Chương 26


Tường thành thô ráp và lạnh lẽo, khi Giang Lăng bấu vào tường thành mà bước lên trên, ngón tay lạnh đến run rẩy.


Mũi tên bằng sắt nhắm thẳng vào Giang Lăng như có thể đâm vào tim Giang Lăng bất cứ lúc nào, nhưng, bước chân cậu vẫn chẳng hề dừng lại.


Người cầm cung cũng không có ý định buông bàn tay đang kéo dây cung.


Họ chưa nhận được mệnh lệnh chính xác, lại chưa hiểu rõ được tình hình, thế là để mặc Giang Lăng an toàn bước lên tường thành.


Bầu trời hỗn loạn, tuyết lớn bằng lông ngỗng bay từ trên trời xuống, trên tường thành nguy nga, các đại thần tụ lại với nhau, sắc mặt nghiêm túc, Đoan vương thì mặt tái xanh. Còn bên cạnh bọn họ là thủ vệ người mặc giáp sắp cứng lạnh, không nói năng gì, có thể vung đao giết người bất cứ lúc nào.


Vẽ nên một bức họa xác xơ loáng ánh đao.


Giang Lăng khoác áo choàng mai đỏ chẳng mất bình tĩnh chút nào, cậu bước thong thả, đi về phía mấy người Đoan vương.


Đến gần rồi, Giang Lăng hạ mắt, ngón tay trắng muốt dài mảnh kéo mở mũ áo choàng đính lông trắng, mái tóc dày đen mượt xõa ra trên bả vai.


Giang Lăng khẽ ngước mắt, dáng vẻ yếu bệnh liền hiện ra trước mọi người, cậu dùng vẻ xinh đẹp dịu dàng dội sạch đi bầu không khí căng thẳng.


Đa phần người có mặt đều từng nghe nói con gái Giang thừa tướng trời sinh mỹ mạo, khiến Tuyên vương đeo đuổi nhiều phen, thậm chí Chiêu Dương đế còn không thèm giữ thể diện mà nạp nàng làm phi, vừa vào cung đã được đế vương sủng ái.


Nhưng, đây vẫn là lần đầu tiên họ thực sự nhìn thấy dung mạo Giang Lăng, bỗng chốc vừa kinh ngạc, vừa cảm thán.


Các đại thần thậm chí còn nghĩ, lời của yêu phi này có vài phần đáng tin.


Dù gì thì "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", "hồng nhan họa thủy" từ xưa đã có.


Ba cha con vì một tuyệt đại giai nhân mà mê mẩn đầu óc... hình như cũng không khó chấp nhận lắm.


Mỹ nhân thê thiết nhìn chăm chăm vào Đoan vương, nhưng bờ môi lại nở vệt cười: "Hồi ấy ta ngã xuống nước rồi sảy thai, đau lòng không thôi, ngươi đã chăm sóc ta hết mực, ngày ngày sai người mang đồ đến Hiệt Phương đình."


"Khi ấy ta vẫn đang ở yên trong phủ Đoan vương, mang đồ cho ngươi hồi nào?" Đoan vương cãi.


Nói thừa! Đương nhiên không phải ngươi, đó là "tiểu kiều thê" Mai Cửu.


"Thế ngươi có dám lấy sổ sách Đoan vương phủ ra đối chứng không?"


"..."


Đoan vương có thể làm đến được bước này, chẳng biết đã lén làm bao nhiêu chuyện không thể để lộ ra.


Giang Lăng bình thản ấn ký hiệu loa, tiếng nói không sắc nhọn cho lắm một lần nữa lấn át tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.


"Trên tiệc thất tịch, sau khi ta rời tiệc nửa chừng, ngươi hẹn ta đến tiểu đình bên ngoài Tâm Hải cư gặp mặt." Giang Lăng tỏ ra e thẹn.


"Ta có đến Tâm Hải cư bao giờ đâu, hay là ngươi bậy bạ với người khác rồi đổ lên đầu ta?"


"Ngươi có dám chỉ lên trời mà thề ngươi chưa từng rời khỏi đại điện, không thì sẽ bị thiên lôi đánh không?" Giang Lăng lại bình tĩnh kéo loa tiếp.


Đoan vương: "..." Có nạp thì phải có xả, hắn ăn uống nhiều rồi đương nhiên phải đi vệ sinh chứ.


Giang Lăng thầm chậc một tiếng, tuy người hẹn cậu là Tuyên vương, nhưng người biết chuyện này là lão hoàng đế thì đã ngỏm rồi, chết không đối chứng.


"Khi đó ngươi cũng vì ta lấy ra chiếc túi thơm y hệt với Tuyên vương mà ghen tuông quá độ, còn..." Giang Lăng che mặt đúng lúc, tỏ ra xấu hổ.


Đoan vương bị bom dội liên tục, Giang Lăng dứt lời cái bèn phản kích: "Làm sao, không dám nói nữa à, trong lòng có quỷ nói hớ rồi phải không?"


Câu này đã đè nén quá lâu, giọng Đoan vương đinh tai nhức óc.


Bốn phía lập tức yên lặng như tờ, chư vị đại thần đều dùng ánh mắt khó diễn tả để nhìn Giang Lăng và Đoan vương. Đoan vương giật thót, ánh mắt nhìn Giang Lăng cũng thay đổi, một ý nghĩ bỗng lóe qua trong đầu...


Chắc không phải nữ nhân này vô liêm sỉ đến mức đấy chứ?


Giang Lăng ôm mặt bằng những ngón tay mảnh mai, giữa kẽ ngón tay, trong đôi con ngươi mị hoặc ngập tràn vẻ thích thú.


"Đáng ghét, ngươi nghĩ con chúng ta, làm thế nào mà có được?"


"..."


Gió tuyết gầm gào, táp vào mặt Đoan vương lạnh buốt, nhưng, Đoan vương cảm thấy, nơi con tim mình, như đang bị băng tuyết đan xen, lạnh đến run rẩy.


Hoặc có thể nói là tức đến run rẩy.


Không ngờ ả lại vô liêm sỉ như vậy, cái gì cũng dám nói!!!!


"Ngươi không chấp nhận ta cũng đành, nhưng chẳng lẽ đến cốt nhục của mình mà ngươi cũng không chấp nhận?" Giang Lăng nháy mắt với Đoan vương một cách vô cùng khiêu khích, nhưng trong mắt người ngoài lại là phong tình đến lay động lòng người.


Giang Lăng chỉ nhè Đoan vương mà đổ tội, chỉ thiếu mỗi nước chỉ vào mũi hắn mà nói hắn "lãnh khốc vô tình cố tình gây chuyện".


Còn Giang thừa tướng, phụ thân "Giang Lăng", thân là đồng minh của Đoan vương, lúc này lại đứng trên cổng thành chẳng nói năng gì, cứ thế mở to mắt mà xem kịch.


Đoan vương bị chặn họng mấy câu liền, sắc mặt càng thêm khó coi, cũng chẳng biết bị làm sao, lần nào hắn định nói gì đều sẽ bị tiếng Giang Lăng đè nghiến xuống dễ dàng.


Đột nhiên, Giang Lăng nghiêng mặt, thấp giọng ho.


Đoan vương vui mừng, mãi mới có cơ hội chen miệng, nói chẳng biết lựa lời: "Ai biết đứa bé là của ai, trông ngươi bảo vệ Mai Thiếu Hằng như thế, chắc không phải là con rơi con rớt của hắn chứ?"


"Khụ khụ..."


Giang Lăng dùng mu bàn tay đè môi, thấp giọng ho, nhìn Đoan vương một cách vô cùng ấm ức. Sau đó cậu từ từ buông tay ra, máu đỏ tràn ra trên môi, nhỏ xuống làn da trắng như tuyết, chẳng khác nào đóa mai đỏ nở rộ trên mặt tuyết.


Đẹp đẽ thê lương mà lẫm liệt.


Mai Hiên đã từng chứng kiến đại chiêu hộc máu của Giang Lăng, không khỏi câm miệng.


Bên dưới hàng mi dài mảnh của Giang Lăng dần vương hơi nước mịt mờ, như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.


Giang Lăng trời sinh có đôi mắt đa tình, chỉ cần cậu nhìn chăm chăm vào một người là sẽ khiến người ta sinh ảo giác thâm tình. Còn giờ, cậu đang nhìn chằm chằm vào Đoan vương một cách thâm tình và oán hận.


"Ngươi lại... nhìn ta như vậy sao?" Giang Lăng run rẩy hỏi.


Đoan vương bị nhìn đến tê cả da đầu, ban nãy hắn vô cùng tức giận, giờ lại thêm vài phần hoảng loạn.


"Giang thừa tướng." Đoan vương quyết định tìm viện binh, "Đây chính là con gái của Giang gia ngươi sao?"


Giang Lăng cúi đầu, tóc mái mảnh vụn che đi đôi mắt, tựa như đang khóc nên giọng nghẹn ngào đi: "Ngươi lừa được ta, nên nghĩ rằng ta là loại người ai cũng có thể làm chồng đúng không!"


"Giang thừa tướng——" Đoan vương tăng âm lượng.


Giang thừa tướng luôn im lặng không nói đáp một tiếng, sau đó thở dài một hơi. Mặt hắn lộ vẻ phức tạp, hắn nhìn Giang Lăng một chút rồi nói một cách cực kỳ lạnh lùng: "Ả không phải con gái của ta."


"Giang gia ta không có nữ nhân không biết liêm sỉ như thế."


Vai Giang Lăng khẽ run.


Giọng Giang thừa tướng lạnh ngắt: "Trên gia phả, cũng sẽ không có cái tên "Giang Lăng" nữa."


Lần này, người khoác áo choàng mai đỏ cứng đờ, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong veo giờ trống rỗng, như đã bị ép đến đường cùng rồi lòng tựa tro tàn.


"Các người lừa ta, tất cả đều lừa ta."


Giang Lăng kéo liên tục mười mấy cái loa, nhìn trừng trừng vào những người có mặt.


"Một người nói sẽ chăm sóc ta cả đời, lập ta làm hậu."


"Một người nói ta là con gái ngoan của phụ thân, vì tham vọng của bản thân mà đẩy ta vào cung."


"Các người nghĩ ta dễ bắt nạt lắm đúng không?"


"..."


Sau một phen giằng co, Giang Lăng chỉ cách Đoan vương có ba bước, cách các vị đại thần cũng chỉ có vài bước.


Từ trong tay áo Giang Lăng trượt ra một gói thuốc nhỏ, được nắm trong những ngón tay thon dài.


Cậu đứng trên tường thành cao, bỗng cười, đôi mắt chết lặng bỗng tỏa ra ánh sáng khác thường, rung động lòng người.


"Vậy thì ta đành phải kéo các người chết cùng thôi~"


Tường thành gió lớn, gió lạnh thổi thốc từ phía sau cậu ra, Giang Lăng dốc toàn lực nhằm về phía Đoan vương, gói giấy trong tay nổ bung, bột thuốc cùng bông tuyết hòa lẫn vào nhau, thổi khắp đầu khắp mặt mọi người.


Còn Giang Lăng thì nhân lúc rối loạn mà túm cổ áo Đoan vương, đấm thẳng vào ngực hắn.


"Hự——" Đoan vương hự một tiếng đau đớn, không thể tưởng tượng nổi một "nữ tử yếu ớt" lại khỏe như vậy.


Hai người rất gần nhau, Giang Lăng cười với Đoan vương, con ngươi lạnh ngắt như đang xem một vở kịch.


"Có thấy đau lắm không? Vừa ngứa vừa đau ấy?"


Không nói còn đỡ, Giang Lăng vừa nói, hắn đã cảm thấy người ngứa ngáy khó chịu. Đoan vương cúi đầu, phát hiện mu bàn tay lộ ra ngoài của mình sưng đỏ lên.


Cùng lúc đó, những người dính bột phấn đều kêu ầm lên.


"Mùi vị phấn độc này được chứ, nghe nói chỉ cần hơi chạm vào bột thuốc thôi, da thịt sẽ mục nát ngay, không quá ba ngày sẽ xâm nhập phế phủ, không thuốc nào chữa được."


Câu nói này của Giang Lăng không dùng loa nhưng những đại thần vẫn để ý bên này thì nghe rất rõ ràng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, không phải kinh hoàng thì là tức giận, hầu như không còn ai có thể giữ được bình tĩnh.


"Lời ngươi nói ta thật không dám tin."


"Ồ?"


Đoan vương đẩy Giang Lăng nhưng không đẩy ra được, hai người suýt nữa thì ngã lăn ra tuyết, hắn hung dữ nói: "Ta không tin bản thân ngươi không bị dính bột thuốc."


Nhưng, Giang Lăng lại nói nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ ngươi tưởng ta còn muốn sống?"


Lời nói nhẹ tênh, mắt Giang Lăng cũng chẳng có chút cảm xúc nào.


Đoan vương: "..."


Lúc này, trên tường thành vô cùng hỗn loạn, có người gọi thái y, có người la hét đau đớn, có người thì lại tức giận chửi mắng.


Trong một mớ âm thanh, một tiếng nói bình tĩnh và tuyệt tình vang lên: "Cung tiễn!"


Lòng Giang Lăng khẽ động, cậu vụt quay đầu lại, liền trông thấy Giang thừa tướng đang giơ cánh tay lên rồi nặng nề thả xuống.


Trong số cung thủ ở đây có người của Đoan vương, tất nhiên cũng có người của Giang thừa tướng, cung thủ được huấn luyện nghiêm ngặt kéo dài trường cung theo động tác của hắn, mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào Giang Lăng và... Đoan vương.


"Bắn——"


Giang Lăng tránh ngay ra, đụng phải Đoan vương đang hoảng loạn, hai người đồng thời lăn xuống khỏi tường thành.


Khi va vào nhau, Giang Lăng túm lấy đùi Đoan vương theo bản năng, Đoan vương mau lẹ bấu lấy bờ tường, mặt vô cùng sợ hãi.


"Người đâu!!"


Người của Đoan vương lập tức phản ứng lại, vội vàng kéo cánh tay Đoan vương định kéo lên.


Phía dưới đen thui như vực sâu không nhìn thấy đáy, người Đoan vương đung đưa như đang chơi xích đu.


Đoan vương túm chặt lấy thủ vệ, khi cúi đầu nhìn xuống, mắt liền lộ vẻ sợ hãi, cuối cùng hắn cũng sợ người này rồi. Giờ thấy Giang Lăng vẫn đang ôm đùi mình, hắn như lây ôn dịch, la ầm lên.


"Mau, chém tay ả đi!"


"Mau lên!"


Thủ vệ giật mình run lên, miễn cưỡng nhìn xem đâu là cánh tay Giang Lăng trong gió tuyết, khi rút thanh trường đao bên hông ra, mấy người đều nghe thấy một tiếng cười.


Đoan vương cúi đầu, con ngươi bất ngờ co lại.


Mỹ nhân thiên kiều bá mị ngẩng đầu, vì một phen giằng co ban nãy mà tóc xõa tung ra đằng sau, múa lượn cùng hoa tuyết lấm tấm.


Giang Lăng cười, nơi mắt mày toàn là vẻ yêu dã, tựa như tuyết yêu, lại tựa như diễm quỷ.


Cậu vẫy tay với Đoan vương, giọng nhẹ bẫng.


"Bảo bối, bye~"


Đoan vương ngừng thở, rõ ràng quỷ quyệt đến cùng cực mà tự nhiên lại kinh diễm lạ thường, tim đập thình thịch.


Mỹ nhân buông tay, rơi xuống nơi hỗn độn gió tuyết.


[Đạt thành tựu họa quốc yêu phi]


[Ding ding ding——]


[Cảnh báo, khả năng sống của kí chủ đang giảm nhanh]


[Cơ thể kí chủ đã chết]


[Đang lấy linh hồn]


[Đã lấy thành công]


Giang Lăng lơ lửng trên không trung, gió tuyết xuyên qua cơ thể cậu, cậu không cảm nhận được cái lạnh, cũng không cảm nhận được sự đau khổ khi mang cơ thể suy yếu nữa.


Sau khi háo hức lửng lơ đôi bận, Giang Lăng nhìn thấy đống "đồ" trên tuyết kia, máu đỏ tươi thấm vào trong hoa tuyết, nhuộm tuyết trắng thành màu đỏ tươi chẳng chút kiêng dè.


Giang Lăng bay xuống phía dưới, nhìn cơ thể xinh đẹp kia của mình.


...biến thành "thịt nát".


"Chẹp chẹp, ngã ghê quá cơ."


"Quả nhiên, nữ phụ ác độc đều có kết cục thê thảm, hết uống thuốc độc lại đến nhảy lầu."


Hệ thống run run: "Kí chủ, nhìn cơ thể mình vỡ cả sọ mà anh không cảm thấy sợ à?"


Giang Lăng trầm tư một chốc rồi mới gật đầu: "Nói thật thì cũng có chút chút."


"Hu hu hu." Hệ thống cảm động, "Cũng may kí chủ anh không phải một tên biến thái hoàn toàn."


Giang Lăng mặc xác hắn, nhìn trang hệ thống.


Trang nhiệm vụ, nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành tất cả, trong đó có một dấu chấm than, là nhiệm vụ Giang Lăng vừa hoàn thành.


[Kết cục nữ phụ: đã hoàn thành]


Giang Lăng ấn vào ok, hệ thống ở bên cạnh xem, không nhịn được mà lầm bầm: "Kí chủ, có phải anh đã sớm dự liệu được tình huống vừa rồi không?"


"Sao thế được?" Giang Lăng còn chẳng buồn quay lại, "Mi không thấy ta toàn đổi thuốc độc tại chỗ à?"


Hệ thống vẫn đang dừng ở trang cửa hàng, cột đã mua là một đống loa và một gói thuốc độc.


Loa là để đấu võ mồm, bên thuốc độc là một dòng giới thiệu.


Phấn ăn mòn: khi dính vào da sẽ bị thối rửa, cần dùng nước sạch rửa nhiều lần rồi bôi thuốc mỡ, sau 15~25 ngày là sẽ khỏi hẳn.


Gói thuốc mà Giang Lăng ném là phấn ăn mòn, căn bản không gây mất mạng, chỉ dùng để hù dọa, nhưng có thể dọa người ta đến dở sống dở chết.


Trừ phấn ăn mòn ra, Giang Lăng còn mua một loại bột thuốc khác —— bột rữa xác.


Còn về hiệu quả thì giống hệt như thứ cậu dùng để hù dọa Đoan vương, chỉ là giá đắt gấp mười lần.


Giang Lăng mua chút bột rữa xác bằng cái móng