Editor: Yooniin

Có phải chúng ta từng gặp qua rồi phải không?

Giang Lăng nhìn người trước mặt, có chút không mở miệng được.

Nguyên nhân rất đơn giản, cậu thực sự từng gặp qua y, không những gặp mà còn giả vờ cùng y nói chuyện yêu đương nữa kìa. Hơn nữa đối với Giang Lăng, chuyện này chỉ xảy ra cách đây không lâu mà thôi.

Cậu mạnh mẽ đặt người ta dưới ván quan tài, hung hăng ăn đậu hủ........

Giang Lăng trầm mặc một lúc lâu, người trước mặt lông mi run rẩy, giống như đang suy nghĩ một xưng hô thích hợp, hồi lâu, y nhu thanh mở miệng: "Thanh Hà...... sư muội?"

Tiếng gọi này kéo thần trí Giang Lăng trở lại, thần sắc cậu tự nhiên nhận lấy dải lụa, cười khẽ nói: "Ngươi từng gặp ta? Không lẽ gặp ta ở trong mộng? Chẳng lẽ ta là người trong mộng của ngươi....... Thần nữ?"

Cậu vốn định nói là tình nhân trong mộng, nhưng hai chữ tình nhân trong thế giới này có hơi kinh thế hãi tục, nhưng lời kia vừa nói ra miệng, cậu vẫn hơi cảm thấy hối hận.

Trơ mắt nhìn Mai Sơ Viễn sửng sốt, ánh xanh trong mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Nguyên Quân cùng quản sự nghe xong gương mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ây da, ở mấy thế giới trước, cậu đã quen nói lời đùa giỡn với thiếu niên kia, hiện giờ tật xấu này có chút khó sửa.

"......"

Giang Lăng ngậm dải lụa, ngón tay cuốn lấy hai ngọn tóc, theo động tác này vấn tóc lên, rũ mi mắt, không chút để ý nói: "Ta vừa nãy chỉ là nói giỡn thôi, ngươi đừng để trong lòng."

Gió lạnh cuốn theo phong tuyết thổi tới, Giang Lăng hơi run lên một chút, nhìn người trước mặt mím mím môi, ôn thanh mở miệng: "Không có việc gì."

Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên mấy người đang đứng sau Giang Lăng, lộ ra vài phần dò hỏi.

Quản sự lập tức cung kính mở miệng: "Tiên quân, ta là quản sự ngoại môn, hôm nay dẫn đường cho Thanh Hà tiên tử tới đây."

Mai Sơ Viễn gật đầu.

Nguyên Quân cúi đầu, lộ ra búi tóc có hơi xù lên, ngón tay cô nương móc vào nhau, e lệ nói: "Ta là đệ tử thứ mười ba của Phục Linh quân."

"Nguyên lai là đồ nhi của Nhị sư tỷ, xét bối phận thì ta chính là sư thúc của ngươi."

Hai chữ "sư thúc" vừa nói ra, thần sắc Nguyên Quân trở nên ảm đạm, thanh âm cũng dần nhỏ lại: "Năm năm trước, tông chủ cảm thấy........ nơi này của sư thúc quá mức yên tĩnh, phái chúng ta thay phiên nhau trông coi, tháng này vừa hay đến phiên của ta, nên đem mấy cô nương này tới dọn dẹp một chút."

"Thì ra là thế."

"Ta......" Nguyên Quân lén nhìn trộm y một cái.

Thấy nụ cười trên mặt y trước sau như một, cánh môi hé mở: "Thực xin lỗi, lần này đã làm sư điệt sợ hãi."

"Không có gì." Nguyên Quân liên tục xua tay.

Mai Sơ Viễn vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc giản, đưa cho Nguyên Quân, "Đem thứ này đến Đa Bảo các, sư điệt có thể đổi một pháp bảo thích hợp với mình."

Nói xong, ánh mắt không nặng không nhẹ đảo qua áo choàng trên tay nàng.

Nguyên Quân vừa mới xua tay, bây giờ lại tiếp tục, vội từ chối: "Tông chủ đã bồi thường cho đệ tử."

Mai Sơ Viễn cong cong khóe môi: "Đó là sư phụ bồi thường......"

"Không không không....."

Đột nhiên, tay nàng lần thứ hai bị nắm lấy, quay đầu nhìn lại, là Giang Lăng.

Tóc cậu đã buộc gọn gàng, nhìn Nguyên Quân nhướng mày, lấy ngọc giản từ trong tay Mai Sơ Viễn, để vào tay nàng: "Hắn cho thì ngươi cứ nhận, đồ trưởng bối ban không thể từ chối."

"Trưởng bối......" Nguyên Quân chớp chớp mắt.

"Không sai." Giang Lăng gật đầu.

Nguyên Quân nắm chặt ngọc giản, trên mặt lại hiện lên thần sắc vô cùng mất mát.

Mai Sơ Viễn nét mặt ôn hòa: "Hiện giờ ta đã xuất quan, không làm phiền tới sư điệt."

Nguyên Quân ngơ ngẩn.

Mai Sơ Viễn âm thanh ôn nhu nói, "Linh khí trong núi vẫn còn hỗn loạn, không bằng ta đưa sư điệt đi một đoạn."

"Không, không cần."

Lúc Nguyên Quân dẫn theo các tiểu nha đầu cùng quản sự rời đi còn lộ ra vài phần mất hồn mất vía.

Mãi đến tận khi bóng dáng mấy người họ biến mất trong sương mù, Giang Lăng mới giả bộ ho một tiếc: "Tiểu cô nương kia ngưỡng mộ ngươi, ngươi biết không?"

Mai Sơ Viễn quay đầu, ánh mắt trầm lặng rơi lên người Giang Lăng.

"Ngươi cự tuyệt tiểu cô nương như thế, cũng đả kích người ta quá."

"Nếu đã có hôn ước, ta cũng không nên dây vào những chuyện đó."

Từng gợn sóng lan ra trong đôi mắt màu xanh nhạt, lộ ra một cỗ nghiêm túc.

Giang Lăng sửng sốt.

Cậu cũng không phải ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Mai Sơ Viễn.

"Hơn nữa." Mai Sơ Viễn nghiêng đầu nhìn vào không gian được tuyết bao phủ, lộ ra đôi tai có chút hồng lên, trên mặt nhiễm vài phần nghiêm túc, vài phần ôn nhu, ánh mắt như đang nhớ lại gì đó, còn hiện lên vài tia thẹn thùng: "Ta đại khái thực sự đã từng gặp muội trong mộng."

" Khụ khụ khụ ——" Giang Lăng không cẩn thận tự làm mình sặc.

"Thanh Hà sư muội?" Mai Sơ Viễn theo bản nương vươn tay, bị Giang Lăng ngăn lại.

"Không sao, không sao."

"Ồ."

Dừng một chút, có lẽ nhận thấy Giang Lăng khôi phục lại thái độ bình thường, Mai Sơ Viễn lần thứ hai mở miệng: "...... Muội tới Côn Luân tông tìm ta?"

Vấn đề này vừa ra đã chọt đúng điểm mấu chốt, chính xác là cậu có việc tìm y, vì "Minh Quang châu", cũng vì mạng nhỏ của chính mình, cậu không thể bỏ gánh giữa đường. Vì vậy nghiêm trang gật đầu: "Không sai, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ."

"Không bằng chúng ta vào trong ngồi rồi nói?" Mai Sơ Viễn đề nghị.

Giang Lăng gật đầu.

Lập tức thấy được trên mặt thanh niên đều là ý cười, phảng phất như một trận gió xuân, thổi tan cả băng tuyết lạnh lẽo.

Hai người dọc theo bậc thang được bao phủ một tầng tuyết dày, hướng về phía cung điện đi tới. Ánh mắt Giang Lăng chuyển từ mấy cây tùng bách sang người thanh niên.

Bộ dáng y đại khái hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ đạo bào màu trắng thuần khiết, một đầu tóc đen được buộc lên tùy ý, nhu thuận thả xuống y phục. Khuôn mặt vẫn ôn nhu mềm mại như cũ, nhưng lại rút đi vài phần ngây thơ, nhìn qua có vẻ nội liễm mà phong hoa.

Với Giang Lăng mà nói, chỉ là đổi một cái thế giới, ấy vậy mà thiếu niên kia mới còn non nớt, có chút đáng yêu làm nũng, vậy mà bây giờ đã biến thành bộ dáng như thế này.

Lại nói tiếp, bên này đại khái cũng qua mười năm đi.......

Cũng không biết y còn nhớ tới "Alice" hay không.

Nghĩ đến đây Giang Lăng cảm thấy, không nhớ đến là tốt nhất.

Mai Sơ Viễn thân là đệ tử quan môn của tông chủ Côn Luân tông, rất được tông chủ yêu thích. Phủ đệ được xây dưng ở ngay sườn núi phong chủ, nơi đây linh lực nồng đậm, kiến trúc xinh đẹp lại tinh xảo.

Nhưng mà, khi thực sự bước vào trong, Giang Lăng mới hiểu được vì sao tông chủ lại phái người tới trông coi.

Nơi này quá mức yên tĩnh.

Giang Lăng bước khỏi bậc thang, qua một con đường nhỏ, bây giờ đang đi trên một dãy hành lang. Hai bên là một loạt các trụ băng, bên trên chiết xạ lên bóng dáng của hai người, giày đạp trên sàn nhà bóng loáng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Trừ bỏ tiếng bước chân, thì chẳng còn động tĩnh gì khác.

"Ngươi không nuôi sủng vật sao?" Giang Lăng đột nhiên mở miệng.

Người bên cạnh lắc đầu.

"Ở đây đến một người cũng không có, lại còn không nuôi vật nhỏ để giải sầu."

Mai Sơ Viễn cong cong khóe môi, "Ta không có thời gian để chăm sóc."

"Cũng đúng, ngươi bế quan một lần đã qua tận mười năm." Giang Lăng gật đầu.

"Kỳ thật cũng không có bế quan lâu như vậy."

"Không bế quan lâu như vậy?" Ánh mắt cậu lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đúng lúc này bọn họ đi qua một đình viện, bên trong trồng vài cây hoa mai, trên cành kết từng đóa từng đóa hồng mai. Hoa mai nở cực kỳ nhiều, bị gió thổi qua, vài bông đung đưa rơi vào một linh tuyền phía dưới.

Mai Sơ Viễn dừng chân một chút, không trả lời vấn đề của Giang Lăng, quay đầu nhìn cậu, chân mày hơi nhíu lại.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Giang Lăng quyết định sẽ không thừa nhận thân phận "Alice" của mình, vì vậy vô cùng thản nhiên đón tiếp ánh mắt của y.

Nhưng thật ra thần sắc Mai Sơ Viễn có chút chần chờ, sau đó môi mỏng hơi hơi gợi, lộ ra nụ cười vô cùng ôn nhu, cẩn thận dò hỏi: "Mặt muội bị sao vậy?"

"Mặt?" Lông mày cậu nhíu lại, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của mình, sau khi sờ đến vết sẹo dài kia mới nhớ tới hiện tại mình vừa mới bị hủy dung.

Tạ An Ca kiến nghị cậu đeo khăn che mặt, Giang Lăng tuy rằng không có ý tiếp thu, nhưng phải ra ngoài đi lại, đeo một chiếc chăn che mặt có hơi không nguyện ý, nên tự làm một thủ pháp che mắt cho mình.

Chẳng qua đây cũng chỉ là một pháp thuật nhỏ, lừa những người tu vi thấp hơn mình còn được, nếu thực lực đối phương ngang bằng, hoặc cao hơn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Việc nhỏ......"

"Nếu muội không ngại, có thể để ta xem thử không?"

Giang Lăng buông tay: "Có thể."

Bên cạnh lang can có một chiếc ghế dài, cậu đi đến chiếc ghế ngồi xuống, nhoài ra phía ngoài lang can nhìn một chút, cảm thấy phong cảnh rất tốt.

"Những cây hoa mai này là do trồng ta lúc vừa dọn vào đây, linh tuyền kia là nơi linh khí nồng đậm nhất, toàn bộ trận pháp ở đây đều dựa vào linh tuyền này để duy trì." Mai Sơ Viễn ở một bên giải thích.

"Ngươi thích hoa mai?"

"Có lẽ." Mai Sơ Viễn nhẹ nhàng nỉ non, "Khi còn nhỏ, tỷ tỷ của ta gieo trước cửa vài cây hoa mai, ta cảm thấy cũng không tồi, liền trồng."

Giang Lăng nhìn linh tuyền thêm vài cái, từ góc độ của cậu cũng không nhìn ra bộ dáng gì, xem ra là do linh khí hóa thành thực thể.

"Ngẩng đầu."

Bên tai truyền đến một thanh âm cực kỳ nhu hòa ôn nhuận.

Giang Lăng theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải đôi mắt màu xanh.

Mai Sơ Viễn đứng trước mặt cậu, hơi hơi cúi xuống, vài sợi tóc rối rơi lên vầng trán trắng nõn, con ngươi trong trẻo sâu thẳm, trong nháy mắt, Giang Lăng cảm thấy đôi mắt màu xanh này có chút yêu dị, cẩn thận nhìn lại, vẫn là một mảnh ôn nhu.

"Trên miệng vết thương có hơi thở đặc thù, ta giúp muội rút ra."

"Cần bao lâu?" Giang Lăng dò hỏi.

"Đại khái tầm một khắc." (Mười lăm phút) Lông mi Mai Sơ Viễn khẽ run, ngữ khí nhu hòa.

Sau đó ý cười trên khóe miệng y tràn ra: "Muội nhắm mắt lại đi."

Giang Lăng gắt gao nhìn chằm chằm y, nhưng tươi cười trên mặt Mai Sơ Viễn, cậu vô cùng quen thuộc, cảnh giác trên người dễ ràng rút đi.

Nụ cười này, có mấy phần ôn nhuyễn, mấy phần thân mật, Giang Lăng thường xuyên nhìn thấy trên mặt Mai Sơ Viễn khi còn là Alice.

Gió tuyết thổi qua hành lang gấp khúc, mang đến một phần hương thơm của hoa mai, ngoài ý muốn khiến cho nơi đây không còn quạnh quẽ như trước.

Giang Lăng chậm rãi nhắm mắt.

Mai Sơ Viễn cúi đầu nhìn cậu, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

Giang Lăng hơi nhăn mày, tựa hồ có chút nghi hoặc, lại có chút không kiên nhẫn.

Sau đó, cậu cảm thấy được lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên phần da còn lành lặn hai cái, lại rụt trở về.

Giống như tất cả chỉ là ảo giác của Giang Lăng.

"........."

Tự nhiên có cảm giác bị ăn đậu hủ.

Sau đó lại cảm thấy có chút......... đáng yêu.

Hết chương 65.

Yooniin: Tôi mà là tác giả khúc này tôi sẽ cho chúng nó hun nhao=))))