Editor: Yooniin

Đại sư huynh, Đại sư tỷ cùng các tiểu sư muội sau khi nghe được tin tức, lập tức tìm theo khí tức đuổi tới, không lâu sau liền thấy hai người ở trước tiểu viện của Tạ An Ca định đẩy cửa bước vào.

'Lục Nghi Tu' nhìn qua vô cùng chật vật, y phục dính đầy vết bùn đất cùng cỏ dại, thậm chí còn có cả vết máu. Hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn qua khoảng cách giữa cậu và Tạ An Ca cực kỳ gần, tựa như sau khi chịu kinh hách, sẽ có chút ỷ lại đối với ân nhân cứu mạng của mình.

Tạ An Ca lại trước sau như một, một thân trường sam nho nhã, không dính một chút bụi đất nào. Lúc này hắn nghiêng đầu, tựa như đang nói gì đó với 'Lục Nghi Tu'.

Tuy rằng bị thương một chút, nhưng người đã trở lại, như vậy là tốt.

Đệ tử Vân Cẩm các ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiến tới vây quanh cậu.

Có người dí dỏm nói giỡn: "Sư muội ngươi đó, may mắn không có chuyện gì trở lại rồi, nếu không sư huynh muội chúng ta biết ăn nói thế nào với sư phụ đây, có khi bị lão nhân gia ngài đánh rớt luôn một lớp da."

"Lần sau có chuyện không vui, ta tới cho muội trút giận." Đại sư huynh thở dài nói, lại phản bác vị tiểu sư đệ phía trên: "Nếu sư phụ muốn lột da các ngươi, ta đây cũng chạy không thoát."

"Không có việc gì thì tốt."

"Được rồi, các ngươi đều cút sang một bên." Đại sư tỷ phất phất tay đuổi đám tiểu đệ muội xung quanh.

Mọi người biết Đại sư tỷ siêu cấp bênh vực người nhà, lại vô cùng yêu thích tiểu sư muội Lục Nghi Tu này, họ cười cười, tách sang hai bên để nàng đi tới.

Đại sư tỷ bước tới gần: "Tiểu sư muội, lần sau đừng bỏ ra ngoài một mình nữa."

Nàng vỗ vỗ vai Giang Lăng, nâng tiêu ngọc trên tay: "Mau nói sư tỷ biết chuyện gì xảy ra, nếu đây là chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta khó lòng xen vào, nhưng nếu có người cố ý mai phục, Vân Cẩm các tuyệt đối không bỏ qua cho họ."

Giang Lăng không quay đầu lại, tựa hồ như đang làm gì đó, chỉ có thể nhìn thấy gò má tái nhợt cùng bờ môi đã mất đi huyết sắc.

Nghe vậy, cậu quay đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Đại sư tỷ.

Ban đầu khi mới tỉnh lại, cậu chỉ có thể gọi theo mọi người một tiếng Đại sư tỷ, nhưng sau khi có ký ức của nguyên chủ thì Giang Lăng đã biết được tên của nàng.

"Bích Hoa sư tỷ..." Giang Lăng hơi câu khóe môi.

Thu Bích Hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt Giang Lăng, mãi đến khi cậu yếu ớt mở miệng: "Chúng ta vào trong rồi nói, được không?" Vẻ mặt nàng vẫn ngơ ngác, chẳng qua bên trong ánh mắt đang dại ra dần dần nhiễm lên vài tia hung ác cùng sát khí.

"Sư tỷ."

"Mặt của muội là như thế nào?" Thu Bích Hoa kéo cánh tay còn lại của Giang Lăng.

Mới vừa nãy cậu không quay người lại đây, bọn họ nhiều lắm chỉ thấy trên người tiểu sư muội có vài vết thương nhẹ không đáng nói, nhưng khi cậu vừa quay mặt lại, trên má nhiều hơn một viết thương rõ ràng.

Dường như là bị lưỡi dao sắc bén chém qua, cắt qua làn da mịn màng, sâu tới tận trong thịt, từ gò má kéo dài đến tận bên tai —— với người tu chân mà nói, này cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, nhưng đây lại bị thương ngay trên mặt, nhìn qua phá lệ dữ tợn.

Thu Bích Hoa không tự giác nắm chặt cánh tay Giang Lăng, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng xen lẫn phẫn nộ. Các sư huynh muội phía sau cũng đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều rõ ràng Lục Nghi Tu vô cùng yêu thích khuôn mặt của mình, dù cho 'nàng' không thích đi chăng nữa, một cô nương đang tốt lành, trên mặt đột nhiên nhiều hơn một vết rạch, có cô nương nhà ai chịu nổi được.

Ừm, được rồi, Giang Lăng chính xác không phải một cô nương.

Cậu không sao cả cười cười, không cẩn thận liên lụy tới vết thương, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Thật con mịa nó đau.

"Sư tỷ, đã không sao rồi, không còn chảy máu nữa, chúng ta vào trong trước đi."

"Nhưng..."

"Sư tỷ." Giang Lăng nghiêm túc nhìn nàng.

Ánh mắt này, so với ngày xưa điềm đạm thanh nhã, nhiều hơn vài phần ôn nhu cùng đáng tin.

Tay Thu Bích Hoa cuộn lại nắm chặt, cuối cùng thả tay lỏng tay đang kéo Giang Lăng.

Giang Lăng không nói một lời đỡ Tạ An Ca bước vào trong.

Đóng cửa phòng lại trước, Giang Lăng nhìn ra ngoài vẫy vẫy tay, "Sư huynh, sư tỷ, vào đi."

Đại sư huynh Trần Hằng thở dài, lôi kéo Thu Bích Hoa bước vào, những người còn lại cũng lục tục theo sau.

Tạ An Ca thân phận tôn quý, không chỉ có danh xưng Thịnh Vân tiên quân, mà còn có một thân thực lực thâm hậu. Vì vậy hắn ở một mình một gian nhà trúc. Bên trong đặt một chiếc giường, một bình phong sơn thủy, trên bàn có để xếp giấy và bút mực, còn có một tòa kim nghê lư hương, trên tường treo mấy bức tranh, còn đặt một chiếc đàn cổ....

Nói chung, bố trí cực kì tao nhã.

Liếc mắt một cái liền làm cho người ta nghĩ tới tu sĩ ấn cư, thế ngoại cao nhân.

Giang Lăng đỡ người đến bên giường, lúc này Tạ An Ca chậm rãi mở mắt, nên trong còn sót lại vài phần thống khổ.

Hắn nhìn Giang Lăng rồi vẫy vẫy tay, chậm rãi nói: "Nghi Tu, ta không có việc gì." Khóe môi hơi kéo, "Một chút vết thương thôi, ta sẽ không chết."

"Ta biết ngươi sẽ không chết." Giang Lăng nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Thương tổn nặng một chút mà thôi."

"....." Tạ An Ca bị nghẹn một cái.

Người có tu vi cao nhất ở đây là Tạ An Ca, chính hắn cũng thông thạo luyện đan, lại hiểu y thuật, bởi vậy khi thấy hắn khoanh chân ngồi đả tọa, mọi người cũng không quấy rầy, lại sôi nổi đi ra ngoài (=)))) ), đợi ở đại sảnh.

Giang Lăng ngồi trên ghế tròn, Thu Bích Hoa ngồi xổm trước mặt cậu, giúp cậu bôi thuốc.

Miệng vết thương này bị một khí tức đặc thù quấn quanh, Thu Bích Hoa liếc mắt nhìn liền biết, nếu không thể rút đạo khí tức này ra khỏi viết thương thì coi như xong, vết rạch này sẽ không có cách nào tiêu trừ.

Bởi vậy nàng vẫn đang cẩn thận từng ly từng tí để hủy bỏ cỗ khí tức này, thử mấy biện pháp đều không được, Thu Bích Hoa tức giận, đem lọ thuốc trong tay ném mạnh xuống đất.

Theo một tiếng "Phanh ——", các đệ tử Vân Cẩm các toàn bộ đều nhìn qua đây.

Thu Bích Hoa không thể nhịn được nữa, đè sự tức giận trong lòng xuống, dò hỏi: "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sư muội, nói cho tỷ biết, nếu quả thực không có cách nào giải quyết thì lập tức trở về báo cho sư phụ, để sư phụ làm chủ cho chúng ta."

"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gặp phải một tên ma tu..." Giang Lăng lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, nhớ lại, "Ta trúng mai phục, đánh không lại ả, trên mặt bị cắt một đao, rồi bị ném vào Quỷ Diễm Uyên........."

"Sau đó?"

"Ta dựa vào bảo vật sư phụ đưa, cố gắng chống đỡ một thời gian, Tạ An Ca liền tìm tới, hắn cứu ta một mạng, bản thân lại bị thương."

"Trách không được." Trần Hằng nỉ non một tiếng, "Quỷ Diễm Uyên này đúng là có chút tà môn, tu vi càng cao, Quỷ Diễm Uyên càng lợi lại...... khó trách Thịnh Vân tiên quân lại bị thương."

"Còn tên ma tu kia?" Thu Bích Hoa hỏi.

"Đại khái là chạy rồi ......"

"Muội còn nhớ rõ bộ dáng của ả không? Nếu nhớ thì vẽ lại, lần sau sư tỷ gặp được ả ta sẽ báo thù cho muội."

"..." Giang Lăng trầm mặc.

"Không nhớ rõ?"

Thần sắc Giang Lăng lộ ra vài phần suy tư, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời: "Người kia dùng phép thuật để che dung mạo, ta không nhớ rõ."

Thu Bích Hoa cắn răng: "Đáng giận."

Giang Lăng rũ mi mắt.

"Ký chủ, sao anh không nói cho họ biết?" Kinh thư ở bên cạnh cậu bay a bay, hiếm lắm mới thấy nó cùng một chiến tuyến với Giang Lăng, "Nữ chủ thật độc ác."

"Nói cho bọn họ?" Giang Lăng không chút để ý nói, "Mi quên cốt truyện rồi à, trong nguyên tác Lục Nghi Tu nói cho huynh tỷ của mình biết, bọn họ đi tìm Cơ Ngọc đòi công bằng, kết quả bị người trong bóng tối bảo vệ nàng ta ngược tới chết, cả đám liền biến thành pháo hôi.

"........."

"Bọn họ quan tâm 'Lục Nghi Tu' như vậy, chẳng lẽ ta lại bảo họ đi tìm chết, cũng không có ngốc như mi."

"Đáng sợ, thật đáng sợ." Mấy trang sách của kinh thư run rẩy nói.

Bôi thuốc cho biết thương trên mặt tiểu sư muội thật cẩn thận, Thu Bích Hoa đứng dậy, mở miệng, "Sư phụ nói chúng ta tới đầm lầy tiêu diệt yêu thú, nhưng giờ muội nhiễm phải quỷ diễm vào người, thực lực có mười nhưng chỉ còn một, không thể đi ra đánh thú được ....."

Thu Bích Hoa nhíu nhíu mày, đi quanh một vòng, hạ quyết định: "Quỷ diễm nhập thể, đây không phải chuyện chúng ta có thể giải quyết, muội nghỉ ngơi ở khách điếm đi, nơi này có tiền bối đại năng trấn giữ, hẳn sẽ an toàn, không có ai dám gây sự. Chờ sau khi chúng ta diệt xong yêu thú, phỏng chừng sư phụ cũng tới đây, đến lúc đó nhờ ngài hỗ trợ."

"Được." Giang Lăng gật đầu.

"Hiện tại chúng ta......."

"Sư tỷ." Cậu mở miệng, "Tạ An Ca vì ta mà bị thương, nên ta muốn ở lại đây chiếu cố hắn."

"......."

Thu Bích Hoa trầm mặc, nàng không quá tán thành, nhưng Tạ An Ca là vì tiểu sư muội nhà mình mà bị thương, Lục Nghi Tu chăm sóc hắn cũng hợp tình hợp lý, đành đồng ý: "Được, vậy muội cũng phải tự chiếu cố mình cho tốt."

Đợi tới khi các sư huynh sư tỷ đi hết, thần sắc đạm nhiên trên mặt Giang Lăng lập tức rút đi toàn bộ, cậu che tay phía trước ngực, trên mặt hiện ra vài phần thống khổ: "........ Thật tàn nhẫn."

"Dù sao thì cũng là đánh tình địch." Hệ thống yên lặng nói một câu.

Tình huống lúc ấy thực sự thảm không nỡ nhìn, Giang Lăng hoàn toàn là bên chịu đòn, hệ thống ở một bên run bần bật, cũng mệt cho cậu lúc thấy nó như thế còn bật cười.

"Bất quá rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, còn là một bình giấm chua to đùng, cái đầu tiên nghĩ đến là mặt ta chứ không phải muốn mạng." Giang Lăng cười khẽ một tiếng, "Ai da, nói chung là vẫn dễ đối phó."

Hệ thống không tin cho lắm.

Giang Lăng nhướng mày, xoa xoa ngực: "Đi, chúng ta đi gặp Tạ An Ca."

Mới bước ra khỏi đại sảnh, Giang Lăng liền thấy được nữ tử hắc y đứng dựa vào lang can, ném đồ cho cá trong hồ ăn.

Ban ngày mới bị nàng ta đuổi theo đánh, cho dù người đưa lưng về phía Giang Lăng, nhưng liếc mắt một cái cậu liền nhận ra người này —— Cơ Ngọc.

Giang Lăng cũng chỉ nhìn một cái liền xoay người rời đi.

"Nhìn thấy ta không vui?" Cơ Ngọc ngẩng đầu, dương môi mà cười.

"Phi thường vui vẻ." Cậu cũng không buồn quay lại, chỉ thuận theo lời nàng ta trả lời: "Vui vẻ không chịu được."

Sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.

Địa bàn của Tạ An Ca có trận pháp che kín, muốn tiến vào phải được chủ nhân đồng ý, mới nãy đệ tử Vân Cẩm các vào được là do Tạ An Ca cho phép. Nhưng cố tình lại có một 'Lục Nghi Tu' dưới tình huống không được cho phép ra vào phòng ngủ thoải mái như vậy.

Cơ Ngọc lập tức mím môi.

Âm thanh trực tiếp được truyền vào trong lỗ tai: "Ngươi cảm thấy ta là một yêu nữ, lẽ nào ngươi thật sự là một tiên tử gì đó sao? Lục Nghi Tu, khi ngươi cùng Tạ An Ca cấu kết làm bậy, khanh khanh ta ta, có bao giờ nghĩ tới mình vẫn còn một cái hôn ước không?"

"Có lẽ người khác không biết, nhưng ta biết, tổ phụ của ngươi vì ngươi mà ước định một mối hôn sự, chính là Côn Luân tông — Thanh Hà tiên quân."

" Thanh Hà tiên tử, Thanh Hà tiên quân, hôn sự này xứng đôi đến nhường nào."

"Đáng tiếc, ngươi lại là một đứa lẳng lơ, đã sớm có người khác."

"Rầm ——"

Giang Lăng trực tiếp đem cửa phòng khép lại, trận pháp khiến cho thanh âm của Cơ Ngọc hoàn toàn ngăn cách bên ngoài.

Dựa vào cửa phòng, tầm mắt Giang Lăng dừng trên tấm bình phong, phía sau chính là Tạ An Ca đang nằm trên giường.

Giang Lăng không thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.

Cơ Ngọc khiêu khích, cậu có thể nghe tai này vào tai kia, tâm tình tốt còn có thể đùa giỡn hai câu, nhưng là, hiện tại lại có chuyện phiền toái đặt trước mặt.

Thương tích của Tạ An Ca so với mọi người nhìn qua càng nghiêm trọng hơn, mà hắn là vì cậu mà bị thương......

Cái nồi này muốn chối cũng không được.

Hết chương 61.