Chương 41


"Chỉ biết bảo vệ thôi."


Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, lại thêm cậu thiếu niên trước mặt trời sinh đẹp đẽ, Giang Lăng lại không nhịn được mà xoa đầu y.


Mái tóc vừa mới sửa lại xong, lại bị Giang Lăng vò xù lên.


Nhưng Mai Sơ Viễn không hề tức giận, chỉ cong mắt với Giang Lăng, trông rất ngọt ngào, rất ngon miệng...


Giang Lăng không nhịn được mà nuốt nước miếng, đột nhiên tỉnh ra, chắc không phải cậu đói rồi chứ?


Bây giờ cậu đã trở thành ma cà rồng, tuy đã bảo hệ thống chặn khứu giác lại, nhưng mà, nhìn một thiếu niên con người trắng trắng mềm mềm, cơn thèm ăn nổi lên... có vẻ không có gì là sai.


Nghĩ đến đây, Giang Lăng rụt tay lại, thay vẻ mặt nghiêm chỉnh rồi khẽ khụ một tiếng, sau đó mới nói: "Sơ Viễn, ngươi đừng đứng gần ta thế này."


Mai Sơ Viễn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Được."


Nói xong bèn lùi ra sau mấy bước, duy trì khoảng cách vô cùng "lịch sự".


Giang Lăng thấy y như vậy, chẳng biết làm sao mà nhìn ra chút thất vọng trên mặt y. Cậu nghĩ nghĩ rồi lại bảo: "Thực ra thì vẫn có thể gần hơn một chút."


Bên kia còn chưa nói gì, Giang Lăng đã cảm thấy mình bị dở hơi rồi, lúc thì bảo người ta gần, lúc lại bảo người ta xa ra.


Nhưng ánh mắt của Mai Sơ Viễn vẫn trong trẻo dịu dàng.


Y cười đáp: "Được."


Sau đó, lại lặng lẽ dịch gần lại một chút.


Giang Lăng ho khẽ một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra Anral mà mình khó khăn lắm mới cứu được.


Cậu cúi đầu, dùng giọng nói lạnh lùng mà nói đều đều: "Ban nãy ngươi nghe thấy hết rồi đúng không? Cifer để ngươi ở lại đây, ngươi là con tin của ta rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút."


"..."


Bên dưới im thin thít, Giang Lăng lạnh giọng: "Dậy đi chứ."


Giang Lăng đặt tay lên chiếc chăn, cậu có thể cảm nhận rất rõ cơ thể bên dưới chiếc chăn đang run lên.


Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng: "Kí chủ, anh dọa cô ấy mất mật rồi."


Giang Lăng: "..."


Hệ thống chỉ trích: "Anh phân biệt đối xử quá đấy, trước đây anh đối xử với Hàn Tố rõ dịu dàng đấy thôi."


"Thế nên Hàn Tố với Mai Thiếu Hằng mới đứt gánh giữa đường, nhiệm vụ thất bại đó."


"Ờ..." Hệ thống nghẹn họng.


Lúc này, đống chăn run run, Anral dùng chăn bọc lấy cơ thể, ngồi dậy.


Giang Lăng chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi ngay. Còn Mai Sơ Viễn thì đã quay lưng lại từ lâu, chỉ để lại bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp.


Vì Anral trong không mặc gì, nên cho dù dùng chăn che mình lại, vẫn có thể nhìn thấy vết hôn trên cổ và dấu răng trên xương quai xanh.


Cho dù Giang Lăng mặc đồ nữ, trong mắt tất cả mọi người đều là một cô gái, cậu cũng không thể nhìn chằm chằm vào người một cô gái đang trần trụi được, đây là sự tôn trọng tối thiểu.


"Hai người..." Anral nói ra hai chữ, giọng khàn khàn vỡ vụn.


Cô cúi đầu, vòng tay ôm đầu gối, mái tóc ngắn màu đay ngổn ngang che đi gò má, cô run giọng hỏi: "Có thể ra ngoài một lúc không."


Cô vốn đang bị thương, trên người còn mấy cái dấu răng, mùi hương ngọt ngào lôi kéo thần kinh Giang Lăng.


Hệ thống đã chặn khứu giác cơ bản nhất của Giang Lăng, nhưng sự chặn đó lại bó tay trước mùi máu tanh nồng nặc. Vừa nghe thấy lời Anral nói, Giang Lăng bèn đáp ngay: "Được."


"Ngươi cứ thong thả."


Sau đó cậu kéo Mai Sơ Viễn ra ngoài. Nhìn thấy cánh cửa đang nằm dưới đất, Giang Lăng nhấc tấm ván lên, khép hờ che đi cảnh tượng bên trong, sau đó mới bịt mũi miệng lại, thở phào một hơi.


"Sao thế?" Mai Sơ Viễn quan tâm nhìn sang.


Giang Lăng lắc đầu: "Mùi máu tanh hơi nồng."


"..."


Tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, Giang Lăng liếc nhìn Mai Sơ Viễn rồi càng cảm thấy phiền muộn hơn, càng hành hạ hơn.


"Ngươi đợi ở đây, nếu Anral ra, phiền ngươi băng bó lại cho cô ấy."


"Được." Mai Sơ Viễn đáp, sau đó lộ vẻ mặt muốn nói lại thôi.


Giang Lăng cười gượng, cất bước rời khỏi, người loáng cái đã nhòa đi trong bóng tối.


Tốc độ của Anral rất nhanh, chẳng mấy chốc cửa phòng đã cạch một tiếng, rơi xuống đất. Cô mặc chiếc váy trắng đã bị xé rách mấy chỗ, cúi đầu đứng ở bực cửa, không nói năng gì.


Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng.


"Vết thương còn đau không?"


Anral cúi đầu, mắt cô đang nhìn cánh tay chính mình, trên cánh tay trắng muốt là những vết hoặc tím hoặc đỏ, không phải là vết thủy tinh cứa thì cũng là dấu răng của ma cà rồng.


"Vết thương phải xử lý sạch sẽ." Chủ nhân của giọng nói lại gần, dịu dàng nói, "Alice muốn ta giúp cô băng bó."


"Alice?" Anral ngước mắt.


"Ừ." Thiếu niên dịu dàng cười nhẹ.


Anral lập tức cúi đầu.


Trên sàn nhà chỗ nào cũng là vụn gỗ, trên giường thì lộn xộn, ánh đèn vàng tối của đèn bàn không còn mông lung mờ ám như ban nãy nữa, chỉ còn lại chút sắc lành lạnh.


Anral ngoan ngoãn ngồi trên giường, cánh tay đặt trên gối, còn Mai Sơ Viễn thì cúi người xuống bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay cô.


"Có thể sẽ đau một chút." Mai Sơ Viễn hạ mắt, ánh mắt trong veo, cứ như trước mặt mình là một tượng gỗ. Hào quang nữ chính không hề có tác dụng gì với y.


Anral gật đầu.


Khi thuốc bôi lên vết thương, Anral hít sâu một hơi, sau đó cắn chặt môi, nhịn đau không kêu. Dù gì thì cảm giác đau của thuốc cũng không thể đáng sợ bằng khi bị đẩy vào giữa một bầy ma cà rồng được.


Đau đớn tan đi rất nhanh, sau đó miệng vết thương truyền đến cảm giác man mát.


Khi Mai Sơ Viễn bôi thuốc lên bên tay khác của cô, Anral ngờ vực hỏi: "Anh là con người?"


"Ừ." Mai Sơ Viễn trầm giọng đáp một tiếng, không ngẩng đầu lên, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.


"...Tôi còn tưởng cô ấy không thích con người." Anral lẩm bẩm.


Khoảnh khắc bị Alice đẩy ra rõ ràng đã khắc sâu trong ký ức của cô. Đặc biệt là câu nói lạnh lùng và kiêu ngạo đó, khiến Anral thất vọng và tức giận.


"Ta lại cảm thấy Alice rất thích con người." Mai Sơ Viễn không ngẩng đầu lên, nhưng có hơi mím môi lại.


"Tại sao?"


"Bởi vì Alice..." Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh lồng qua băng gạc, thắt một cái nơ xinh xinh, giọng Mai Sơ Viễn vừa thấp vừa khẽ, "Vô cùng dịu dàng."


Ở giữa địa bàn huyết tộc, đối mặt với "đồng bào con người" duy nhất, tuy Anral không có biểu hiện gì nhưng trong lòng vẫn rất gần gũi. Bởi vì một câu "dịu dàng" của cậu thiếu niên con người này, Anral cong khóe môi theo bản năng.


Cô đột nhiên nghĩ, có lẽ Alice đang giúp cô ngay từ đầu, chưa biết chừng?


Nếu như, ban đầu cô có thể rời khỏi nơi đáng sợ này, cô sẽ không gặp phải cơn ác mộng kia.


Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, chỉ còn âm thanh của băng gạc thắt nút.


Một lúc sau, Anral mới lên tiếng: "Chúng vốn là một đám thú hoang. Cifer dùng oán báo ân, rõ ràng là tôi cứu hắn, hắn lại muốn hại tôi."


"Ban đầu, đáng lẽ tôi không nên cứu hắn..."


"Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng biết nên làm gì nữa..."


"..."


Mai Sơ Viễn thắt cái nút cuối cùng cho cô, đóng lọ thuốc lại.


Sau đó, y nghe thấy tiếng Anral vương chút tủi thân: "...Có lẽ Alice không giống chúng."


Ít nhất, vẫn có con người tin tưởng Alice như thế.


Mai Sơ Viễn dẫn Anral bước ra khỏi căn phòng cho khách, đi dọc theo hành lang, tìm theo hướng ban nãy Alice biến mất, cuối cùng tìm được cậu trong khóm hoa tường vi.


"Alice."


Một vành trăng tròn trôi nổi giữa không trung, ánh trăng lành lạnh xuyên qua cụm mây mỏng, bao trùm lên toàn bộ mặt đất.


Giang Lăng ngồi trên nền cỏ xanh, ánh trăng xuyên qua cành lá sum suê và cánh hoa tường vi tươi tắn, rơi trên da cậu.


Nghe tiếng, Giang Lăng quay lại, cau mày: "Ê, Sơ Viễn, ta bảo này ngươi cứ một mình đi đằng trước thế à, không biết dìu người ta à?"


Mai Sơ Viễn mím môi: "Gần quá... không tốt."


Giang Lăng híp mắt: "Ta phát hiện tư tưởng ngươi rất cổ hủ nhé."


Mai Sơ Viễn không biết nên trả lời thế nào, y ngẫm nghĩ rồi nói khẽ: "Ta không hề bỏ rơi nàng ta, nếu nàng ta gặp phải nguy hiểm, ta có thể cứu nàng ta ngay tức khắc."


Giang Lăng cười nói: "Ta đùa thôi, ngươi đừng để bụng."


Nơi này là lãnh địa gia tộc Grimm, vườn hoa này là địa bàn của Lucy, Giang Lăng không hề khách sáo, vô cùng "lòng dạ độc ác" mà vặt liền mấy bó tường vi.


Khi ôm tường vi vào lòng, Giang Lăng hít một hơi hương hoa thật sâu.


Không thể không nói, hoa tường vi vô cùng hữu dụng, ít nhất thì hương hoa nhè nhẹ có thể át được mùi máu tanh, khiến Giang Lăng dễ chịu hơn một chút.


Cậu ôm hoa đi về phía hai người, nghiêng đầu: "Đi thôi."


Nói xong, cậu đi trước mở đường, hai người phía sau cất bước đi theo.


Cifer không dám một mình dẫn Anral về, nhưng Giang Lăng và Mai Sơ Viễn liên thủ thì rất có tự tin.


Sau khi trở về địa bàn của mình, Giang Lăng dặn Anral tự tìm một phòng để ở, có việc gì thì cứ tìm người hầu, sau đó liền vội vàng bỏ đi.


Người loáng một cái đã biến mất tăm.


Anral ngẩng lên nhìn Mai Sơ Viễn, ngón tay đan vào nhau, cô ngần ngừ hỏi: "Cô ấy có việc quan trọng vẫn chưa giải quyết à?"


"Chắc vậy." Ánh mắt Mai Sơ Viễn hướng về một chỗ, y mím môi.


So với Anral đương ngơ ngác, Mai Sơ Viễn đã chứng kiến tình hình như thế không chỉ một lần.


Y lờ mờ nhận ra được, có lẽ là chuyện rất quan trọng, nhưng cũng bởi vậy mà hiểu được, có lẽ Alice sẽ không nói với y, thế nên y chưa từng hỏi.


Hàng mi khẽ rung lên, Mai Sơ Viễn quay lại, dịu dàng nói: "Ba ngày nữa Ansaiah mới có thể quay lại, ta dẫn ngươi đến phòng cho khách."


Anral cúi người thật thấp: "Cảm ơn."


Mai Sơ Viễn đi trước, Anral đi theo sau, tiếng bước chân nhẹ và vững.


"Ngươi nói với ta nhiều lần cảm ơn như thế, nhưng chưa nói một câu nào với Alice cả."


Anral sững người, đau đớn cau mày, thật lâu sau mới trả lời: "Tôi không dám..."


Tiếng nói rất khẽ, gió cất lên một cái là đã nhòa đi ngay, ẩn chứa sự sợ hãi đối với ma cà rồng.


Chọn được phòng xong, Mai Sơ Viễn liền đi khỏi, chỉ có cô hầu gái sắp xếp đồ đạc, đồng thời chuẩn bị quần áo cho cô. Tất cả đều là đồ màu trắng, đây là quần áo mà "đồ ăn" được nuôi trong lâu đài được mặc.


Khi cô hầu gái đối diện với Mai Sơ Viễn, cô ả luôn cung kính, nhưng khi đối mặt với Anral, chỉ cung chứ không kính.


Cô ả chuẩn bị nước nóng cho Anral xong rồi mới ra khỏi phòng.


Đám hầu gái tụ họp lại, khuôn mặt xinh đẹp, thỉnh thoảng lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong mắt mang vài phần tò mò.


"Cô gái con người kia có thân phận gì thế nhỉ."


"Chẳng lẽ cũng như vị sứ giả kia?"


Cô hầu gái ban nãy sắp xếp phòng đem mớ quần áo nhăn nhúm của Anral đi đốt, cười khẽ một tiếng: "Cô gái con người kia từ trên xuống dưới phải có ít nhất mười vết răng, hơn nữa, máu cực kỳ ngon."


Đám hầu gái xung quanh bừng tỉnh: "Hóa ra là đồ ăn."


Trước đây Alice toàn như vậy, thích cái gì là sẽ đem về hết, mấy thứ như "đồ ăn" thì rất thường xuyên.


Tuy giờ hình như không thích cắn cổ nữa, nhưng trước đây không phải là không có.


"Chủ nhân tự dẫn ả ta về đây, chắc là vì thích mùi vị của ả."


"Có cần đem ả sang không?"


"Ansaiah đại nhân không theo chủ nhân về, chúng ta lén tự quyết định... liệu có làm chủ nhân tức giận không?"


"Đem bữa tối lên thôi mà, chắc không sao đâu chứ?"


Chương 42


Khoảng thời gian này Anral bị Cifer kìm kẹp đến không thể thở nổi, sống trong sự sợ hãi kinh hoàng, cô chưa từng được ngủ một giấc ngon, chỉ sợ nửa đêm lại nhìn thấy khuôn mặt "đẹp trai" kia của Cifer.


Khuôn mặt còn đáng sợ hơn cả ma quỷ mặt xanh nanh vàng.


Còn bây giờ, cuối cùng cũng đã thoát khỏi lòng bàn tay Cifer, lại bị hành hạ cả một ngày, người mệt mỏi vô cùng. Cô vừa ra khỏi phòng tắm, đặt người xuống giường cái là đã ngủ thiếp đi.


Đâu cũng được. Cô nghĩ vậy, chỉ cần thoát khỏi Cifer là được.


Không biết ngủ được bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mùi hoa tường vi nhè nhẹ thấm vào trong mũi.


Chút động tĩnh ít ỏi vẫn làm Anral giật mình, cô gái con người đang ngủ say không kiềm chế được mà run lên, như người sắp chết đuối giãy giụa trong xoáy nước.


Cô thở dốc, khi sắp chìm xuống đáy hồ thì đột ngột mở to mắt, rồi nhìn thấy đóa tường vi đỏ non mềm kiều diễm trên đầu giường.


"Tiểu thư Anral, tôi làm tiểu thư thức giấc rồi sao?"


Anral nghiêng mắt, bắt gặp đôi con ngươi đỏ tươi.


Cô hầu gái nở nụ cười khách sáo với cô. Anral hoàn toàn tập trung sự chú ý vào chiếc răng nanh lộ ra lúc cô ả nói chuyện, không khỏi rụt người lại.


Thật lâu sau cô mới ôm chân đáp: "Không sao."


"Cảm ơn tiểu thư lượng thứ."


Cô hầu gái cầm một chiếc lược nạm ngọc trai từ trên bàn trang điểm, chải đầu cho Anral, rồi dặm thêm lớp phấn mỏng lên mặt cô, che đi những chấm tàn nhang ngoan cố lạ thường. Thấy Anral không có chút sắc máu nào, cô ả lại kiên trì tô thêm chút son môi.


...Biến cô gái con người bình thường trang điểm tựa như công chúa nhỏ.


Được hầu hạ như vậy, Anral không quen lắm, cô hạ mắt, lí nhí hỏi: "Mấy giờ rồi?"


"Tám giờ tối, đúng giờ chủ nhân dùng bữa sáng."


"Bữa sáng?" Anral không khỏi lặp lại từ này.


"Không sai." Sợi tóc xoăn rơi xuống cánh môi, môi của ma cà rồng luôn tươi tắn, lúc này, nụ cười mỉm hiện lên trên môi cô hầu gái, ánh mắt lại mang vẻ cung kính, "Bây giờ là thời gian chủ nhân dùng bữa."


Anral không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.


"Tiểu thư Anral, có thể làm phiền người một việc được không?"


"Xin, xin cứ nói."


"Hồi trước đồ ăn đều do đại nhân Ansaiah chuẩn bị cho chủ nhân, nhưng đại nhân Ansaiah đến giờ vẫn chưa có tung tích, có thể làm phiền tiểu thư đưa bữa sáng sang được không ạ?" Cô hầu gái cười thân mật.