Chương 37


Trăng lưỡi liềm treo cao trên không trung, ánh trăng phảng sắc hồng bao trùm cả lãnh địa ma cà rồng, vừa quỷ dị lại vừa đẹp đẽ.


Cây cối cao lớn phủ xuống những bóng đen trùng điệp, khi gió đêm thổi qua, lá cây rung xào xạc, bóng cây cũng chập chờn theo gió như yêu ma. Lâu đài cổ xưa và quý giá như những con thú khổng lồ san sát nhau, ban ngày thì bình yên say ngủ, vừa vào đêm đã bắt đầu cuồng hoan.


Khi Alice dẫn Mai Sơ Viễn đến lãnh địa gia tộc Grimm, tiếng nhạc đẹp đẽ nhẹ nhàng vọng từ bên trong ra.


Cô hầu gái vóc dáng gợi cảm hành lễ với họ, cô hầu dẫn đầu thì đi trước dẫn đường.


Ansaiah đi sau cùng, miệng mím lại, trong mắt người khác, nàng rất lạnh lùng và vô tình.


Giang Lăng đi chính giữa, mắt chẳng liếc ngang, tựa như không hề cảm thấy hứng thú với tất cả những gì xung quanh. Bên cạnh cậu là Mai Sơ Viễn.


So với sự bình thản tự nhiên của mọi người, Mai Sơ Viễn chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế này, ánh mắt lia khắp bốn phía, cũng chẳng thán phục, chỉ để lộ một chút hiếu kỳ hờ hững khi thấy thứ chưa gặp bao giờ mà thôi.


Đi xuyên qua hành lang treo vài bức tranh sơn dầu thì đến phòng khách, cũng chính là trung tâm huyết tộc cuồng hoan.


Trong đại sảnh, bóng người lay động, váy vóc lả lướt. Huyết tộc hoặc đẹp trai hoặc xinh gái đều tụ lại một chỗ, có người thì đang nói chuyện gì đó, trên mặt mang nụ cười tiêu chuẩn, có người thì cầm chiếc ly đựng chất lỏng màu đỏ, thong thả thưởng thức. Người thì mời người bầu bạn của mình, bước vào sân nhảy, bắt đầu nhảy với nhau như chẳng có ai bên cạnh.


Khách mời ở đây, tất cả đều là ma cà rồng.


copy là chóa nạ


Mai Sơ Viễn là con người, sau khi bước vào nơi này, quá nửa số ma cà rồng bị mùi máu thơm thu hút, len lén liếc sang.


Nhưng sau khi ánh mắt chạm phải Alice thì đa phần đều thu về. Dù gì thì nhóm mười hai trưởng lão tổng cộng có mười hai thành viên, không phải chỉ có thân phận cao quý là có thể làm được, còn phải có sức mạnh tuyệt đối nữa.


Số huyết tộc này không dám trêu vào Alice.


Nhưng vẫn có mấy ánh mắt chưa chịu từ bỏ, chủ nhân của ánh mắt thậm chí còn liếm môi, lén lút xì xào trong góc với người đi cùng.


"Mùi vị thơm ngọt ghê, con người yếu đuối mà dám có gan đến nơi như thế này."


"Công tước Alice dẫn y đến đấy."


"Thế thì sao? Alice... đến huyết chú trong người mình mà cũng chẳng giải quyết nổi."


"Kẻ có thể theo bên cạnh công tước Alice, chỉ có một con người là vị sứ giả dị tộc kia. Đến trưởng lão cũng không nhằn được y, ngươi giỏi thì ra mà thử."


"...Tiếc quá."


truyenfull sstruyen webtruyen đm đứa nào copy của bà là chóa nạ


Hiểu rõ thân phận của Mai Sơ Viễn rồi, chỉ cần không bị ngu thì tất cả đều ngoan ngoãn hẳn, chỉ có vẻ mặt là vẫn chưa cam lòng.


Mấy câu nói này không ảnh hưởng đến Mai Sơ Viễn, ánh mắt y đảo qua những sự vật mới lạ xong, lại rơi trên người những cặp nam nữ đang nhảy múa, cơ thể họ dính sát vào nhau, ngón tay đan nhau, một tay đặt trên bờ vai dày chắc của đối phương, một tay thì ôm vòng eo mềm mại của đối phương...


"Ngươi chưa thấy mấy thứ này bao giờ à?" Giang Lăng hỏi.


Mai Sơ Viễn rùng mình bừng tỉnh, rời ánh mắt rồi mới nhẹ nhàng trả lời: "Bên chỗ ta, không phải như thế này."


"Vậy thì nhìn nhiều vào, tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm nhìn."


"Ừ."


Giang Lăng cười không để tâm, đang định tìm Cifer thì phát hiện thiếu niên này nghiêng đầu, trong mắt mang vài phần thận trọng, y hỏi: "Ở đây có thể tùy tiện... nắm tay, ôm ấp, chạm vai, và eo..."


Mai Sơ Viễn ban nãy đã vô tình nhìn thấy một cô gái ngực trắng như tuyết, cơ thể dính sát vào ngực chàng trai, tư thế mê đắm và mờ ám. Nhưng da mặt y không đủ dày để hỏi ra, dừng lại một hồi rồi vẫn cố gắng nói nốt.


"...Thân mật đến vậy sao?"


"Có thể." Giang Lăng trả lời không chút do dự.


Cho dù là những gì cậu nghe cậu thấy, hay là từ ký ức của Alice, huyết tộc vẫn là một đám vô cùng tùy tiện.


"Nhưng mà." Mai Sơ Viễn cau đôi mày dài mảnh, cắn môi vẻ rất không hiểu, "Không phải chỉ có thể làm vậy với người quan trọng sao?"


Thằng nhóc này... ngây thơ quá cơ.


Giang Lăng bỗng phát hiện, khung cảnh này có lẽ đã kích thích y quá, thế là đành nói dối một cách có thiện ý.


Cậu nghiêm túc trả lời: "Chỉ có người vô cùng quan trọng, mới có thể trở thành người bầu bạn đó."


Mai Sơ Viễn ngẩng đầu, đôi mắt xanh ngơ ngác nhìn Giang Lăng như bị làm hoảng sợ.


Giang Lăng chẳng thấy có gì không đúng, nhìn xung quanh một hồi rồi trông thấy Lucy ăn mặc như cô công chúa nhỏ.


Cô công chúa nhà Grimm, chủ nhân bữa tiệc, đang xách váy chạy bước nhỏ đến, chẳng khác nào một chú bướm sặc sỡ nhào về phía đóa tường vi máu đang nở rộ.


chuyển ver repost ăn cắp ăn trộm mặt dày hơn đường kính trái đất sau này ngã cày mặt đi luôn hai hàng tiền đạo này


"Alice." Lucy đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm vào Giang Lăng, "Ta chờ ngươi cả nửa ngày rồi."


Dù là giọng trách cứ nhưng câu nói này của Lucy là đang làm nũng.


Hôm nay Giang Lăng mặc một chiếc váy đen đến đầu gối, một đôi giày bệt, trên đầu là mũ dạ lụa mỏng, rèm lụa đen che đi đôi mắt đỏ máu, vừa thần bí vừa quyến rũ.


Nhưng, cậu lại chìa tay về phía Lucy như một công tử quý tộc phong độ đầy mình: "Vị tiểu thư đáng yêu đây, có thể mời nàng cùng nhảy một điệu không?"


Lucy cười: "Được."


Ngón tay kéo nhẹ, Giang Lăng dẫn Lucy chầm chậm bước lên sàn nhảy.


Thiếu niên vẫn đứng lại thì giơ tay che mặt, mặt y nóng bừng lên, đôi mắt xanh vương hơi nước mịt mờ.


Alice...


Alice đã nói, muốn y làm người bầu bạn...


Mai Sơ Viễn cúi đầu xoa xoa mặt, như muốn lau đi nhiệt độ trên mặt mình.


Giang Lăng dẫn Lucy nhảy một điệu xong, lập tức có khách khác đến mời hai người cùng nhảy.


Lucy là chủ nhân bữa tiệc, phải để ý đến tất cả các khách mời, tất nhiên không thể từ chối, nàng dẩu môi với Giang Lăng rồi lại đi vào sàn nhảy.


Giang Lăng thì từ chối không chút do dự, đi về vị trí cũ. Ở đó chỉ có vị sứ giả dị tộc kia, Ansaiah đã được Giang Lăng dặn, đi theo dõi Cifer rồi.


Thiếu niên im lặng đứng đó, đến vị trí cũng chẳng dịch một phân, huyết tộc xung quanh nhìn thấy là y, lộ ánh mắt ác độc xong đều lũ lượt tránh xa.


Trông vô cùng đáng thương.


Giang Lăng không khỏi chột dạ, Mai Sơ Viễn tuy nhận được thư mời nhưng không phải không đến không được, là cậu kéo người ta tới, kết cục đến chỗ cần đến xong đã muốn đi công lược "người tình" rồi, còn người mình nên để ý thì lại quẳng sang một bên.


Thực sự... rất hổ thẹn...


"Mai Sơ Viễn." Giang Lăng cười khẽ đọc lên ba chữ này, không phải ngôn ngữ của huyết tộc, hơn nữa ban đầu khi Mai Sơ Viễn nói với cậu tên của y, phát âm mà y dùng là ngôn ngữ quê hương Mai Sơ Viễn.


"Hả?" Mai Sơ Viễn ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến Giang Lăng xong liền rời đi ngay.


Giang Lăng chìa tay về phía y, khóe môi cong lên: "Nhảy một điệu không?"


"..."


"Nhảy không?" Giang Lăng giơ bàn tay thon dài trắng muốt quơ quơ trước ngực Mai Sơ Viễn.


Mai Sơ Viễn lặng lẽ liếc cậu một cái: "Ta không biết nhảy."


"Nhưng ngươi học nhanh mà." Giang Lăng đã biết tốc độ học tập của Mai Sơ Viễn nên không hề nghi ngờ gì, trả lời vô tâm, "Ta dạy ngươi, chắc là nhảy chừng hai ba lần là ngươi sẽ nắm được thôi."


"Ta..."


"Ngươi nhìn đi, đám dẫn người bầu bạn đến, có ai là không khiêu vũ không?"


Câu này vừa thốt ra, Mai Sơ Viễn lại nghĩ đến câu nói ban nãy "người bầu bạn là người quan trọng", mặt lại có dấu hiệu nóng lên, Mai Sơ Viễn vội vàng gật đầu: "Được."


Sợ cảm thấy chưa đủ, y đáp lại vô cùng thận trọng: "Ta sẽ cố gắng học tập."


"Ha ha, biết đại khái là được."


Giang Lăng mặc đồ nữ đứng trước mặt Mai Sơ Viễn, cũng như ban nãy mời Lucy, mời Mai Sơ Viễn một cách vô cùng phong độ.


Mai Sơ Viễn do dự một hồi rồi giơ tay, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Giang Lăng, thấy Giang Lăng không từ chối, y lơ đãng ôm trọn tay Giang Lăng trong lòng bàn tay mình.


Không dùng lực nhiều, khẽ như cầm một chiếc bút lông ngỗng.


Hai người bước vào sàn nhảy rồi, các huyết tộc đang ôm ấp khiêu vũ xung quanh lũ lượt lùi ra sau, để lại một khoảng trống.


Giang Lăng ôm eo Mai Sơ Viễn như thật, đồng thời ra hiệu cho Mai Sơ Viễn đặt tay lên vai mình.


"...Thế này hình như không đúng lắm." Mai Sơ Viễn thắc mắc.


"Vậy ngươi nói xem, ta sai chỗ nào?" Giang Lăng hếch cằm.


Mai Sơ Viễn không nói gì nữa.


Bày tư thế xong, Giang Lăng dẫn Mai Sơ Viễn đi bước đầu tiên, thiếu niên cứng nhắc lùi ra sau một bước theo bước chân Giang Lăng.


Từ sự gượng gạo ban đầu đến sự trôi chảy phía sau, Mai Sơ Viễn chỉ dùng thời gian cực kỳ ngắn.


Giang Lăng không thể không thừa nhận một việc, thiếu niên này có lẽ thực sự là học thần học cái gì giỏi cái nấy.


Hai người thuận lợi xoay một vòng, theo động tác này, làn váy xốc lên một góc trong tiếng nhạc dần sục sôi.


Mai Sơ Viễn mím môi: "Tại sao... ta và người khác nhảy không giống nhau?"


Giang Lăng cười trả lời: "Không giống chỗ nào?"


Mai Sơ Viễn dừng lại rồi đổi cách hỏi khác: "Tại sao, kiểu nhảy của ta và những... cô gái kia lại giống nhau?"


"Ta thích vậy thôi." Giang Lăng trắng trợn.


"..."


Lần này, ánh mắt Mai Sơ Viễn hướng về Giang Lăng mang chút ấm ức.


...Tự nhiên khiến Giang Lăng cảm thấy mình có tội.


Tiếng nhạc càng lúc càng mạnh, đương sôi trào thì bỗng lặng hẳn đi, đổi thành giai điệu du dương, chầm chậm tiến về kết thúc.


Giang Lăng thở phào, đang định buông tay thì một thứ nặng lao thẳng về phía cậu, va vào sau lưng cậu.


Người đổ về phía trước, khi sắp nhào vào lòng Mai Sơ Viễn, Giang Lăng ghì chân, ổn định cơ thể rồi xoay người lại cực nhanh, kéo người đang ngã sấp dưới đất lên, thuận tiện ôm lấy vòng eo mềm của đối phương.


Thiếu nữ nhỏ bé kia nép vào lòng Giang Lăng, trong ánh mắt vẫn còn mấy phần sợ hãi.


Giang Lăng cong môi, đôi con ngươi đong đầy nước xuân, cậu dịu dàng hỏi: "Có bị thương chỗ nào không?"


Cô gái ngơ ngác, thật lâu sau mới phản ứng lại được, vội vàng trả lời: "Cảm, cảm ơn cô."


Nhưng, người vừa rồi còn dịu dàng, khi nhìn thấy chàng trai tuấn mỹ đi đến trước mặt, nụ cười lập tức cứng đờ.


Chàng trai kia có mái tóc bạc, trong mắt ngập đầy lửa giận và lạnh lẽo, đó chính là Cifer.


Còn thiếu nữ trong lòng cậu có mái tóc ngắn màu đay, đôi mắt trong veo, trên mặt còn có mấy chấm tàn nhang.


Cifer lại gần hơn, Giang Lăng có thể cảm nhận được, cô gái trong lòng cậu co rúm mình lại.


Trong lòng Giang Lăng, một suy đoán đang muốn trồi lên.


Hệ thống gào lên: "Nữ chính Anral!"


Chương 38


Nữ chính Anral?!


Sau khi hệ thống xướng cái tên này lên, Giang Lăng giật mình run tay, suýt nữa là quăng luôn Anral xuống đất. Có sự dạy dỗ của thế giới trước, Giang Lăng không dám cày độ thiện cảm của nam nữ chính nữa, chỉ sợ cày cho lắm rồi vỡ mồm.


Trước khi đến, Giang Lăng đã nghĩ xong xuôi, phải tận tâm tận lực làm một "nữ phụ ác độc".


Thế bây giờ là thế nào?


Giang Lăng cúi đầu, Anral nép trong lòng cậu, ngón tay siết chặt lấy thớ vải, người run lẩy bẩy. Lập tức, cảm xúc trở nên cực kỳ kỳ cục.


Tiếng bước chân dần gần lại, Cifer đứng cách đó không xa, tay đút trong túi áo khoác, lạnh lùng nhìn sang bên này.


Huyết tộc có mặt bị động tĩnh bên này thu hút, sau khi phát hiện con người Anral, trên mặt lồ lộ vẻ phấn khích thèm thuồng. Họ không dám động vào sứ giả dị tộc, thực sự là vì Mai Sơ Viễn quá mạnh, nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là một thiếu nữ con người ngon lành, yếu ớt, không thể phản kháng.


Giang Lăng ngước mắt, đối diện với Cifer.


Khoảnh khắc đó, Cifer thu vẻ mặt phong lưu đa tình lại, chỉ còn sự lạnh lùng và tàn nhẫn của huyết tộc.


Giang Lăng cau mày, tỏ vẻ coi thường và căm ghét.


Cánh môi nhếch lên, cậu nói ra câu thoại đầu tiên của nữ phụ ác độc: "Con người?"


Sự lạnh lẽo trong giọng nói, đến tiểu bạch hoa Anral cũng nghe ra, cơ thể run run cứng đờ hoàn toàn.


"Ha, đúng là bẩn thỉu."


Giang Lăng ban nãy sợ Anral ngã rồi bị thương, cánh tay dịu dàng vòng quanh eo nàng. Bây giờ, cánh tay này dịch đến vai Anral.


"Tôi..." Anral ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, vừa như muốn giải thích rằng mình không bẩn, vừa như muốn lên án sự lạnh lùng của Giang Lăng.


Nhưng vừa mới phun ra một chữ "tôi", bàn tay đặt trên vai nàng bắt đầu truyền sang một trọng lực khiến Anral không thể chống cự nổi, ngã thẳng ra đằng sau.


Lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững được, Anral sợ hãi nhìn Alice như không hiểu, vì sao người ban nãy còn dịu dàng như thế mà giờ đã trở thành ác ma rồi.


Giang Lăng lại dời mắt, tựa như chỉ nhìn Anral thêm một cái thôi cũng sẽ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.


Cậu lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực áo ra, cẩn thận lau ngón tay từng chạm vào người Anral, ánh mắt rơi xuống người cô gái nhỏ ăn mặc như công chúa, giọng điệu thong thả: "Lucy, sao em lại mời con người thấp hèn này vậy?"


Mấy chữ cuối cùng, Mai Sơ Viễn hơi sững ra, không nhịn được mà nhìn Giang Lăng, trong ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc.


Dù gì thì Mai Sơ Viễn cũng là con người, khi Alice dạy y, Alice chưa từng chê bai thân phận của y.


Lucy đảo mắt nhìn mấy người, trong bụng nháng lên vài ý nghĩ, vẻ mặt lại như thiếu nữ không rành thế sự: "Alice, oan cho ta quá, sao ta lại mời con người thấp hèn được?"


"Không phải em?"


Lucy tiếp lời Giang Lăng: "Đương nhiên, chắc là có kẻ nào không hiểu quy củ, mang thứ thấp hèn này vào đây rồi."


Nàng chớp mắt một cái, tỏ vẻ trong sáng: "Mà cũng chắc là trong bếp không để ý cẩn thận, để đồ ăn sắp làm thịt xổng ra đây rồi. Chút chuyện nhỏ này Alice đừng giận nhé, ta sẽ giải quyết ngay."


Giang Lăng khoanh tay, mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Tốt nhất là vậy."


Nói xong, cậu liếc khẽ Cifer một cái.


Lucy không hiểu tình hình trước mắt, chỉ có thể nhận ra được sự khác thường của Alice có