá trước cửa bắn đầy máu, chỗ đỏ chỗ trắng, trên bậc thang có một thi thể, tầm mắt hướng lên trên, có mấy xác chết vương vãi, nô bộc phủ tướng quân đang xử lý.


Trông thấy cảnh này, đám nha hoàn mừng đến phát khóc.


Hàn Tố xé một mảnh vải dính máu quấn lên cánh tay. Nàng bị thương không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, đang đi về phía Giang Lăng như một người chẳng bị làm sao.


Giang Lăng nghĩ nghĩ rồi trêu: "Ôi chao, chúc mừng nữ tướng quân khải hoàn trở về."


"Tỷ..." Hàn Tố sững ra, mặt bỗng đỏ lên, ngượng nghịu mở miệng, "A Lăng, tỷ đừng cười ta."


"Ta nói thật đấy." Giang Lăng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.


Hàn Tố lại ngẩn ra, sau đó nàng nghe thấy Giang Lăng nói.


"Đây chỉ là bắt đầu, nàng còn phải đi xa hơn nữa, đừng quên những gì mình vừa nói đấy."


"Được." Mắt Hàn Tố sáng lên, ánh mắt nhìn Giang Lăng sáng ngời, "Ta hiểu rồi, ta sẽ không phụ lòng tỷ đâu."


Ngừng lại một chút rồi Hàn Tố gãi đầu: "Ban nãy cảm ơn tỷ nhé."


"Chuyện nhỏ thôi, ta về trước..." Giang Lăng lười nhác mà thoải mái nói, nhưng câu nói này còn chưa xong đã đột nhiên dừng lại.


Hàn Tố trước mắt và khung cảnh sau lưng nàng bỗng lồng lại vào nhau, môi Hàn Tố mở ra rồi khép lại, kinh thư bay tới bay lui xung quanh Giang Lăng, nhưng cậu lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.


Cậu lắc đầu thật mạnh mới nghe thấy tiếng ong ong.


"...A Lăng, sắc mặt tỷ không tốt cho lắm đâu, có cần đi nghỉ trước một chút không?"


"..."


Giang Lăng há miệng, cả người ngã thẳng về phía trước.


"..."


Khi Giang Lăng tỉnh lại, dưới người là chiếc giường mềm mại, trên đỉnh đầu là màn sa quen thuộc, trong mũi là mùi hương nhè nhẹ, là loại hương mà tỳ nữ Hiệt Phương đình hay đốt.


Rèm mi khẽ động, con ngươi trong mắt Giang Lăng nhòe đi, mãi lâu sau ý thức mới tỉnh táo hoàn toàn.


Cậu quay lại Hiệt Phương đình rồi!


Hoặc có thể nói, sau khi cậu ngất đi, Hàn Tố đã đưa cậu về hoàng cung, vừa mới nghĩ vậy thì Giang Lăng đã nghe thấy tiếng Hàn Tố.


"A Lăng, tỷ đã đỡ hơn chưa?" Cả cái mặt Hàn Tố rướn đến trước mặt Giang Lăng.


"..." Giang Lăng không khỏi chớp chớp mắt.


"Ấy, Tuyên vương phi, cẩn thận một chút, người chạm phải ngân châm rồi."


"À." Hàn Tố lại vội vàng rụt trở lại.


Giang Lăng nghiêng đầu, giờ mới phát hiện ra trên cánh tay mình toàn là ngân châm, Phó thái y đuổi Hàn Tố ra xong bèn bắt đầu thu dọn ngân châm.


"Phó bá bá, A Lăng đã bệnh mấy tháng rồi, sao vẫn chưa thấy đỡ hơn vậy?" Hàn Tố dáo dác, nói vẻ nghi hoặc, "Cảm giác như sắc mặt A Lăng càng ngày càng không tốt hơn ấy."


Phó thái y chẳng buồn quay đầu lại, xua tay về phía Hàn Tố: "Tuyên vương phi, người đừng làm loạn ở đây nữa, nhìn người nhảy nhót tưng bừng kìa, về băng bó vết thương cho mình trước đi."


Giang Lăng hùa theo: "Nàng về trước đi."


Vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc yếu ớt đến mức khiến Giang Lăng cảm thấy không quen.


Hàn Tố rõ ràng là hết hồn, lập tức nói: "Được được được, ta không quấy rầy tỷ nữa, A Lăng, tỷ phải nghỉ ngơi cho tốt đấy."


Tiếng nói vừa dứt cái đã lập tức lao vọt ra ngoài như thỏ, hoàn toàn không nhìn ra là bị thương ở đâu.


Nàng đi rồi, Giang Lăng nhấc tay run rẩy day đầu mày rồi mới lên tiếng: "Phó thái y, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."


Lông mày ông cụ đã cau thành đường thẳng, cuối cùng ông thở dài, giờ mới lên tiếng: "Lão phu làm nghề y nhiều năm, trước nay chưa bao giờ gặp phải chứng bệnh kỳ quái như thế này, không thể tìm ra bất kỳ nguyên nhân sinh bệnh nào, nhưng cơ thể nương nương lại suy nhược rất nặng, lục phủ ngũ tạng như người già cao tuổi vậy, đã xuất hiện tình trạng lão hóa, giống như..."


"Giống như..." Giang Lăng dừng lại, trong mắt xuất hiện một bóng mờ, "Người khác phải mấy chục năm mới già đi, nhưng ta chỉ mấy tháng đã bắt đầu già rồi."


Phó thái y không nói gì, giống như đã ngầm thừa nhận. Giang Lăng lại cười thành tiếng, tiếng cười ngậm đầy vẻ coi thường, tựa như căn bản chẳng hề để tâm đến.


Chứng bệnh này, giống hệt như cậu kiếp trước.


Kiếp trước đủ loại máy móc hiện đại còn không tìm được nguyên nhân bệnh, ở thế giới y thuật thô sơ này lại càng không thể.


Phó thái y kê đơn rồi ra khỏi căn phòng, kinh thư lịch bịch nhảy lên giường, gào lên.


"Kí chủ! Anh dọa chết tôi rồi!!!"


Mặt Giang Lăng lạnh tanh: "Mi còn gào lên nữa thì ta thực sự sẽ bị mi dọa chết đấy."


Hệ thống ấm ức, đến trang kinh thư cũng nhăn tít lại: "Là do tôi lo cho anh quá mà."


Giang Lăng tiếp tục độc mồm độc miệng: "Chẳng lẽ mi còn không nhận ra giọng mình khó nghe đến mức nào à?"


"Không thấy. Kí chủ, anh không cảm thấy giọng nói này đặc biệt có khí khái nam tử, đặc biệt uy vũ, đặc biệt sang chảnh à?"


Cũng không thấy luôn.


Giang Lăng chẳng buồn để ý đến hắn, giữa đầu mày trắng xám là vẻ mệt mỏi ẩn sâu, cậu chầm chậm khép mắt lại, định nghỉ thêm một lát.


Đang mơ màng thì cửa phòng khẽ mở ra.


Phó thái y ngó một vòng bên trong, thấy màn đã buông xuống, người trên giường đã nhắm mắt, hơi thở nhè nhẹ, lại lui ra khỏi phòng.


Dưới bậc thang, thiếu niên mặc áo choàng cá âm dương ngước mắt, trong đôi con ngươi xanh trong nặng trĩu vẻ lo âu.


"Cửu công tử." Thái y hạ thấp giọng theo bản năng, "Hi phi nương nương lại ngủ rồi."


Mai Cửu cúi đầu, khẽ đáp một tiếng, rèm mi cụp xuống, hơi run run như đang nghĩ điều gì.


Phó thái y không nhịn được mà mở miệng: "Nếu người lo lắng thì có thể vào trong xem mà."


"..."


Mai Cửu ngẩng đầu như đã hơi động lòng, cuối cùng lại lắc đầu chậm rãi mà kiên định, trả lời: "Không cần, thân phận của ta và nàng... không thích hợp để thân cận quá."


"Ôi." Phó thái y lại thở dài, tuổi cao rồi, vốn đã có tật hay thở dài, hôm nay số lần thở dài nhiều lên một cách đặc biệt.


"Sức khỏe của nàng, thực sự không có cách nào sao?" Lát sau, Mai Cửu lại hỏi lần nữa.


Phó thái y lắc đầu.


Gió bên ngoài phòng hiu hiu thổi, sắc trời rực rỡ, cảnh sắc Hiệt Phương đình vô cùng tú mỹ tinh xảo, nhưng ánh sáng trong mắt Mai Cửu lại vụn vỡ chỉ trong thoáng chốc.


Thật lâu sau, Mai Cửu mới ngẩng lên, khôi phục vẻ mặt luôn luôn ôn hòa, y nở nụ cười dịu dàng với Phó thái y: "Mấy thứ này, làm phiền thái y giao cho nàng vậy."


Nói xong, thiếu niên bước lên nền đá xanh, xoay người rời khỏi.


Phó thái y lại vào trong, dặn cung nữ đút thuốc cho Giang Lăng, tinh thần Giang Lăng mới tốt hơn một chút, ý thức cũng tỉnh táo hoàn toàn.


Cung nga bưng thuốc lui ra, Giang Lăng dựa vào trụ giường vươn tay, Phó thái y đang bắt mạch cho cậu.


Ông cụ cau chặt đôi mày bạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là vẻ chăm chú vô cùng, thật lâu sau ông mới thở phào một hơi, buông ngón tay, bắt đầu thu dọn hòm thuốc.


Ánh mắt Giang Lăng vốn đang đặt ở đống "nghe nói là thuốc" đầy ắp trên bàn, thấy có động tĩnh, cậu nhẹ ngước mắt lên.


"Nương nương đã không còn gì đáng ngại, uống thuốc đúng giờ là được, lão phu đến lúc phải về rồi."


Giang Lăng bình thản liếc nhìn thái y đôi lần rồi mỉm cười: "Đa tạ."


Phó thái y xua tay: "Đây là bổn phận của lão phu, lão phu kiếm cơm nhờ nghề này mà."


"Trước khi đi, thái y có thể giải thích nghi vấn của ta không?" Giang Lăng chỉ vào chỗ đồ trên bàn, cười nói: "Mai Cửu đưa đồ đến, vì sao không tự mình sang đây?"


Có lẽ là Phó thái y cảm thấy mình giấu giếm rất tốt, nên đột nhiên bị Giang Lăng vạch trần, không khỏi mở to mắt.


Giang Lăng tỏ vẻ bất lực, giọng lại vô cùng chắc chắn: "Đưa một hai lần còn đỡ, lần nào cũng thế, ta chắc chắn sẽ nghi ngờ một hai."


"Ha ha ha." Phó thái y cười, "Nương nương thông tuệ."


Giang Lăng chỉ cười không nói.


Phó thái y bèn nói tiếp: "Cửu công tử không dám vào, sợ tổn hại đến danh tiết của nương nương."


Giang Lăng không khỏi bật cười, đè giọng lẩm bẩm: "Tiểu tử kia nghĩ cũng nhiều ghê, ngoan ngoãn thật ấy."


Giang Lăng khựng lại rồi mắt mày ngậm cười, hỏi dò tiếp: "Thái y, ta còn có một việc chưa hiểu. Mai Cửu có từng nói với người về nguyên nhân vì sao lại quan tâm ta như vậy không?"


Phó thái y đóng hòm thuốc lại rồi đeo lên vai, quan sát Giang Lăng từ trên xuống dưới một lượt. Ánh mắt Phó thái y vô cùng tử tế, Giang Lăng bèn để mặc ông nhìn.


Thật lâu sau, Phó thái y lắc đầu, nói đầy hàm ý: "Cửu công tử có lẽ đã coi nương nương như mẹ mình rồi."


"..."


Giang Lăng đột nhiên nhớ lúc trong cung Vân Đỉnh, Mai Cửu uống rượu say đã gọi mình là mẹ, lại thêm y chẳng biết vì sao mà luôn đối tốt với mình, "-100" chẳng rõ nguyên nhân, người suýt nữa thì giật nảy lên.


"Ta trông giống Ngọc Cơ phu nhân à?" Giang Lăng buột miệng.


"Cái này thì không."


Giang Lăng thở phào, ban nãy cậu suýt nữa đã tưởng mình thành mẹ người ta.


Phó thái y có vẻ hơi khó xử, sau đó như nghĩ ra chuyện gì, bèn thong thả lên tiếng: "Nương nương có lẽ không biết, hôm người rơi xuống nước, Cửu công tử ở ngay trong rừng trúc bên cạnh đình Nam Húc, khi mọi người ngã xuống nước, y đã phát hiện động tĩnh bên này ngay."


"..." Không biết vì sao, Giang Lăng bỗng có cảm giác mất mặt.


"Cửu công tử đi báo cho người hầu đầu tiên, sau đó bèn đến Thái y viện tìm ta." Thế nên hôm đó Phó thái y mới đến đặc biệt nhanh.


"Nhưng..." Giang Lăng vẫn nghi ngờ, "Điều này có thể chứng tỏ được cái gì?"


"Cửu công tử sợ nước, từ sau bảy tuổi, y không bao giờ đến gần chỗ có nước nữa."


"Y nhất thời áy náy nên đối xử với ta cực kỳ tốt?"


Phó thái y lắc đầu, trong mắt lan đầy vẻ tang thương, ông nói như đang hồi tưởng lại chuyện gì: "Mùa đông Chiêu Dương năm thứ bảy, Ngọc Cơ phu nhân nhảy xuống hồ tự sát giữa đêm khuya, sáng hôm sau, khi cung nhân đi tuần tra mới phát hiện ra thi thể của Ngọc Cơ phu nhân."


Khi ấy đang giữa mùa đông, toàn bộ hoàng thành bao trùm trong tà áo bạc.


Hồ cơ xinh đẹp ngày xưa đã trở thành một thi thể trương phình, đứa trẻ mặc áo mỏng tanh, cả người ướt đẫm đứng chân trần bên hồ. Đứa trẻ này nhỏ tuổi, không thể vớt mẫu thân lên, bèn xé quần áo, bện lại thành thừng.


Y nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương, dùng sợi thừng kết bằng quần áo lồng vào người mẹ mình, còn bản thân thì kéo một đầu thừng, muốn kéo Ngọc Cơ phu nhân lên bờ.


Màn đêm trùm khắp, gió lạnh rít gào, đứa trẻ bé nhỏ cố gắng cả một đêm vẫn chẳng thể "cứu" nổi mẹ mình.


"Khi cung nhân bắt gặp Cửu công tử, Cửu công tử đã lạnh cóng đến tím ngắt cả người, da bị lạnh đến nứt ra, máu thịt lẫn lộn, mãi đến khi nhìn thấy cung nhân vớt thi thể lên bờ rồi mới ngất đi. Khi ấy, ta phụng mệnh chăm sóc Cửu công tử, đã mấy lần tưởng đứa trẻ này sẽ không sống nổi, nhưng y đã chống đỡ được."


"Thế nên, sợ nước?" Giang Lăng mím môi, ý cười hoàn toàn biến mất.


Phó thái y nặng nề gật đầu.


Ông nhận ra Mai Cửu vô cùng quan tâm Hi phi nên mới nói chuyện này, còn hiện giờ, ông cụ tóc bạc phơ cũng nhìn ra, Hi phi nương nương có lẽ đã đau lòng rồi.


Khi bước ra khỏi bậc cửa, tiếng Phó thái y chỉ còn loáng thoáng: "Khi Ngọc Cơ phu nhân nhảy xuống hồ, bà đang mang thai..."


Giang Lăng mở to mắt.


Cậu nhớ, những lời Lệ phi từng nói.


Lệ phi nói: Mai Cửu mồ côi, năm y ra đời, tiên đế băng hà.