Chương 23


Tuyết lớn rơi suốt ba ngày, mặt đất như được trùm thêm một lớp mây mềm xốp, khi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, cả trời đất trắng một màu tuyết, gió lạnh thổi ngang, từ rặng cây khô rơi lả tả những bông tuyết vụn.


Cơ thể này của Giang Lăng, sợ nóng cũng sợ lạnh, giờ cảm còn chưa khỏi nên càng không thể ra ngoài, thế là cả ngày "hành hạ" những tần phi trong hậu cung.


Trong cung không có hoàng hậu, vốn là Đức quý phi lên đứng đầu, nhưng vì Giang thừa tướng nên Giang Lăng xưng làm đại vương.


Yêu cầu đầu tiên của cậu chính là, tần phi hậu cung từ nay về sau phải thỉnh an cậu hàng ngày.


Thế là, Hiệt Phương đình hình thành một hiện tượng kỳ lạ.


Trong phòng có đặt mấy chậu than ấm áp dễ chịu, Giang Lăng uể oải dựa vào giường, cách tấm bình phong sơn thủy, mấy vị tần phi trang điểm kỹ càng đang thảo luận chuyện cầm kỳ thư họa.


Vị này đánh đàn trợ hứng, vị kia ngẫu hứng vịnh mai, hai vị này đánh cờ đen trắng, hai vị kia dắt tay họa đỏ xanh.


Gian ngoài thì đặt vài chiếc bàn, các tần phi đang vui vẻ xoa mạt chược.


Một bên phong nhã, một bên tiêu khiển... vô cùng hài hòa.


Kinh thư hóng xem hai bên một lượt rồi trở lại bên cạnh Giang Lăng, lầm bầm: "Kí chủ, tôi nhớ anh có nói với tôi, sợ có mấy kẻ háo sắc nhân cơ hội ăn hiếp hậu phi, thế nên hàng ngày gọi các nàng đến để thuận tiện che chở..."


"Ừ." Giang Lăng nhắm mắt, đáp nhẹ.


"Lúc đó tôi còn thấy khó tin." Hệ thống nói vẻ kinh ngạc, "Dù gì các nàng cũng gây rất nhiều phiền phức cho anh, ví dụ như Đức phi, ngày đầu tiên bà ta đến thỉnh an anh, bà ta đã cho anh đứng hai canh giờ liền, Lệ phi ngày nào cũng móc mỉa anh, Hiền phi là hổ mặt cười ngáng chân lén lút..."


Giang Lăng còn chẳng buồn nhấc mí mắt.


Hệ thống tiếp tục lèo nhèo: "Nhưng mà, anh nói với tôi, dù gì cũng quen nhau lâu rồi, có thể chăm sóc thì chăm sóc một chút, là đàn ông sao có thể tính toán chi li vậy được."


Giang Lăng gật đầu.


"Lúc ấy tôi cảm thấy, kí chủ anh thực sự rất đàn ông."


Giang Lăng cũng cảm thấy như vậy.


Hệ thống quay ngoắt: "Nhưng giờ sao tôi lại cảm thấy, anh làm vậy là để hưởng lạc???"


"Tầm bậy tầm bạ." Giang Lăng mở một mắt, sóng mắt lung linh.


"Anh nhìn đi!" Hệ thống quanh một vòng quanh số đồ để trên bàn, thiếu chút nữa là đập bàn, "Đây là canh gà ác Đức phi đem đến, đây là bánh ngũ sắc Tiệp dư đem sang, đây là khăn tay hoa mai do Lệ phi mang tặng..."


Từng món từng món được hệ thống đọc ra, hệ thống vô cùng tức giận: "May là kí chủ anh không có cơ hội mặc lại đồ nam, không thì anh còn định hại bao nhiêu đại cô nương tiểu cô nương nữa."


Giang Lăng lườm hệ thống, cười coi thường.


Thấy cuộc đại chiến giữa kí chủ và hệ thống sắp nổ ra, tiếng "đinh đoong" lọt vào tai Giang Lăng.


Âm thanh này Giang Lăng rất quen, cậu đã từng nghe rất nhiều lần, đây là tiếng báo nhiệm vụ sắp bắt đầu. Đúng như dự đoán, tiểu cung nữ lập tức vào phòng báo, nói là nhất phẩm phu nhân đến rồi.


Nhất phẩm phu nhân chính là Giang Trần thị.


Nghe được tin này, các hậu phi rất có mắt nhìn, lập tức, mạt chược được nhét vào dưới khăn trải bàn, gót sen uyển chuyển vây quanh Giang Lăng.


"Tỷ tỷ, nào, ăn miếng bánh đi, há miệng nào."


"Có muốn uống chén nước không?"


"Muội muội, sức khỏe muội không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều vào, ta hát một khúc cho muội nghe nhé."


...


Giang Lăng lập tức bị nhấn chìm trong son phấn.


Tiếng bước chân lại gần, Giang Trần thị mang dáng vẻ quý phụ nhìn thấy cảnh tượng như thế này đầu tiên.


Tiếng đàn du dương, hậu phi đang vẽ tranh bắt đầu phác lại dáng Giang Lăng, tựa như định vẽ một bức chân dung cho cậu, các hậu phi hoặc đoan trang nhã nhặn, hoặc diễm lệ yêu kiều, hoặc lanh lợi thông minh thì đang nịnh nọt Hi phi.


Còn cô con gái "Giang Lăng" của bà thì vẻ mặt vui vẻ, khi nghiêng đầu còn cong khóe môi với Giang Trần thị.


Diễm sắc ngập phòng, phi tử thần tiên cùng yêu nữ diễm lệ hình thành một cảnh tượng tươi đẹp.


Giang Trần thị hơi sửng sốt.


"Các tỷ tỷ muội muội, mọi người về trước đi." Giang Lăng mở miệng, giọng có vẻ luyến tiếc.


Các hậu phi lưu luyến cáo biệt.


Chờ gấu quần cuối cùng biến mất sau chỗ ngoặt, những lời Giang Trần thị định nói nghẹn lại trong cổ họng, bà run rẩy nắm lấy một bàn tay của Giang Lăng, do dự một hồi rồi đột nhiên nói: "Lăng Nhi, con sẽ không con sẽ không..."


"Con thích nữ nhân." Giang Lăng nhướn mày cười.


Giang Trần thị kinh ngạc, mãi lâu sau mới nói: "Lăng Nhi, là mẫu thân có lỗi với con."


Giang Lăng không nói gì.


Vị "mẫu thân" này của cậu, ghép với Giang thừa tướng đúng là tuyệt phối, đều lạnh lùng kiềm chế bản thân như nhau.


Trong ký ức của Giang Lăng, tuy người quyết định vẫn luôn là Giang thừa tướng, nhưng vị "mẫu thân ruột thịt" này của nàng nói chuyện thâu đêm, khổ sở khuyên bảo mãi nàng mới đồng ý tiến cung.


Sau đó, cũng là bà khiến Giang Lăng...


"Là mẫu thân khiến con phải oan ức, sau này chắc chắn mẫu thân sẽ tìm cho con một nhà chồng thật tốt, chỉ cần cha con còn, không ai có thể làm con chịu khổ."


Giang Lăng ngắt lời luôn: "Nói đi, lần này lại muốn con làm gì?"


Tay Giang Trần thị ôm lấy đôi tay sống quen trong nhung lụa, bà thận trọng: "Nên mẹ hi vọng con có thể khuyên nhủ Tuyên vương phi."


"Tuyên vương khởi binh rồi sao? Dùng danh nghĩa gì? Tru diệt loạn thần tặc tử hay là thanh quân trắc? Ừm, hình như cũng chẳng có gì khác biệt."


Giang Trần thị thầm ngạc nhiên, không biết bắt đầu từ khi nào, miệng lưỡi con gái bà bỗng trở nên sắc bén như thế. Nhưng nghĩ lại Giang Lăng từ nhỏ đã trang cường háo thắng, sắc bén một chút cũng chẳng có gì lạ. Bà không đổi sắc mặt, thong thả nói: "Đây cũng là ý của cha con, chỉ cần đại sự của cha con thành công, chúng ta còn lo gì tương lai nữa?"


"Là tương lai của các người, không phải ta."


Giang Lăng bịt miệng ho mấy tiếng, nếu vị này không phải mẫu thân của "Giang Lăng", cậu đã phun thẳng một mồm máu vào đối phương rồi.


"A Lăng, con đừng giận dỗi nữa."


Giang Lăng quay đầu, ánh mắt bình thản: "Ta làm gì còn tâm trạng mà giận dỗi." Cậu nói từng chữ từng câu, "Đằng nào, ai mà biết được ta có thể sống được mấy ngày?"


Giang Trần thị biến sắc.


Cuối cùng, Giang Lăng vẫn đồng ý với Giang Trần thị, bởi vì, cậu muốn gặp Hàn Tố.


Giang thừa tướng chịu để Giang Lăng che chở cho nữ quyến trong cung, nhưng lại giam riêng Hàn Tố lại, Giang Lăng đến giờ vẫn chưa biết Hàn Tố bị giam ở góc nào trong cung.


Tình trạng sức khỏe của cậu ngày càng yếu đi.


Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần hệ thống xử lý cậu, bản thân cậu đã bệnh chết trước rồi. Được thêm một cái mạng như kỳ tích, Giang Lăng không muốn cứ thế mà mất đi.


Hôm đó, có thị tòng dẫn Giang Lăng đi gặp Hàn Tố.


Không giống với các tần phi chỉ có vài thủ vệ trông, chỗ Hàn Tố cực kỳ hẻo lánh, trái ba lớp phải ba lớp thủ vệ trông chặt.


Sau khi đi qua một lối đi nhỏ, Giang Lăng đứng trước một cánh cửa sắt, cánh cửa này rất dày, bên trên có quấn mấy sợi xích sắt thô to, Giang Lăng nhìn thấy bên trong có một bóng người quen thuộc qua khe hở.


Trên tay chân Hàn Tố toàn là xích sắt, đừng nói đến chuyện chạy, cho dù ăn cơm thôi cũng khó.


Nhưng, sắc mặt trông vẫn khá tốt.


Hàn Tố là một người kiên cường, điểm này là chắc chắn.


Giang Lăng cong môi, giơ tay gõ lên cánh cửa.


Bên trong lập tức vọng ra tiếng Hàn Tố: "Lại đến giờ cơm rồi à? Sao ta có cảm giác như mình vừa mới ăn xong mà nhỉ."


Khí thế trong giọng nói vẫn rất ổn, xem ra không bị ngược đãi, hơn nữa người cũng rất tỉnh táo, không bị giam đến ngu đi.


"Sao hôm nay kẻ đến lại bị câm vậy?" Thấy Giang Lăng không đáp, Hàn Tố nghi hoặc, "Chán thật..."


"Là ta."


Hàn Tố còn định nói tiếp, vì hai chữ này mà đột ngột mở to mắt: "Sao tỷ lại đến đây? Chẳng lẽ..."


Chẳng lẽ đến con gái mình mà Giang thừa tướng cũng không tha???


Sau đó Hàn Tố mới nhận ra điểm không đúng, giọng điệu chứa đựng sự quan tâm bỗng chốc hóa thành phẫn nộ: "Giang Lăng! Ngươi đến làm gì? Đến cười nhạo ta à?"


Giang Lăng còn chưa mở miệng, hệ thống đã ngạc nhiên: "Ấy ấy ấy kí chủ, có phải nữ chính hiểu nhầm gì anh không?"


"Cô ấy đang diễn kịch."


"Diễn kịch làm gì?"


Giang Lăng giải thích cho hệ thống ngu ngơ: "Rũ sạch quan hệ với ta, chắc là sợ bản thân làm liên lụy đến ta."


Cậu không lên tiếng, Hàn Tố bèn mắng thêm mấy tiếng.


"Ta đến để khuyên nàng." Giang Lăng chầm chậm nói, "Nếu nàng ngoan ngoãn một chút thì sẽ không phải chịu khổ."


Bên trong vọng ra tiếng đập đồ.


Hàn Tố căn bản chẳng để tâm Giang Lăng nói gì, tự nghiến răng nghiến lợi: "Người Thiếu Hằng cưới là ta, giờ người chàng quan tâm cũng chỉ có ta, ngươi vĩnh viễn là bại tướng dưới tay ta!"


Hai người nói kiểu ông nói gà bà nói vịt một hồi, Giang Lăng xoay người rời đi.


"Tiểu thư." Thủ vệ khó xử nhìn Giang Lăng.


Giang Lăng nhún vai: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, Hàn Tố căn bản chẳng thèm nghe ta nói, cuộc đối thoại hôm nay ngươi cứ thành thật báo lại cho cha ta là được."


Nói xong, Giang Lăng đi về phía cửa, sau khi bước ra khỏi cửa, chân giẫm lên nền tuyết, để lại dấu chân trên mặt tuyết sáng ngời, dấu sâu dấu nông.


Giọng Giang Lăng rất bình thản: "Tiểu Hồng, ngươi nhớ được địa chỉ rồi chứ? Vẽ một bức bản đồ cho ta."


Hệ thống hớn hở trả lời: "Được hoy~"


Lần thất bại này đến tai Giang thừa tướng, thế là không có ai đến tìm Giang Lăng nữa, mấy hôm sau, cậu nghe được một tin, Tuyên vương lấy danh nghĩa thanh quân trắc để khởi binh, đại quân thẳng đường về phía bắc, nhắm thẳng đến đế đô.


Trước sự dũng mãnh thiện chiến của Hàn gia quân, quan viên địa phương còn đương ngơ ngác lũ lượt nhường đường. Chưa đến nửa tháng, binh đã đến thành.


Thân là nam chính, Mai Thiếu Hằng vừa có mẫu tộc chống lưng, vừa có thê tộc ủng hộ, bản thân càng không phải kẻ vô dụng, Đoan vương và Giang thừa tướng không ngờ được lại thua nhanh như vậy, trận tuyến chẳng mấy chốc đã loạn.


Còn Giang Lăng cũng nhận được nhiệm vụ nhánh cuối cùng trong họa quốc yêu phi.


[Nhánh họa quốc yêu phi—— độc giết đế vương]


Khi nhìn thấy nhiệm vụ này, Giang Lăng ngẩn ra, không khỏi cười: "Nhiệm vụ này bị lặp với nhiệm vụ hồi trước à?"


"Chiêu Dương đế đã trúng độc, còn là ta tự tay đưa độc cho Mai Cửu, Hiệt Phương đình cách chỗ Chiêu Dương đế ở xa như thế mà đêm nào cũng có thể nghe thấy tiếng lão sắc quỷ kia kêu la."


Hệ thống giả vờ suy nghĩ: "Tôi đi xem nội dung nhiệm vụ."


Quyển kinh thư in bốn chữ lớn HỆ THỐNG HỒNG NƯƠNG bay đến trước mặt Giang Lăng, lật trang sách ra.


Trên bốn chữ "độc giết đế vương", chữ "giết" in đỏ, còn gạch thêm hai đường lượn sóng.


Trọng điểm ở chữ "giết"!


Giang Lăng ngẩn ra, đột nhiên hiểu được, giờ chết của lão sắc quỷ đến rồi.


Đang nghĩ thế thì kinh thư lại lật sang trang nữa. Nhờ ánh đèn trong phòng, Giang Lăng nhìn rõ được chữ trên mặt kinh thư.


[Trong phòng có người]


[Tuyên vương Mai Thiếu Hằng]


Giang Lăng nhíu mày, rời khỏi giường đi rót chén nước vô cùng bình thản, khi nâng chén trà lên, Giang Lăng nhờ vào động tác này mà nhìn quét một vòng.


Bây giờ đang là đêm khuya, phòng chiếu sáng bằng dạ minh châu và nến, kiểu gì cũng sẽ có chỗ ánh sáng không rọi đến được, Mai Thiếu Hằng bèn nhân cơ hội mà ẩn nấp.


Cuối cùng, Giang Lăng nhìn thấy một con số lóe sáng màu xanh lục trên tủ quần áo.


[60]


Đây là độ thiện cảm của Mai Thiếu Hằng dành cho Giang Lăng.


Giang Lăng bỗng muốn cười, giơ chân dùng mũi chân đá đá vào tủ gỗ, cười nói: "Còn muốn trốn đến khi nào?"


Cánh tủ mở ra, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ của Mai Thiếu Hằng, hắn lúc này đang vô cùng ngơ ngác, lầm bầm: "Nàng phát hiện ra ta lúc nào?"


"Cái này không quan trọng." Giang Lăng cầm một cái áo dày khoác lên, ngồi xuống ghế tròn, "Quan trọng là ngươi muốn làm gì? Muốn giở trò xằng bậy với ta à?"


Mai Thiếu Hằng trả lời vô cùng lạnh lùng vô tình: "Ta với nàng không còn gì để nói nữa, cáo từ."


Nói xong, bước ra khỏi tủ gỗ, xoay người định đi.


"Ta còn tưởng ngươi đến đây để cứu Hàn Tố chứ."


Mai Thiếu Hằng khựng lại, thật lâu sau hắn mới quay đầu liếm môi một cái, giọng khô khốc: "A Lăng, cho dù nàng không thích A Tố, nhưng A Tố thực sự rất thích nàng, nàng có thể giúp ta được không."


"Được thôi." Giang Lăng trả lời rất thẳng thắn.


Mai Thiếu Hằng lại không tin, bất lực nói: "A Lăng, ta không đùa với nàng."


"Trùng hợp ghê, ta cũng không đùa với ngươi."


Giang Lăng khoanh tay trước ngực, cười híp mắt mà nói: "Ta cũng rất thích tiểu cô nương kia, thú vị hơn cái tính như khúc gỗ của ngươi nhiều."