Chương 7


Mùng bảy tháng bảy, lễ Thất tịch.


Hôm đó, Giang Lăng bị gọi dậy rất sớm, dẫn đám Minh Hương sang Tấu Phương trai của Đức quý phi.


Chiêu Dương đế chỉ lập một hoàng hậu, cũng chính là Hiếu Hiền hoàng hậu, mẹ ruột của tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng, sau khi Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế, có lẽ vì lo ngoại thích, hậu phi thì tuyển hết người nọ đến người kia nhưng không thấy lập hoàng hậu.


Hiện tại, toàn bộ hậu cung do Đức quý phi, mẹ của Đoan vương, quản lý.


Còn chưa bước qua bậc cửa, Giang Lăng đã nghe thấy tiếng trào phúng: "Muội muội, sao hôm nay dậy sớm thế? Ta còn tưởng đến trưa mới có thể gặp được muội cơ, dù gì sức khỏe muội thế này, nên giữ gìn một chút."


"Kí chủ, ả mắng anh là đồ bệnh tật kìa! Mau mau mau, phát huy bản lĩnh họa quốc yêu phi của anh đi, mắng ả!" Hệ thống ở bên cạnh vui vẻ cổ vũ.


Giang Lăng nghiêng đầu, nhìn thấy một mỹ nhân diễm lệ yêu kiều gót sen bước đến, mỹ nhân dùng một vuông khăn tay che đi đôi môi kiều diễm, khóe mắt cong lên, trời sinh một cái mặt trào phúng.


"Lệ phi?"


Lệ phi nhíu mày, cười ha ha hai tiếng rồi nói tiếp: "Ta lo quá rồi, dù gì cũng đã có tam hoàng tử lo cho muội mà, ta..."


Như này là đang bắt đầu ngầm chế giễu Giang Lăng lẳng lơ ong bướm, không tuân thủ nữ tắc.


Hệ thống ở bên cạnh tiếp sức: "Kí chủ, đừng sợ!"


Giang Lăng ngáp một cái, khi Lệ phi phun câu tiếp theo ra, đột ngột nắm chặt tay Lệ phi, cả khuôn mặt rướn đến trước mặt Lệ phi.


Lệ phi giật nảy: "Ngươi muốn làm gì? Dù gì ngươi cũng là đích nữ Giang phủ, bộ dạng ngươi thế này có khác gì lưu manh ngoài đường không? A..."


"Thơm quá." Từng sợi mi dày hạ xuống, sau khi Lệ phi nói xong câu đó, Giang Lăng chun mũi, sau đó mở đôi mắt dạt dào tình cảm, trong con ngươi chỉ có vẻ hoa dung thất sắc của Lệ phi, thâm tình thấp thoáng.


"Hôm nay nàng dùng phù dung hương ta tặng nàng đúng không? Ngón tay vén lên sợi tóc bóng đến có thể soi gương của Lệ phi, Giang Lăng liếm môi, "Rất tuyệt, ta rất thích."


"Hôm khác tặng nàng lan hương, nhớ nhất định phải dùng đó nhé."


"..."


Lệ phi, trước ánh mắt chăm chăm của Giang Lăng, mặt đỏ phừng phừng.


Khi Giang Lăng bước qua bậc cửa, mỉm cười với Đức phi, ráng đỏ trên mặt Lệ phi mới hóa thành tức giận.


Đức phi uy nghiêm đoan trang mỉm cười nói: "Hi phi, muội bắt nạt người ta."


"Oan uổng quá." Giang Lăng thuận thế tựa vào lòng Đức phi, đưa một bông sen Minh Hương sáng nay mới hái lên trước mặt Đức phi, "Tỷ tỷ, có phải tỷ thích hoa sen không?"


Lệ phi oán hận lườm Giang Lăng.


Giang Lăng đang ngoan ngoãn đáng yêu nghiêng người, cười với nàng: "Nếu nàng cũng thích, ta sẽ hái hết hoa sen ở Bách Hà trì, tặng cả cho nàng."


"Hồ ly tinh!" Lệ phi tức giận quay đầu đi.


[Độ thiện cảm của Lệ phi 3]


Hệ thống mắt cá chết: "Kí chủ, Lệ phi có phải cuồng ngược không, mỗi lần bị chọc giận như vậy đều sẽ tăng độ thiện cảm."


"Suy nghĩ của cô ả là dễ đoán nhất." Giang Lăng liếc nhìn Đức phi đang dịu dàng nhắc nhở chúng tần phi, "Độ thiện cảm của vị này với ta chưa bao giờ thay đổi hết."


Lễ Thất tịch thiên tử thiết yến, cực kỳ bận rộn, nhưng Giang Lăng lấy cớ người đang có bệnh nên cực kỳ rảnh rỗi, cả ngày ngồi một bên cắn hạt dưa, thỉnh thoảng nghe Đức phi dặn dò đôi câu.


Đến chiều, Giang Lăng ngả thẳng ra tháp ngủ tít, mãi đến tận khi bị Lệ phi đánh thức.


"Cũng chỉ có ngươi được ngủ, nếu không phải Đức phi bảo ta đợi ngươi, ta đã đi từ lâu rồi." Trong mắt Lệ phi viết đầy sự khinh thường.


Đôi mắt mang chút buồn ngủ của Giang Lăng quét một cái, liền trông thấy Minh Hương cúi đầu đứng một bên, có lẽ là định gọi mình dậy nhưng bị Lệ phi ngang nhiên cướp trước.


"Giờ nào rồi?" Giang Lăng giơ tay che mặt.


"Hồi nương nương, giờ tuất ạ." Minh Hương đáp khẽ.


"Ừ." Giang Lăng đáp một tiếng, khi đứng dậy, chân mềm nhũn, ngã thẳng lên người Lệ phi.


Khi cung nga xung quanh vội vàng tiến đến đỡ, Lệ phi đẩy cậu: "Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi à? Mau dậy đi... không đúng, sao sắc mặt ngươi lại khó coi thế này."


Giang Lăng gạt vạt tóc trên mặt ra, dưới mái tóc dài đen mướt, khuôn mặt trắng nhợt chẳng chút sắc máu nào, cậu bình thản sai cung nga trang điểm chỉnh trang cho mình.


Thấy Lệ phi đứng bất động bèn vung tay: "Không phải tỷ vẫn biết sức khỏe ta không tốt sao? Kinh ngạc như vậy làm gì?"


"Vì lần đó..." Hai chữ sẩy thai bị Lệ phi nghẹn lại trong họng.


Khi Giang Lăng thong thả đứng dậy, bắt gặp ánh mắt thương cảm của Lệ phi, bên tai lại vang lên tiếng nói máy móc của hệ thống.


[Lệ phi độ thiện cảm 10]


......


Khi hai người Giang Lăng ra khỏi lầu các, sắc trời đã tối, những vì sao lẻ loi tô điểm trong màn đêm, vành trăng cao cao treo trên không, toàn bộ hoàng cung đã được sắp xếp đâu ra đấy.


Mái hiên, góc đình, trên cành cây đều treo cung đăng, cung nga mặc váy lụa mỏng dẫn đường phía trước, hai người Giang Lăng bước qua hành lang chín khúc và vài con đường nhỏ lát đá trứng ngỗng, liền trông thấy tòa lầu các năm tầng đèn đuốc sáng trưng.


Giang Lăng đi vào, liền có cung nga đưa lên một cái mâm gỗ, trên gấm đỏ bày kim chỉ.


Hệ thống phổ cập kiến thức: "Đây là chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ."


Lệ phi tiện tay đỡ lấy một cái mâm gỗ, Giang Lăng liền học làm theo. Sau đó cùng một đám nữ nhân... xâu kim...


Giang Lăng chọc thẳng vào tay nhìn giọt máu trên đầu ngón tay mà chìm vào trầm tư, cảm thấy mình đã gặp phải khó khăn chưa từng có bao giờ.


Hệ thống ở bên cạnh cười lăn lộn, tiếng nói thô lỗ đặc biệt chói tai giữa một vùng toàn tiếng mềm mại.


Lệ phi thuận lợi xâu kim, hất cằm về phía Giang Lăng, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo đi qua trước mặt cậu. Có lẽ bị sắc mặt Giang Lăng ban nãy làm hoảng, giờ nàng ta chẳng hề nói câu gì khó nghe.


Mấy cô nương bên cạnh cười, Giang Lăng đang định lén vứt mấy cái thứ này đi thì nghe thấy tiếng cười to.


Vừa nghiêng đầu sang liền trông thấy Hàn Tố đã bẻ gãy kim chín lỗ. Hàn Tố cuống đến toát mồ hôi trán, mặt đỏ gay, nhưng kim bạc lại chẳng giúp cho, liên tục gãy thành hai nửa.


Giang Lăng đi sang vỗ vai nàng, Hàn Tố liền đâm luôn vào tay, khi nhìn thấy là Giang Lăng, đầu tiên là sáng mắt lên, rồi lại mếu máo, chìa cái tay bị chọc rỏ máu cho Giang Lăng xem, lặng lẽ kể khổ với cậu.


"Thế này có gì chứ." Giang Lăng để đồ trên tay vào khay gỗ của Hàn Tố, giơ ngón tay ra trước mặt Hàn Tố.


Ánh nến chao nghiêng, trên ngón tay thanh tú của Giang Lăng vẫn dính một chấm đỏ.


...Nhìn trông như lỗ kim.


"Phì." Hàn Tố cười, nắm lấy cánh tay Giang Lăng như rất thân thiết, "A Lăng, tỷ thật nghĩa khí."


Dứt tiếng liền nở nụ cười vừa thẳng thắn vừa đặc biệt ngốc nghếch.


Cười xong, Hàn Tố nghĩ đến gì đó, túm lấy áo Giang Lăng, đôi mắt toát ra vẻ tức giận: "Hôm đó rốt cuộc là tỷ muốn làm gì? Tỷ muốn hãm hại ta hay là chẳng coi thân thể mình ra gì? Hay là..."


"Trẹo chân." Giang Lăng như đinh đóng cột.


"Tỷ lừa ta!"


Giang Lăng khụ một tiếng, định hộc một hớp máu để hòa giải không khí.


Không để cậu chuẩn bị, Hàn Tố đã buông tay, ỉu xìu cúi đầu cắn môi: "Xin lỗi."


Ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng Giang Lăng.


Hàn Tố tự nói tiếp: "Ta không biết tỷ và..."


Và Mai Thiếu Hằng là thanh mai trúc mã?


Giang Lăng biết nàng muốn nói gì, lập tức ngắt lời: "Đừng để lỡ thời gian nữa, mau luồn chỉ đi."


"Ừ ừ." Hàn Tố luống cuống nhặt kim chín lỗ lên, lần này còn chưa kịp xâu đã gãy.


"Phụt."


Hàn Tố nhìn sang phía phát ra âm thanh, liền trông thấy Giang Lăng cười tít mắt.


[Hàn Tố độ thiện cảm 20]


Giang Lăng nghiêng đầu, độ thiện cảm của Hàn Tố tổng cộng 80, giờ trong số người Giang Lăng quen biết, nàng là người có độ thiện cảm cao nhất.


"Kí chủ, trong lòng nữ chính chắc chắn đã phát thẻ người tốt cho anh rồi." Kinh thư bay đến trước mặt.


Giang Lăng sờ sờ cằm, im lặng gật đầu.


Sau đó, kinh thư lật ra, đến thẳng cột nhiệm vụ.


Nhiệm vụ nhánh: Giang Lăng vu hại nữ chính ăn cắp


Đạo cụ: Túi thơm cầu phúc.


Hàn Tố tựa vào khung cửa sổ, nương ánh trăng vằng vặc mà cố gắng xâu chỉ.


"Không xâu được thì bỏ luôn đi, cũng đâu phải chuyện lớn lao gì." Giang Lăng nhẹ giọng.


Hàn Tố không quay lại, má hồng lên: "May mắn mà."


Chỉ có ba chữ mà đã có thể nhìn thấy tâm ý ngọt ngào bên trong.


Dù gì cũng là lễ thất tịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.


Có lẽ vì xấu hổ nên Hàn Tố thấy Giang Lăng cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, bèn kéo Giang Lăng sang cùng, cuối cùng, khi Giang Lăng xâu thành công, Hàn Tố đã bẻ gãy cái kim cuối.


"Được rồi." Giang Lăng cướp lấy sợi chỉ, mỉm cười điềm tĩnh trước ánh mắt khổ đại thâm thù của Hàn Tố, "Ở đây làm mấy thứ vớ vẩn này, chi bằng dắt..."


Giang Lăng đè mấy chữ người trong lòng xuống cực kỳ thấp, trêu: "...Đi thả đèn hoa sen. Trong đèn hoa sen viết thêm mấy chữ nữa, kiểu như một đời một kiếp một đôi người gì đó."


Hàn Tố đứng phắt dậy: "Ý hay!"


Giang Lăng xua xua tay: "Mau đi đi."


Khi Hàn Tố xuống lầu, Giang Lăng đưa túi thơm cầu phúc cho Minh Hương. Minh Hương gật đầu, đuổi theo Hàn Tố ngoài lầu các.


Giang Lăng chống cằm, hờ hững nhìn xuống dưới.


Khi Minh Hương đưa túi thơm vào tay Hàn Tố, Hàn Tố bèn trân trọng nhét vào trong ngực.


Hàn Tố rất nhanh sẽ phát hiện ra, phu quân nàng có một cái túi thơm y hệt, đó là vào lễ hoa đăng năm ngoái, Giang Lăng thực sự cùng Mai Thiếu Hằng xin trong miếu nhân duyên.


Đó là tín vật định tình của Giang Lăng và Mai Thiếu Hằng.


Hàn Tố chạy bước nhỏ rời khỏi, thậm chí còn mặc cả cung nga đằng sau, Giang Lăng day đầu mày, cảm thấy chán ngán vô cùng.


"Mai Thiếu Hằng thực sự đã làm được cái vụ một đời một kiếp một đôi người." Hệ thống càm ràm bên cạnh.


Đọc xong quá nửa bộ "Tù phi của vương gia lãnh khốc", Giang Lăng gật đầu có cũng được mà không cũng xong, "Cái tên Mai Thiếu Hằng này, nói chung là yêu thì chiều lên tận trời, không yêu thì nghiến thành bùn luôn. Giờ Hàn Tố chính là bùn dưới gót chân, chẳng mấy chốc Giang Lăng sẽ biến thành bùn thôi."


"Kể ra thì, tác hợp hai người họ cũng được." Giang Lăng cố gắng thuyết phục bản thân.


"Nghĩ vậy là đúng đó, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thăng quan phát tài ngay trước mắt rồi, kí chủ anh cố lên..."


Lời còn chưa dứt, Giang Lăng bèn mỉm cười với tần phi bên cạnh, sau khi đối phương mỉm cười lại thì cùng nàng đi ra ngoài.


"Này! Kí chủ! Tốt xấu gì anh cũng phải chờ tôi nói xong chứ!"


"Mi không có khuôn mặt xinh đẹp, cũng không phải tiểu cô nương yểu điệu, ai rảnh mà nghe mi nói?" Giang Lăng bỏ lại bóng lưng đặc biệt lãnh khốc vô tình, sau đó dịu giọng nói chuyện nhân sinh với mỹ nhân bên cạnh.


Hệ thống: Há hốc mồm.


Hoàng đế mở tiệc nhà, trừ tần phi hậu cung ra thì chỉ có mấy hoàng tử công chúa, với cả hoàng tử phi và phò mã.


Khi Giang Lăng và Như phi bên cạnh thân thiết đi sang, ở đây đã có không ít người, Đức quý phi ngự trên thượng vị, đảm nhiệm vai trò chủ hậu cung.


Vị trí của Giang Lăng mới thăng phi không lâu hơi cao, vừa mới đến chỗ thì nghe thấy tiếng của Vương đại thái giám.


Chiêu Dương đế vào chỗ sau vô số tiếng nịnh nọt rồi, Giang Lăng ngẩng đầu lên.


Điều khiến cậu bất ngờ chính là, đằng sau lão hoàng đế là một người hoàn toàn không hợp với khung cảnh này.


Đó là một thiếu niên, cao cao gầy guộc, mặt vẫn còn phinh phính nét trẻ con, bộ dạng chừng mười ba mười bốn tuổi, cậu từng gặp rồi, ở bờ hồ Bách Hà, đó là nhân vật nguy hiểm mà hệ thống phán đoán sai.


Còn trên tiệc rượu gấm vóc phồn hoa, y đi theo sau lão hoàng đế, mặc áo choàng cá âm dương, bên hông giắt một thanh kiếm gỗ đào, trên cổ đeo khóa trường mệnh phú quý.


Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Giang Lăng, thiếu niên nghiêng đầu, lọn tóc chạm vai xõa ra trên bờ vai, mỉm cười với Giang Lăng.


Dưới ánh cung đăng sáng ngời, đôi mắt xanh trong tựa nước suối.


Hệ thống rùng mình, kinh thư bay thẳng lên trán Giang Lăng.


"Kí chủ, sự cố lần trước khiến tôi dính hậu di chứng rồi, giờ tôi cứ nhìn thấy y là lại rùng mình."


Giang Lăng lịch sự mỉm cười đáp lại, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu thiếu niên, lại không nhịn được mà nhìn y một cái.


Thiếu niên đã quay đi, chỉ có thể nhìn thấy gò má dịu dàng.


"Nếu như ta không hoa mắt, mi không xuất hiện sự cố..." Giang Lăng chầm chậm nói, "Độ thiện cảm của vị này với ta là..."


[-100]