Edit: Yooniin

Lần này Giang Lăng ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, mặt trời đã treo cao. Cậu hoài nghi nếu không phải Đại sư tỷ gõ cửa, có khả năng cậu còn có thể ngủ tiếp.

Xốc chăn lên, chỉnh sửa xiêm y lại một chút rồi ra mở cửa, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Thu Bích Hoa đang chống nạnh.

Thu Bích Hoa đánh giá Giang Lăng từ trên xuống dưới, sau đó ghé người vào khung cửa, ngó đầu vào trong xem xét. Đặc biệt là trên giường, đây là trọng điểm cần chú ý.

Sau khi xác định không có người, Thu Bích Hoa lôi kéo cánh tay Giang Lăng, khẩn trương hề hề dò hỏi: "Tiểu sư muội, muội không phải thích... Khụ khụ, sao lại ở cùng Thành Hà tiên quân?"

Cô nương này, đối với Mai Sơ Viễn rất chú ý nha.

Giang Lăng lặng lẽ click mở giao diện nhân vật, phía trên viết một câu.

【 Người sùng kính nhất : Vân Cẩm các chủ, Thanh Hà tiên quân 】

Giang Lăng bừng tỉnh, cô nương này cũng sinh ra từ thế tục phàm nhân, so với Tạ An Ca ngậm thìa vàng lớn lên, đại khái sẽ sùng bái người có những trải nghiệm giống mình hơn, lại ưu tú hơn nàng rất nhiều.

Cho nên tối hôm qua Mai Sơ Viễn nói một câu, cô nương này liền mang các đệ tử khác rời đi.

Thấy Giang Lăng không nói lời nào, Thu Bích Hoa tiếp tục bắt lấy cánh tay Giang Lăng nói tiếp: "Tiểu sư muội, muội đừng làm gì sai nữa, tuy rằng nói muốn tìm một đạo lữ để nắm tay cả đời cũng không dễ dàng, nhưng cũng không thể......"

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Giang Lăng đánh gãy lời nàng nói.

Thu Bích Hoa hơi hé miệng, còn muốn nói gì đó, Giang Lăng đã trực tiếp làm rõ ràng mối quan hệ: "Ta cùng Tạ An Ca chẳng có gì hết, hắn chính là đại ca của ta."

"Muội đừng miễn cưỡng chính mình..."

"Mai Sơ Viễn, cũng chính là Thanh Hà tiên quân, y cùng ta có hôn ước."

Thu Bích Hoa đột nhiên trừng lớn hai mắt.

"Tối hôm qua ta uống rượu say, y chỉ đưa ta trở về thôi."

"A." Thu Bích Hoa vội vàng gật đầu.

"Cho nên, Đại sư tỷ, ngươi có thể đợi ta thay y phục hay không? Quần áo trên người ta toàn mùi rượu thôi."

Thu Bích Hoa bị đẩy ra khỏi phòng thần sắc có chút ngốc, thẳng đến khi cửa phòng bang một tiếng khép lại nàng mới lấy lại tinh thần, cao giọng nói vào trong: "Tiểu sư muội, ta muốn đến đầm lầy treo cổ yêu thú, hôm nay muội chờ ở khách điếm nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi lung tung."

"Ta và các ngươi cùng đi." Âm thanh xiêm y loạt soạt vang lên, giọng điệu Giang Lăng thản nhiên, "Mặt với mấy vết thương trên người ta đã tốt hơn nhiều rồi."

Sau khi Giang Lăng thay xong y phục, làm lơ ánh mắt tò mò của các sư huynh đệ, theo chân bọn họ cùng đến đầm lầy.

Nói non liên miên chập chùng, um tùm xanh ngắt, đầm lầy chiếm một diện tích lớn tận sâu trong núi.

Không chỉ yêu thú trong đầm lầy đông đảo, mà yêu thú trong núi cũng có rất nhiều, đám người Giang Lăng vừa tiến vào sơn mạch lập tức trở thành mục tiêu của mấy con yêu thú lớn có nhỏ có.

Sau khi chém gϊếŧ mấy đợt yêu thú, bọn nó cũng minh bạch thực lực của nhóm người này, rất nhanh đã sôi nổi thối lui. Tuy rằng chậm chễ một chút thời gian, nhưng đoàn người vẫn thuận lợi tiến vào đầm lầy.

Giang Lăng ngự kiếm trên không, từ trên nhìn xuống, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy từng mảng cỏ lau cùng cành lá hương bồ, dòng suối róc rách chảy qua cây cỏ, trên mặt nước có không ít lục bình, nhìn qua có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Phiến đầm lầy này vô cùng lớn, đệ tử Vân Cẩm các chậm rãi bay đến, không được bao lâu đã bị một cỗ tanh tưởi ập vào mặt.

Ánh mặt trời bị che khuất, Giang Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy hỗn hợp "bùn đất" xanh xanh đỏ đỏ mở rộng cái mồm to như bồn máu đánh về phía mọi người.

Đại sư tỷ là người đầu tiên vọt lên, ngọc tiêu hình thành âm nhận đem quái vật đầy bùn đất tước ra một lỗ thủng lớn. Đại sư huynh là người thứ hai tiến tới, chọc xuyên qua quái vật kia.

Giang Lăng vốn định tiến lên hỗ trợ, cuối cùng lại cùng các sư huynh đệ khác lùi về phía sau.

Chỉ thấy hỗn hợp bùn bẩn hòa cùng với huyết dịch tanh tưởi giội xuống một lượng lớn, biến Đại sư huynh cùng Đại sư tỷ thành hai khối tượng đất, trên người thối vô cùng.

Hai người nhìn lẫn nhau, đứng đắn nghiêm túc nói: "Quái vật này có chút khó chơi, mọi người, khụ khụ, nhất định phải cẩn thật chút, chúng ta chính là giáo huấn."

Cũng không biết ai cười một tiếng, mọi người lập tức cười thành một đoàn.

Vân Cẩm các tra xét một đường, thỉnh thoảng đụng mặt với các đệ tử tông môn khác, thậm chí rất nhiều lần gặp phải ma tu, đôi bên đều hiểu rõ không thèm tranh chấp, đều là vì Cửu Thiên Tiên Cảnh mà nhẫn nhịn đè xuống.

Tới ngày thứ ba, Giang Lăng gặp được sư phụ của Lục Nghi Tu, cũng chính là các chủ đương nhiệm của Vân Cẩm các Diệp Lan Tâm.

Đó là một người ăn mặc một thân thuần tịnh đạo bào, nữ tử cài phát quan hoa sen, lúc nói chuyện vô cùng nhu hòa.

Đại khái là Lục Nghi Tu phi thường thích vị sư phụ này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều học từ nàng một chút. Nhưng chuyện Lục Nghi Tu trải qua vốn ít, chỉ học ra được vài phần thanh đạm tao nhã, lại không giống Vân Cẩm các chủ tẩy tẫn duyên hoa, phản phác quy chân.

Nhưng nếu để một nam nhân ghé mắt nhìn sang, nhất định sẽ thích Lục Nghi Tu. Nếu cùng Vân Cẩm các chủ ở cùng nhau, có khả năng sớm hay muộn rồi cũng xuống tóc đi tu.

Vân Cẩm các chủ đầu tiên là trấn an các đệ tử một phen, sau khi ban cho một số bảo vật phòng thân liền một mình đi gặp vài vị tông chủ tông môn khác.

Đệ tử Vân Cẩm các ngoan ngoãn vô cùng, một đám thẳng lưng gật đầu, đợi đến khi không thấy bóng dáng Diệp Lan Tâm mới khôi phục thái độ bình thường.

Bọn họ ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một hôm, bọn Giang Lăng mới gặp lại Diệp Lan Tâm lần nữa.

Dưới sắc trời xanh thẳm, Diệp Lan Tâm đạp lên lục bình trên mặt suối, giày vải lại không hề dính một giọt nước. Bên cạnh nàng là nam tử thần sắc lạnh lẽo, Giang Lăng nhận ra người này, là Côn Luân tông chủ.

Diệp Lan Tâm ôn thanh nói chuyện, Côn Luân tông chủ cũng không biết có nghe vào không, chỉ ngẫu nhiên gật đầu, hoặc "Ừ" một tiếng đáp lại lời nàng.

Đại khái là vô cùng hiểu rõ tính tình của Côn Luân tông chủ, Diệp Lan Tâm không sinh khí cũng không tích cực, chỉ lo tự mình nói chuyện.

Ánh mắt Giang Lăng rời khỏi hai người, phía sau thấy được đệ tử của Côn Luân tông. Mà bên trong nhóm đệ tử này, ánh mắt đầu tiên cậu đã nhìn ra Mai Sơ Viễn.

Thanh niên kia một thân áo choàng trắng muốt, dưới chân đạp lên nước suối trong vắt, bên cạnh là một bụi lau sậy nở rộ. Y tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Giang Lăng, kết thúc đề tài nói chuyện với Vô Phong chân nhân, ngước mắt nhìn về phía cậu.

Trong đôi mắt xanh thẳm trong phút chốc tràn đầy ý cười.

Giang Lăng hướng về phía hắn lễ phép nở nụ cười, tính chào hỏi cùng y.

Vào lúc này, kinh thư từ trên một đóa hoa súng nào đấy bay lên, lạch cạch cọ vào đùi nhỏ của Giang Lăng.

Đương lúc cậu muốn xé nát nó thì nghe được thanh âm đĩnh bạc: "Ký chủ ký chủ, mấy ngày hôm trước anh say ý, y chiếm tiện nghi của anh!"

"......."

Giang Lăng nhất thời hơi sững sờ, sau khi xem xét bộ dáng ôn nhã kia của Mai Sơ Viễn, dò hỏi: "Chiếm tiện nghi như thế nào?"

Ai biết kinh thư lại mãnh liệt lật sách, tựa hồ như đang lắc đầu: "Không đúng, là ký chủ anh chiếm tiện nghi của y!!!"

"Nói rõ ràng."

"Thì lúc í y ở đình hóng gió hôn trộm anh, sau đó đưa anh về phòng, ký chủ anh chính là chơi rượu điên rồi ăn đậu hủ của người ta."

"......"

"Tôi nhìn thấy anh mãnh liệt đem người ta đè trên giường, tôi sợ quá nhanh chóng cút đi. Rốt cuộc không can thiệp vào tình cảm sinh hoạt cá nhân của ký chủ thì tôi chính là một hệ thống đầy mỹ đức." (づ ̄ ³ ̄)づ

Giang Lăng xoa xoa giữa mày, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại buổi tối hôm đó cậu làm gì.

Hệ thống lại nói: "Nói thật í, ký chủ, anh không phải giả say ăn đậu hủ đấy chứ?"

Giang Lăng tát cho hệ thống một phát, rốt cuộc cũng nhớ được một ít đoạn ngắn.

Lúc ấy, Mai Sơ Viễn đẩy cửa ra, ôm cậu đặt lên giường, này thì thôi đi, vấn đề là lúc ấy Mai Sơ Viễn không lập tức rời đi.

Y đứng ở mép giường, thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười, "Muốn uống nước không?"

Giang Lăng vặn vẹo thân thể một chút, kéo quần áo của y: "Muốn."

Vì thế đối phương liền đi tìm nước trà, trong phòng chỉ còn một ấm trà đã lạnh, sau khi Mai Sơ Viễn dùng pháp thuật làm ấm lên, nâng Giang Lăng dậy, đút cho cậu uống.

Lúc này Giang Lăng có chút ngốc, uống được hai miếng lại giơ tay sờ đôi mắt của đối phương.

Mai Sơ Viễn trợn tròn mắt, lông mi run nhè nhẹ. Giang Lăng bò dậy đến trên người y, che khuất một mắt của y, nở nụ cười.

Cậu cười, Mai Sơ Viễn cũng cong cong mặt mày.

Giang Lăng chọc chọc mặt y, đảo mắt Mai Sơ Viễn cũng trộm sờ soạng trên mặt cậu một chút. Hai người một chọc một sờ, nhìn y như hai tên ngốc.

Khi ấy Giang Lăng say rượu, Mai Sơ Viễn vẫn thuần túy bồi cậu chơi

Nháo một lúc, Giang Lăng liền hung hăng kéo y lên giường đè xuống......

"Ký chủ, anh nhớ ra rồi?" Hệ thống tò mò.

"Câm miệng." Giang Lăng đỡ trán, "Lúc đấy mi còn không biết đường ngăn cản ta?"

"Tôi thấy anh chơi rất vui vẻ á?" Hệ thống nghi hoặc.

Vì thế Giang Lăng hoàn toàn nghẹn họng trân chối.

Vân Cẩm các chủ cũng không nói chuyện với Côn Luân tông chủ bao lâu liền nâng bước lại đây, thông báo một chuyện của Cửu Thiên Tiên Cảnh.

Đệ tử Vân Cẩm các tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng biết rõ sự tình trọng đại, Vân Cẩm các chủ không có cách nào thông báo cho toàn bộ. Trên mặt tuy có vẻ khiếp sợ, nhưng cũng không có oán giận.

Thấy chúng đệ tử an tĩnh lại, Diệp Lan Tâm ôn thanh mở miệng: "Vi sư vừa cùng vài vị tông chủ xác nhận qua, không có gì bất ngờ thì Cửu Thiên Tiên Cảnh sẽ mở vào ba ngày sau."

Giang Lăng theo đám người gật đầu.

Diệp Lan Tâm lại nói: "Đến lúc đó, vi sư sẽ cùng Côn Luân tông chủ bọn họ thăm dò một ít hiểm cảnh, các ngươi tu vi không đủ, ta sẽ không mang qua."

"A Hằng." Diệp Lan Tâm kêu.

Đại sư huynh lập tức đáp một tiếng

"Lần này để ngươi dẫn đầu, phải chiếu cố sư đệ muội thật tốt, càng phải cố gắng trông chừng bọn họ."

"Vâng, sư phụ."

Diệp Lan Tâm gật đầu: "Lần này ma tu xuất hiện ngoài dự liệu của chúng ta, nên sau khi thương nghị quyết định hai tông sẽ tổ đội cùng nhau." Nàng thoáng nhìn về phía đệ tử Côn Luân tông, "Gặp chuyện gì cũng phải thương lượng cùng đệ tử Côn Luân, ngàn vạn lần không được lỗ mãng."

Nàng dạn dò hồi lâu, lại đơn độc nói với Trần Hằng một ít việc, sau đó gọi Thu Bích Hoa tới, dặn nàng không được tùy hứng. Cuối cùng kêu cả Giang Lăng qua, ôn thanh dò hỏi: "Nghi Tu, con cùng Côn Luân tông Thanh Hà có hôn ước?"

Rốt cuộc đây là sư phụ của Lục Nghi Tu, trong lòng Giang Lăng cẩn thận. Cậu cúi đầu, trên mặt hiện lên vài phần e lệ, ngoan ngoãn gật đầu.

Cánh môi Diệp Lan Tâm hiện lên ý cười: "Trưởng thành rồi."

Giang Lăng vẫn như cũ cúi đầu, trừ vẻ mặt thẹn thùng ra còn "Vâng" một tiếng.

Rất nhanh, Giang Lăng biết được nguyên nhân Diệp Lan Tâm gọi cậu lại đây. Đệ tử hai tông không ít, một đường đồng hành khó tránh xảy ra va chạm, bởi vì trên người Giang Lăng có mối hôn ước này, Diệp Lan Tâm hi vọng đến lúc đó cậu sẽ đứng ra hòa giải.

Nàng suy xét rất cẩn thận, mọi mặt đều nghĩ tới.

Sau khi Giang Lăng trở về chỗ đám đệ tử, nhịn không được cảm thán: "Đúng là một sư phụ tốt."

Dưới sự dẫn dắt của Côn Luân tông chủ cùng Vân Cẩm các chủ , đệ tử hai tông đồng hành một đường.

Đến ngày thứ ba, thiên hiện dị tướng.

Hết chương 71.