Edit: Yooniin

Bạch hạc bay lượn trong không gian đầy mây mù, thỉnh thoảng phát ra hai, ba thanh âm lanh lảnh. Nó phi hành với tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng cũng vô cùng vững vàng.

Giang Lăng ngồi trên lưng bạch hạc, hơi hơi khép mắt, thần sắc an tường, tựa hồ rất thoải mái. Kinh thư ghé úp sấp trên đùi cậu, giống như đang ngủ.

Thời điểm nay qua một mảnh rừng sâu hút, bạch hạc đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương, cánh chim đang bay không ngừng run rẩy, tràn đầy lo lắng bất an.

Kinh thư bị động tĩnh này đánh thức, lộn xuống mất mấy vòng, lại bay trở lại trên vai Giang Lăng, khẩn trương hề hề nói: "Ký chủ, nữ nhân điên kia lại tới nữa."

Giang Lăng mở mắt, không để ý tới hệ thống, mà giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lông hạc mềm mại.

"Bị lần trước dọa sợ?" Cậu cười khẽ một tiếng, "Đừng sợ đừng sợ, hôm nay sẽ không có việc gì."

Theo thanh âm của Giang Lăng, bạch hạc vừa mới hoảng sợ tán loạn dường như được trấn an, dần dần an tĩnh lại.

Giang Lăng ngẩng đầu, dừng ở một khoảng không hư vô, ôm cánh tay nói: "Ra đi."

"Thấy ta, không trốn sao?" Âm thanh của Cơ Ngọc truyền tới từ bốn phương tám hướng, sau đó bên trong mây mù xuất hiện một vệt màu sắc đỏ tươi. Hắc sa nữ tử xuất hiện, trên tay cầm một cây dù màu đỏ, đứng ở đụn mây, mỉa mai nhìn chằm chằm Giang Lăng.

"Ta đang đợi ngươi." Giang Lăng vô tư trả lời.

Cơ Ngọc nhíu mày, trời sinh tính nàng ta vô cùng cảnh giác cùng đa nghi, theo bản năng dùng thần thức đảo quanh bốn phía, kết quả chẳng phát hiện được thứ gì.

Thấy như vậy, không chỉ làm Cơ Ngọc không thể thả lỏng cảnh giác, ngược lại khiến trái tim xiết chặt. Nàng ta một bên chú ý tứ phía, một bên cười lạnh nhìn Giang Lăng: "Chẳng lẽ ngươi muốn phô trương thanh thế, tùy thời chạy trốn?"

"Đều không phải."

Dưới ánh mắt lạnh băng của Cơ Ngọc, Giang Lăng buông tay, không chút để ý nói: "Ta chỉ đoán được hôm nay ngươi sẽ tới tìm ta thôi. Dù sao thì ngươi sẽ không muốn giải hòa mà đúng không?"

"Ngươi không sợ chết?" Cơ Ngọc cắn răng.

"Ta chỉ là không thể hiểu được." Giang Lăng dựa vào bạch hạc, giúp nó vuốt lông chim, "Ngươi là ma tu, ta là đạo tu, nếu ngươi muốn nhằm vào ta, ta cũng có thể lý giải, rốt cuộc thì đạo ma bất lưỡng lập*. Nhưng mà......"

(Ma - Đạo không thể cùng nhau tồn tại)

Giang Lăng nheo mắt, thần sắc thay đổi: "Ta có thể cảm nhận được, ngươi hận ta. Vì sao? Cho dù hai chúng ta có thù, thì cũng là ta hận ngươi mới đúng, ngươi lại giống như mang thâm cừu đại hận làm gì?"

Nguyên nhân Cơ Ngọc nhằm vào Lục Nghi Tu là gì, đương nhiên Giang Lăng biết.

Nhưng bây giờ cậu là "Lục Nghi Tu", không muốn đoạt Tạ An Ca cùng Cơ Ngọc, cũng không có khả năng 'lộng' chết nàng ta. Luôn bị nàng ta nhắm vào rất phiền, không bằng khuyên nhủ mấy câu, nói không chừng sau khi nghe xong nàng ta không muốn liều mạng với cậu nữa cũng nên.

"Ngươi biết cái gì?"

"Chi bằng ngươi ngẫm lại cho tốt, ta rốt cuộc có lỗi với ngươi chỗ nào. Để ngươi phí hơi phí sức tốn tâm tư đối đãi ta như vậy." Giang Lăng cong cong khóe môi.

"......"

Cơ Ngọc sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh: "Nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn thừa dịp ta phân tâm mà chạy trốn. Nói thẳng cho ngươi biết, hôm nay ngươi không đem Minh Quang châu giao ra thì đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi nơi này."

"Minh Quang châu?"

Giang Lăng nỉ non một tiếng, trên tay khẽ lật, lòng bàn tay xuất hiện một viên minh châu. Minh châu lúc sáng lúc tối, bảo quang xung quanh tỏa ra sáng quắc, liếc một cái liền biết đây là một bảo vật.

"Ngươi muốn cái này sao?" Giang Lăng đưa lay ước lượng, lập tức thấy được ánh mắt Cơ Ngọc gắt gao dính trên hạt châu.

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt cậu thu lại, Minh Quang châu từ lòng bàn tay tung ra, lấy tốc độ cực nhanh vụt tới phía Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc cả kinh, bàn tay vận chuyển linh lực, vững vàng tiếp được Minh Quang châu, sau khi lấy được, lòng nàng ta vẫn không quá yên tâm, từ trên xuống dưới kiểm tra lại một lần.

Đây thật sự là Minh Quang châu, Lục Nghi Tu không lừa gạt nàng.

Bên trên minh châu cũng không bị động tay động chân, Lục Nghi Tu cũng không âm thầm hạ độc thủ.

Ánh mắt Cơ Ngọc nhìn thật kỹ, còn có một tia khó hiểu: "Ngươi có ý gì?"

"Rất đơn giản." Giang Lăng nhướng mày, "Nếu ngươi muốn thứ này, vậy ngươi lấy đi, thả ta một mạng, về sau đường ai nấy đi, không bao giờ tương quan nữa, ngươi thấy thế nào?"

"......"

Tán dù đỏ tươi hơi nghiêng, che khuất khuôn mặt của Cơ Ngọc, che lại hết thảy cả thần sắc. Ngay sau đó, nàng ta đem dù tựa lên vai, ánh mắt tàn nhẫn lại lạnh lùng: "Ta sẽ không tin bất cứ lời nói nào của ngươi, ta chỉ tin chính bản thân mình."

Lời vừa dứt, chuỗi ngọc dù bay ra, nhẹ nhàng bay tới đỉnh đầu Giang Lăng, không gian bốn phía bị khép kín, vô số tà ma từ chiêc dù bay ra, tầng tầng lớp lớp tụ lại, nhằm về phía cậu.

Chúng nó ý đồ lên vạt áo, xé rách thân thể Giang Lăng, muốn cắt huyết nhục cậu. Cơ Ngọc xoay người rời đi, âm thanh phiêu tán trong không khí: "Ngươi ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi."

Giang Lăng bị rất nhiều yêu ma vây quanh, bất đắc dĩ cong môi.

Mấy đồ chơi nhỏ này đích thật khó đối phó, Giang Lăng đã từng ăn mệt một lần. Sau khi hắn ném Minh Quang châu cho Giang Lăng, cậu nhận được tích phân khen thưởng từ hệ thống.

Thời điểm ma vật chuẩn bị xé rách vòng linh lực bảo hộ, cậu dùng tất cả những tích phân này chuyển thành linh lực, vẫy tay một cái, Long Ngư Đèn Liên Hoa lập tức xuất hiện trước mặt Giang Lăng.

Đèn hoa sen chậm rãi bay lên, bấc đèn nhen lửa, ánh nến được thắp sáng tựa ánh trăng.

Những yêu ma này vốn muốn leo lên cánh tay Giang Lăng cắn xé, dưới ánh nến lan tràn, dừng trên người bọn nó, yêu ma kêu rên một tiếng, bốc hơi tựa sương mù.

Giang Lăng bình yên ngồi trên lưng bạch hạc. Đợi đến khi yêu vật cuối cùng biến mất, ngón tay chỉ vào rừng sâu.

Bạch hạc đã mở linh trí, lập tức hiểu ý cậu, chở Giang Lăng tới một cây cổ thụ, đáp xuống cành cây thô to.

Giang Lăng từ trên lưng nó nhảy xuống, dùng cho thân cây một chú thanh khiết, dựa vào gốc cây to lớn ngồi xuống.

"Ký chủ, anh đây là muốn làm gì?" Kinh thư treo trên một nhánh cây nhỏ hỏi.

"Ngủ."

Giang Lăng trả lời, sau đó cậu thật sự nhắm mắt, làm theo lời đã nói ra —— ngủ.

Hệ thống: "......"

Trầm mặc một lát, kinh thư cũng dựa vào chân cậu nghỉ ngơi.

Thẳng đến khi mặt trời ngả về phía Tây, Giang Lăng mới mở mắt, trước tiên vỗ vỗ kinh thư trên đùi.

"Đoạn thời gian này, phỏng chừng Cơ Ngọc đã đem Minh Quang châu ngụy trang một chút, trị hết bệnh cho Tạ An Ca, lấy được sự cảm kích của hắn."

Hệ thống vẫn không hiểu.

Giang Lăng đem kinh thư gập lại, cầm nó nhảy lên lưng bạch hạc, nhìn chim trắng sải cánh, thanh âm của cậu cũng lười biếng : "Cho nên nói, bây giờ chúng ta không còn việc gì làm, tan ca, về nhà ngủ tiếp."

Nói đến điểm này, hệ thống âm thầm chấp nhận.

Sau khi trở lại khách điếm, ánh sáng ban ngày còn dư lại triệt để tiêu tán, màn đêm bao phủ. Vài ngôi sao nhỏ rải rác trên bầu trời sáng lấp lánh, bạch hạc phá tan mây mù, đập cánh đáp xuống vân đài.

Giang Lăng nhảy xuống, phất tay về phía bạch hạc. Chim trắng rời đi, Giang Lăng đi về phía đại đường.

Thời gian này cũng không tính là quá muộn, dưới mái hiên treo một dãy đèn sáng rực, bên trong đại đường còn rất náo nhiệt, hương thơm của linh tửu thanh khiết cùng linh trà thượng hạng hỗn hợp hòa vào nhau.

Giang Lăng đi qua lại đường về phía sau, thấy được Tạ An Ca cùng Cơ Ngọc bên trong đình hóng gió.

Chòi nghỉ bát giác treo tổng cộng tám ngọn đèn giúp bên trong đình đặc biệt sáng sủa. Trên bàn tròn này đầy vò rượu, toàn bộ đều đã được mở ra, giống như đã uống hết sạch, mà Cơ Ngọc đang ngồi đối diện Tạ An Ca.

Lúc này nàng ta đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Đối diện là một công tử văn nhã như ngọc Tạ An Ca.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Mặc dù kiếp trước Tạ An Ca đối với Cơ Ngọc chẳng biết gì cả, nhưng Cơ Ngọc lại thời thời khắc khắc đề chú ý đến hắn, đối với những thứ Tạ An Ca thích vô cùng rõ ràng, những câu nói ra đều chọc đúng điểm ngứa, khiến hai mắt Tạ An Ca đều sáng lên vài phần.

"Lần này thực sự đa tạ Ngọc cô nương." Tạ An Ca nâng chén rượu về phía Cơ Ngọc.

Nàng ta rũ mắt, âm thanh không nhiệt tình cũng không lãnh đạm: "Tốt xấu gì chúng ta cũng có giao tình. Hơn nữa ta cũng không có tổn thất gì.

Câu nói sau cùng chính là lời nói thật.

Tạ An Ca không biết rõ ràng tiền căn hậu quả, lộ ra tươi cười cảm kích.

Cơ Ngọc ôm vò rượu đổ nửa ngày mới rót được ra vài giọt, cười với Tạ An Ca: "Ta đi lấy mấy vò rượu nữa lại đây."

"Để ta đi cho......"

Cơ Ngọc khoát tay một cái, đẩy ghế ra, đứng thẳng người, đem vò rượu đặt lại mặt bàn, sau đó đi về phía đại đường, vừa vặn lại đụng trúng Giang Lăng đang định lặng lẽ rời đi.

Lúc hai người đụng mặt, đồng tử Cơ Ngọc hơi co rút, bắt lấy cánh tay Giang Lăng, âm thanh vô cùng nhỏ, lộ ra vài phần không dám tin cùng ác ý rõ ràng: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lần trước đánh bại được Lục Nghi Tu, nàng ta tự cho mình đã nhìn thấu bản lĩnh của cậu, cảm thấy bất quá cũng chỉ có như vậy. Trong dự định của nàng ta, Lục Nghi Tu phải bị nhốt mấy ngày mới đúng.

Lúc ấy, nàng ta sẽ cùng Tạ An Ca tiến vào Cửu Thiên Tiên Cảnh, dựa vào ký ức kiếp trước mà lấy được tiên cơ. Không nghĩ tới Lục Nghi Tu bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.

Giang Lăng nghiêng đầu nhìn cánh tay bị nắm, đảo qua tay Cơ Ngọc, chỉ có thể cảm thán: "Cô nương, nàng đây thật nhiệt tình quá đó nha."

"Lập tức rời đi cho ta."

Giang Lăng nhướng mày, cười khẽ: "Coi như là rời đi, thì cũng phải là ngươi mới đúng chứ, ngươi xem, nơi đây đều là đạo tu, còn có vị kia...... Đường đường là Thịnh Vân tiên quân ở đây, lẽ nào ngươi muốn động thủ?"

"..."

Cơ Ngọc im lặng, nhưng cũng không buông tay.

Lúc hai người giằng co, đại đường lập tức trở nên xôn xao, tựa hồ xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng trên mặt cũng không có kinh hoảng gì, mà trái lại giống như nhìn thấy một chuyện rất đáng ngạc nhiên.

"Là Côn Luân tông Vô Phong chân nhân?"

"Vô Phong chân nhân quản lý sự vụ của Côn Luân tông đã lâu, không nghĩ tới lại được gặp hắn ở chỗ này."

Đây là đang xem náo nhiệt.

Có người quen biết nói: "Vô Phong đạo hữu, tới uống một chén."

"Được."

"Vừa lúc hôm nay luận đạo một phen."

"......"

Giang Lăng vỗ vỗ cánh tay Cơ Ngọc, cười khẽ: "Xem ra là người Đạo môn, hình như phụ thân ngươi còn đang ở trên đường."

Cơ Ngọc híp mắt.

"Người của Côn Luân tới, ngươi còn muốn lôi kéo ta?" Giang Lăng ôn tồn dò hỏi, "Được rồi, ta còn muốn báo bình an cho sư huynh sư tỷ, thuận tiện nghỉ ngơi một chút."

Ánh mắt Cơ Ngọc lập lòe, cuối cùng vẫn chậm rãi thả lỏng tay.

Lúc Giang Lăng nâng bước rời đi thì nghe thấy giọng nói của Tạ An Ca.

"Nghi Tu?"

Tạ An Ca phát hiện động tĩnh bên này, buông chén rượu xuống, nhìn về phía cậu.

Giang Lăng định tùy tiện ứng phó hai tiếng rồi đi, còn chưa mở miệng, cậu lại nghe thấy một âm thanh khác.

"Thanh Hà sư muội?"

Vô cùng ôn nhuyễn mềm mại.

Hết chương 67.