Chương 2


Cơn đau đớn do huyết chú kéo suốt cả đêm dài, Giang Lăng lăn lộn trong quan tài suốt đêm, đến tận sáng hôm sau, cơn đau mới từ từ dịu đi.


Kinh thư run rẩy núp trong góc, chờ đến khi quan tài không còn động tĩnh gì nữa mới lăn từ dưới đáy quan tài ra.


"Nè, kí chủ, anh còn sống không đấy?" Hệ thống gọi một tiếng.


Trong quan tài không có động tĩnh gì, kinh thư chầm chậm lướt sang.


Đệm và chăn lông lót dưới quan tài đã bị xé nát tươm, trong quan tài toàn là vết cào, vụn gỗ và sợi vải trộn lẫn thành một nùi với cánh hoa hồng.


Nơi này, rất giống cảnh tượng sau khi dã thú tàn sát.


Tối qua, khi đau đến đỉnh điểm, Giang Lăng đã mất hết lí trí, chỉ biết lấy những thứ bên cạnh mình để trút hết ra.


Kinh thư bò lên bên rìa quan tài, cẩn thận ngó vào trong: "Kí chủ?"


Trong quan tài, Giang Lăng nằm trên chiếc chăn lông đã bị xé thành mảnh vụn, lưng trần lộ ra, tóc tai rối bời phủ trùm trên cơ thể, má bị mái tóc mềm che đi, chỉ lộ ra vành tai như bạch ngọc.


"...Đừng ồn."


Giang Lăng tiện tay kéo cái gối rách bươm ném về phía kinh thư.


Kinh thư óa một tiếng, cái gối ôm bay xuyên qua kinh thư, rơi xuống sàn nhà còn nảy lên mấy cái.


"Ta đã tưởng ta sẽ không sợ đau nữa, hóa ra chỉ là chưa phải chịu cơn đau kinh khủng hơn mà thôi..."


Tiếng nói nặng trĩu vọng từ dưới mái tóc ra.


==ăn trộm ăn cắp là chóa nà==


Hệ thống thử an ủi, kéo giọng: "Kí chủ, anh đừng sợ, thuốc giảm đau trong cửa hàng tốt lắm, bổn hệ thống kiến nghị anh nên đổi lấy một ít, lần sau lúc đau..." Uống mấy viên sẽ dễ chịu hơn nhiều.


Lời hệ thống muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, vì Giang Lăng bỗng cười.


Giọng của cơ thể mới này của Giang Lăng ngọt ngào tựa mật ong, đến tiếng cười cũng mềm như kẹo bông, nhưng, tiếng cười này, vô cùng không thích hợp với tình hình như thế này.


"Uống cái gì mà uống, đau thế này tốt mà." Giang Lăng chống tay đỡ người lên, cậu chầm chậm thẳng người dậy, ngón tay mảnh dẻ trắng muốt vén lọn tóc đang trùm xuống mặt ra sau tai, khuôn mặt xinh đẹp lộ mấy phần mệt mỏi, lúc này lại đong đầy ý cười, "Đau mãi đau mãi khắc quen, đạo lý đơn giản như thế mà mi không biết à?"


"Dùng tích phân để đổi thuốc?" Giang Lăng coi thường, "Lãng phí quá."


Hệ thống: "..."


Kinh thư lặng lẽ dịch dịch, run rẩy: "Kí chủ, anh đừng từ bỏ chữa trị chứ."


"Hờ." Giang Lăng cười một tiếng như có như không, chống quan tài đứng dậy.


Tối qua, cậu xé chăn không ngừng, đến chiếc váy màu đen trên người cũng xé rách tả tơi, cử động một cái, "mớ vải rách" trên người lập tức tuột xuống eo, khi sắp tuột đến dưới đùi, Giang Lăng lại kéo lên.


"..."


"Kí chủ, eo anh nhỏ ghê." Hệ thống thật lòng khen.


"Cút."


Sau khi tặng cho hệ thống một chữ, Giang Lăng thắt nút mớ vải rách lại, run rẩy kéo một góc rèm cửa sổ ra, khi ánh nắng sáng rực của buổi trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào người Giang Lăng, cậu không khỏi nhíu mày.


Lúc này, cậu mới thực sự cảm nhận được, bản thân đã biến thành một chủng tộc khác, cậu hồi trước thích nhất là rúc dưới giàn hoa tắm nắng, bây giờ lại cảm thấy ánh nắng vô cùng khó chịu.


Cũng may, tuy cậu cảm thấy ánh nắng khó chịu nhưng cậu không sợ nắng. Thế là kiềm nén sự khó chịu, cậu nhìn ra bên ngoài.


Thứ đập vào mắt là một quảng trường, chính giữa là đài phun nước, tượng đá bằng ngọc đen tạc thành hình ác ma, ác ma tóc đen tuấn mỹ đang mở tung đôi cánh dơi, trong tay cầm một thanh trường kiếm, nước nhỏ giọt xuống từ thân kiếm.


Trong truyền thuyết của Huyết tộc, thanh kiếm kia là kiếm giết thần, ác ma chém vào cơ thể của thần, máu thần chảy xuôi theo thân kiếm mà nhỏ xuống.


Xung quanh đài phun nước trồng một lượng lớn tường vi, hoa nở rộ, trên cánh hoa kiều diễm lấp lánh nước.


Nghe nói, vào đêm trăng máu, thứ phun ra từ suối phun không phải nước mà là máu. Máu chảy xuống đất, tưới lên đám tường vi xung quanh khiến chúng càng trở nên đẹp hơn.


Lúc này, chính là thời gian Huyết tộc ngủ say.


Trừ "ngụy" Huyết tộc Giang Lăng tạm thời vẫn chưa điều chỉnh được vụ chênh giờ, tất cả Huyết tộc trong lâu đài đều đang say ngủ, trong yên tĩnh chỉ có tiếng cánh hoa đung đưa trong gió.


Giang Lăng thấy chán nên kéo lại rèm cửa, căn phòng lại chìm vào bóng tối.


Nhân lúc này, Giang Lăng quyết định tìm hiểu rõ tình hình trước mắt. Đối với cậu thì điều quan trọng nhất chính là khả năng của cơ thể này.


Thân là một trong các trưởng lão Huyết tộc, Alice nắm quyền lớn, thân phận cao quý, năng lực đương nhiên cũng mạnh.


Giang Lăng mở hệ thống tu luyện, chống cằm trầm tư.


"Tiểu Hồng, nếu sang thế giới tiếp theo, ta có thể mang năng lực của cơ thể này theo không?"


"Nếu kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời nắm rõ cách kiểm soát sức mạnh trong cơ thể, thì chắc là có thể mang được tầm một phần năm." Hệ thống nghiêm túc trả lời.


Giang Lăng nhận xét: "Được đấy."


"Đương nhiên rồi." Hệ thống trở chứng, bắt đầu mời chào, "Phúc lợi cho công nhân viên của chúng tôi rất tốt, kí chủ có thể được tôi chọn là nhờ phúc khí tích mấy đời đấy."


Giang Lăng đáp một tiếng như có như không, mắt lướt qua các loại hệ thống tu luyện, đầu ngón tay dừng lại giữa "hệ thống huyết mạch" và "hệ thống ma pháp".


"Huyết tộc thuộc hệ thống nào?" Giang Lăng hỏi.


"Để tôi tra xem."


Giang Lăng gõ quan tài, hệ thống lại cắp đít bay đến, hớn hở nói: "Chủ huyết mạch, phụ tu ma pháp."


Giang Lăng nghĩ một lúc rồi đem tất cả tích phân đập thẳng vào hệ thống huyết mạch, lấy được một bộ tu luyện của hệ thống.


Thế này thì số tích phân vốn đang khả quan lại trở nên căng thẳng, nhưng Giang Lăng không hối hận.


Tuy giờ bị vướng cái huyết chú, nhưng vẫn có cái lợi, cậu đã có được một cơ thể mạnh mẽ.


Phải biết là, nếu cứ tu luyện theo sắp xếp của hệ thống, cậu cần tích phân, phải cỡ gấp trăm lần hiện giờ.


Cầm số tích phân còn lại, Giang Lăng lại đổi nội dung truyện "Cục cưng của công tước ma cà rồng".


...Một câu chuyện vô cùng máu chó.


Nếu dùng một câu để giới thiệu thì sẽ là: Hành trình ngược nhau của công tước bá đạo Cifer và thiếu nữ con người ngốc nghếch đáng yêu Anral.


Trong đó xen kẽ nam phụ lạnh lùng mà dịu dàng, cùng nữ phụ mạnh mẽ bá đạo và máu lạnh.


"Kí chủ, anh định tác hợp nam nữ chính như thế nào?" Việc có liên quan đến nhiệm vụ, hệ thống dấn đến hỏi.


"Còn làm sao được nữa?" Giang Lăng ôm ngực, trên mặt là vẻ đã dự tính trước, "Đương nhiên là rút kinh nghiệm từ thế giới trước rồi."


Thế giới trước chả hiểu sao lại có thêm cái nhiệm vụ ẩn, nhưng Giang Lăng vẫn chịu chết không biết mình đã làm gì.


Cậu không thể lần nào cũng trông chờ kỳ tích được, chỉ có thể không ngừng rút kinh nghiệm, làm một bà mai ưu tú.


"Kí chủ, anh định sẽ làm thế nào?" Hệ thống mắt lấp lánh.


"Ta phát hiện thế giới trước thất bại là vì thiện cảm của Hàn Tố và Mai Thiếu Hằng đối với ta quá cao." Giang Lăng nhún vai, "Lần này, ta định sẽ cày độ thiện cảm của bọn họ dành cho ta về số âm."


"..." Hệ thống vốn định la 666 lại nuốt xuống bụng.


"Nếu bọn họ đều ghét ta, ta không tin lần này ta vẫn thất bại."


Hệ thống đột nhiên cảm thấy vô cùng e ngại, không kìm được mà hỏi thêm câu nữa: "Kí chủ, anh nói thật đi, có phải anh chưa yêu bao giờ không?"


Giang Lăng lạnh lùng liếc kinh thư một cái.


Hệ thống vô cùng đau đớn: "Anh thế này không ổn đâu."


"Mi ngu ngốc như thế, đương nhiên sẽ không hiểu được ta."


"Kí chủ!!!"


"Chẹp."


Hệ thống thật lòng kiến nghị: "Anh có muốn yêu một lần không?"


"..."


"Ansaiah thế nào? Huyết bộc trung thành cùng công tước bá đạo hung hăng, tuyệt phối đấy."


"...Không có hứng thú."


"Anh không có hứng thú với con gái?" Hệ thống thốt lên kinh ngạc, sau đó kiến nghị càng thật lòng hơn, "Anh có muốn cân nhắc nam phụ không? Theo hệ thống phân tích thì đó là một người đàn ông tốt đấy."


Giang Lăng lạnh mắt: "Cút."


Màn đêm buông xuống, những sinh vật ẩn náu trong bóng tối dần thức tỉnh, bắt đầu đi săn mồi.


Ansaiah là huyết bộc trung thành nhất của Alice, nàng dẫn người hầu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng rồi lại sai người đẩy đến mấy hàng váy kiểu âu, hỏi Giang Lăng muốn mặc bộ nào.


Giang Lăng: "...Cô chọn đi."


Ansaiah vì được chủ nhân giao nhiệm vụ mà phấn khích đến đỏ cả mặt, nàng chọn một chiếc váy màu hồng phong cách Rococo...


Giang Lăng: "..."


Mặc đồ vào xong, Giang Lăng nằm nghiêng trên ghế, Ansaiah hơi khom người, nói nhỏ bên tai Giang Lăng.


"Chủ nhân, tối qua công tước Claude đã rời khỏi thánh địa."


Giang Lăng chưa phản ứng lại ngay, liếc thấy vẻ mỉa mai thoáng qua trên mặt Ansaiah: "Mấy vị trưởng lão sai sứ giả đi tiếp xúc với dị tộc, hôm kia mới ký khế ước xong, hôm nay đã đứng ngồi không yên rồi."


"Dị tộc?"


Giang Lăng nắm được điểm mấu chốt trong lời Ansaiah không chút khó khăn.


Đại ý là không gian ở chỗ vịnh bị rối loạn, xuất hiện một con đường, bên kia con đường có một dị tộc, sức lực vô cùng mạnh, quan trọng nhất là máu của đám dị tộc đó vô cùng ngọt, nhóm mười hai vị trưởng lão bèn quyết định ký thỏa thuận hòa bình trước, dò la rõ tình hình bên kia rồi quyết định xem có nên xếp vào phạm vi con mồi hay không.


Còn chuyện này, Alice thân là một thành viên trong nhóm mười hai vị trưởng lão nhưng từ đầu đến cuối đều không hề tham dự, Ansaiah hơi bất mãn.


Thực ra chuyện này cũng bình thường, Alice mang huyết chú trong người, làm gì có thời gian mà để ý nhiều thế.


Ansaiah nói đại khái xong lại chuyển sang chuyện khác: "Chủ nhân, tôi nghe nói công tước Cifer sắp về rồi, có cần bàn bạc một chút về ngày định hôn không ạ?"


Cifer...


Giang Lăng thấy cái tên này nghe quen quen, đang nghĩ xem có phải mình nghe ở đâu rồi không thì hệ thống kinh ngạc thốt lên: "Nam chính!"


"..."


Giang Lăng ngẩng đầu: "Ai đính hôn với ai?"


Ansaiah cúi đầu, trả lời chắc nịch: "Tất nhiên là người và công tước Cifer rồi."


[Nhiệm vụ nhánh—— phá hoại hôn ước]