Chương 9


Hàn Tố hoảng đến tái nhợt cả mặt, trên mặt còn mang vẻ đau thương. Nếu như bình thường, người khác dám vu vạ nàng như vậy, nàng đã động thủ luôn rồi.


Nhưng trước vô số ánh mắt nghi ngờ, nàng nhìn Minh Hương dập đầu đến tím cả trán, Giang Lăng vẫn còn vết máu trên khóe môi đang mơ mơ màng màng, có lửa mà không có chỗ trút.


Lệ phi mặt lạnh tanh: "Ta thấy tam hoàng phi bình thường cởi mở hào phóng, không tâm kế gì, không ngờ tất cả đều là giả vờ, ngươi nói cho ta biết." Đôi môi đỏ phun từng câu từng chữ, "Ai lại đem thuốc cứu mạng mình tặng cho người ta?"


"Cho dù ngươi tin hay không tin, cái túi thơm này quả thực là A Lăng tặng ta."


"Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn ngụy biện hay sao?" Lệ phi tức giận.


"Hàn Tố ta dám chỉ lên trời mà thề, tuyệt đối không làm mấy việc trộm gà bắt chó." Hàn Tố dựng ba ngón tay chỉ lên trời, thề thốt nghiêm trang.


"Lệ phi nương nương, tam hoàng phi dám chỉ lên trời mà thề, không sợ thiên lôi đánh, ta nghĩ lời nàng nói vẫn có thể tin được." Một giọng nói chầm chậm xen vào, người này trời sinh ôn hòa, bộ dạng cũng rất điềm đạm, chính là Đoan vương Mai Hiên.


Mai Hiên lại nói: "Chưa biết chừng trong chuyện này lại có hiểu lầm gì chăng."


Sắc mặt Hàn Tố thoáng động, lộ ra vẻ cảm kích.


Lệ phi cũng bị thái độ thành khẩn của nàng làm ngẩn ra một thoáng, sau đó nàng nghĩ đến chuyện gì lại cười mỉa: "Cái này thì không chắc được, dù gì ngươi cũng không phải lần đầu làm chuyện thiếu đạo đức."


Lệ phi chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt nói Hàn Tố cướp người của Giang Lăng, nhưng mà một người là đương kim bệ hạ, một người là tam hoàng tử, đều là người không thể nói được, còn liên quan đến thanh danh Giang Lăng Hàn Tố nữa, bèn giấu đi tên họ.


Nhưng mà, người thông minh vẫn biến sắc.


Hàn Tố lùi ra sau một bước, người run lên.


Đoan vương vừa nói đỡ cho Hàn Tố nghịch cây quạt giấy, đồng thời im bặt.


Chuyện này ai dính người nấy xui.


Ban nãy toàn nói mấy câu trộm cắp hoặc là hại mạng, lôi kéo qua lại cũng chỉ là gút mắc giữa mấy người Hi phi thôi. Một câu của Lệ phi lại kéo cả Chiêu Dương đế vào, sức nặng tất nhiên khác, Đoan vương muốn mở miệng cũng phải cân nhắc xem mình có vì vậy mà bị Chiêu Dương đế ghét không.


"Đủ rồi!" Mai Thiếu Hằng quát lên, "A Tố, trả túi thơm lại."


Sắc mặt Chiêu Dương đế đen sì, trước khi hắn nổi giận, Đức quý phi đã kéo Lệ phi lại, dạy dỗ một hồi.


"Chàng không tin ta?" Hàn Tố cắn môi.


Hàn Tố muốn có một người tin nàng, nhưng tính tình nàng vốn không hợp với quý nữ đế đô, đến lúc này, không một ai lên tiếng cho nàng.


Thế là, nàng lại đưa mắt sang Mai Thiếu Hằng, chờ đợi và cầu khẩn.


Nhưng Mai Thiếu Hằng lại quay mặt đi.


Hàn Tố siết chặt nắm tay, đột nhiên quát to: "Tránh ra!"


Khác với cô nương yếu đuối, con gái tướng quân gạt người trước mặt ra, túm lấy cổ áo Minh Hương, bờ môi run run: "Túi thơm là ngươi tự tay đưa cho ta, là ngươi nói với ta, túi thơm này là A Lăng tặng ta."


"Tam hoàng phi..." Minh Hương nhìn thẳng vào mắt nàng, "Thứ mà nô tỳ đưa cho người rõ ràng là chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ."


"Nói bậy!"


Minh Hương hạ rèm mi, trả lời: "Khi ở lầu Khất Xảo, tam hoàng phi làm thế nào cũng không xâu được chỉ, nương nương sợ người đau lòng, bèn lấy kim chỉ của mình gói lại, sai nô tỳ đưa cho người."


Hàn Tố im bặt, sau đó không tin, ánh mắt mang vẻ nghi ngờ: "Chờ A Lăng tỉnh lại, tất sẽ biết là ai giở trò."


Đến lúc đó, nàng sẽ biết là nha đầu này hãm hại mình, hay là Giang Lăng hãm hại mình...


Lệ phi không chịu được yên tĩnh mà chế giễu một câu: "Hi phi mềm lòng, đến lúc đó thấy ngươi đáng thương, chưa biết chừng lại ôm lỗi về mình cũng nên đấy."


Câu này vừa ra, người khác thì chẳng nói làm gì, quá nửa số người trong hậu phi lại khó tin mà liếc nhìn Lệ phi.


Rõ ràng là đã có nhận thức mới về tài nói bậy nói bạ của Lệ phi.


Đến Lệ phi nói xong cũng tự chột dạ mà quay mặt đi, định giả vờ câu này không phải mình nói.


Trong đoạn yên tĩnh ngắn ngủi, Mai Thiếu Hằng giật lấy túi thơm trong tay Hàn Tố, kéo dây thắt bên trên, lấy một bình ngọc tinh xảo từ bên trong ra.


—— Thứ chứa bên trong chính là lưu đan ngọc lộ mà Phó thái y đưa đến. Có lẽ vì để túi thơm có thể chứa được nên đổi sang bình ngọc nhỏ hơn.


Hệ thống hoàn toàn trong tâm thái xem kịch vui: "Nam chính rất coi trọng mối tình đầu Giang Lăng này nha, mọi người đều bị màn này đánh lạc hướng, chỉ mình hắn còn nhớ đến an nguy của anh."


Mai Thiếu Hằng vừa tiến lên một bước thì bị cản lại, trước mặt là một ống tay áo màu đen, dưới ống tay áo là ngón tay dài mảnh thanh tú, Mai Thiếu Hằng nhìn thiếu niên thấp hơn hắn cả nửa cái đầu trước mặt, ngần ngừ: "Hoàng thúc..."


Mai Cửu không biết đã đứng trước mặt Mai Thiếu Hằng từ lúc nào, rõ ràng Mai Thiếu Hằng mới là người lớn tuổi hơn, thiếu niên này lại có vẻ điềm đạm dịu dàng hơn hẳn.


"Để ta." Mai Cửu ngượng nghịu cười.


Mai Thiếu Hằng sững người, giờ mới nhớ ra, với quan hệ của hắn và Giang Lăng, vào lúc này, không nên có bất kỳ va chạm nào.


Còn Mai Cửu thì khác, y là quốc sư, lại chưa thành niên...


"Đa tạ." Mai Thiếu Hằng đưa túi thơm và bình ngọc ra.


Mai Cửu nhận lấy, nghiêm túc gật đầu.


Nhưng, y không hề đến gần Giang Lăng mà đặt túi thơm lên tay Minh Hương, giọng thiếu niên mềm mại tựa bông: "Cho Hi phi uống trước đi, còn lại thì chờ Hi phi tỉnh lại rồi nói."


Hệ thống nói vẻ âm mưu: "Trời ơi! Thuốc này kinh qua tay âm một trăm, liệu có biến thành thuốc độc không!"


Cũng không thể trách hệ thống lại ăn nói vậy được, vị thiếu niên quốc sư này nhìn thì vô hại, giọng nói dịu dàng, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật "-100" trên đỉnh đầu.


Đồng thời, con số này vô cùng ổn định, không hề có bất cứ thay đổi gì.


Lại gần hơn, con số càng to đùng, càng máu me.


Minh Hương cẩn thận cho Giang Lăng uống mấy hớp ngọc lộ, thái y châm cứu mấy châm xong, Giang Lăng mới ôm trán, lắc lắc đầu.


Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy.


Không chờ Giang Lăng hỏi, Minh Hương đã quỳ xuống đất thỉnh tội đầu tiên.


Giang Lăng: mặt thì ngơ ngác, lòng thì rõ ràng.


Nhưng vẫn phải có tố chất nghề nghiệp, Giang Lăng lên tiếng: "Thế này là sao?"


Làm phải làm cho trót, tiếng nói vừa ra khỏi miệng khàn khàn nghe chẳng ra âm sắc vốn có.


Hàn Tố tính tình sốt sắng, lập tức tiến lên vài bước, rồi dừng lại như sợ làm Giang Lăng giật mình: "A... Hi phi nương nương, trước lầu Khất Xảo, tỷ bảo Minh Hương đưa cho ta một cái túi thơm đúng không?"


Nàng mím chặt môi, lòng bàn tay cũng siết chặt lại, như đang kiềm chế tính khí mình, như đang làm chỗ dựa cho chính mình.


Giang Lăng ngẩng đầu, ánh mắt chẳng hề khác biệt so với lần đầu gặp mặt, trông vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, che giấu tất cả cảm xúc dưới vẻ yêu kiều.


"Không sai, ta có đưa." Giang Lăng khẽ khàng nói.


Hàn Tố ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào Giang Lăng như sắp khóc.


Mai Thiếu Hằng lên tiếng: "Là cái trong tay nha đầu này sao?"


Giang Lăng day đầu mày như đang khó chịu, lại cố nhịn đau mà cúi xuống nhìn, sau đó gật đầu: "Không sai, là cái này."


Cậu cười: "Ta thấy tam hoàng phi tay chân vụng về, bèn đem kim chín lỗ xâu chỉ ngũ sắc của mình tặng cho nàng."


"Thế thì kỳ lạ thật." Đoan vương Mai Hiên lúc này ra mặt sắp xếp tình hình, "Nếu không nhầm túi thơm, tức là đồ bên trong bị thay đổi, Hi phi nói đưa kim chín lỗ và chỉ ngũ sắc, thứ tam hoàng phi nhận được là một bình ngọc lộ, vậy là..."


Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Minh Hương, Đoan vương sâu xa: "Cung nga nhỏ bé, gây hiềm khích giữa Hi phi và tam hoàng phi là có ý đồ gì?"


Minh Hương dập đầu: "Nô tỳ oan uổng."


Lần này, Hàn Tố cúi đầu, không nói gì hết, Lệ phi cũng bị Đức quý phi lườm mà im thít, người khác không cần phải dẫn lửa lên người, im lặng xem kịch.


Mai Thiếu Hằng giọng nói lạnh tanh, nhưng lần này lại chọn bảo vệ Hàn Tố, hắn hành lễ với Chiêu Dương đế: "Xin phụ hoàng định đoạt."


Minh Hương run rẩy, Chiêu Dương đế hướng ánh mắt sang Giang Lăng.


"Ái phi, nàng có gì muốn nói không?"


Giang Lăng xoa tóc Minh Hương an ủi, sau đó lấy từ trong ngực ra một cái túi thơm y như đúc, ngón tay móc một cái, chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ liền xuất hiện trước mắt mọi người.


Giang Lăng lảo đảo đứng dậy, bộ dạng như muốn quỳ phục xuống nhưng lại bị kéo lên.


"Thần thiếp có tội." Giang Lăng nói, "Là thần thiếp nhầm túi thơm mới dẫn đến chuyện náo loạn hôm nay. Chuyện này không hề can hệ đến tam hoàng phi, cũng không liên quan đến Minh Hương, đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp cam nguyện chịu phạt."


Mai Thiếu Hằng tỏ ra không thể tin được.


Đây là tín vật đính ước của hắn với Giang Lăng, trên đời này vốn không nên có người thứ ba biết.


Đoan vương thong thả nói: "Không ngờ Hi phi lại có hai túi thơm giống nhau."


"Đương nhiên là không chỉ hai cái." Giang Lăng cười, "Ta có một đống."


Nói xong, Giang Lăng lại lôi một cái túi thơm nữa từ trong ngực ra. Lần này bên trong chứa ngọc châu.


Giang Lăng cười híp mắt: "Đây là túi thơm cầu phúc ta xin được trong miếu Quan Âm, vốn là muốn... cầu con, thế là xin thêm mấy cái nữa."'


Nói chính xác ra thì là miếu nhân duyên, nhưng miếu nhân duyên cũng có kiêm cả vụ sinh con.


Đoan vương đang định nói tiếp thì Giang Lăng che miệng, trầm giọng ho khan, ở hướng người bên cạnh không nhìn thấy, trong mắt Giang Lăng tràn ngập vẻ đùa ác.


Như đang nói: Còn lảm nhảm thêm câu nữa xem, ta phun cho mi dính máu khắp người đó nghe.


"..."


Cuối cùng, màn kịch kết thúc, Giang Lăng bị phạt cấm túc hai tháng, nhưng đồng thời Chiêu Dương đế lại dặn Phó thái y chữa bệnh cho cậu.


Khi rời đi, không ai lên tiếng, Giang Lăng lại nghe thấy tiếng hệ thống.


[Hàn Tố độ thiện cảm 10]


[Mai Thiếu Hằng độ thiện cảm -10]


Nói cách khác, độ thiện cảm của Hàn Tố đã vượt qua Mai Thiếu Hằng.


Yến hội thất tịch vẫn tiếp tục, Hi phi, tam hoàng tử tam hoàng phi đã rời tiệc. Dưới đài vì không làm mất mặt đế vương nên bầu không khí vẫn sôi nổi, trên đài thì đông cứng một vùng, chỉ vì sắc mặt Chiêu Dương đế thực sự không đẹp đẽ gì.


Chuyện của Giang Lăng và Mai Thiếu Hằng hồi trước, thực ra thì ai cũng biết cả, quá nửa đều tưởng hai người sẽ kết thành một đôi người ngọc, không ngờ Chiêu Dương đế thấy sắc nổi tham, nạp người vào hậu cung.


Chuyện này Chiêu Dương đế không hay ho gì, nhưng cũng chẳng ai dám nhắc đến.


Trăng treo giữa trời.


Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng lại có mấy nơi tối om, ví như nơi Giang Lăng đang bước—— Tâm Hải cư bên bờ hồ.


Tâm Hải cư ở nơi hẻo lánh, hoang phế đã lâu, không phải lãnh cung nhưng còn hơn cả lãnh cung.


Giang Lăng không cầm đèn lồng, chỉ khoác một cái áo choàng, thong thả bước đến, nơi này rất tối, nhưng Giang Lăng đã có hệ thống gian lận, tất nhiên không sợ bóng tối.


Ếch kêu từng hồi, hương hoa mai lan tỏa trong không khí.


Khi Giang Lăng đến nơi, một người đang quay lưng về phía cậu, nhìn mặt hồ bảng lảng ánh trăng.


"Mai Thiếu Hằng?" Giang Lăng nghiêng đầu.


Người kia quay lại, mắt mày tuấn lãng sắc sảo, chính là Mai Thiếu Hằng.


"Nói đi." Giang Lăng cười nói, "Ngươi tìm ta làm gì? Ta không thể đi quá lâu được, không thì sẽ có rắc rối ngay, ta mà rắc rối, chắc chắn sẽ khai ngươi ra đó."


"A Lăng, nàng vô tình đến vậy sao?" Giọng Mai Thiếu Hằng đè nén lửa giận.


"Ta nào có vô tình bằng ngươi." Giang Lăng chậm rãi bước đến, "Ngươi hôm nay chẳng tin Hàn Tố lấy một câu, cũng chẳng bảo vệ nàng lấy một lời."


"Là nàng vu hại nàng ấy?"


"Chính là ta!"


"Nàng mới vào cung mấy tháng, ta đã sắp không nhận ra nàng nữa rồi." Giọng Mai Thiếu Hằng ngột ngạt lửa giận.


"Người cuối cùng nói đỡ cho nàng ấy cũng là ta đó nha."


"Giả vờ!" Mai Thiếu Hằng cười lạnh.


Trong bóng tối, một thứ gì đó bay đến, Mai Thiếu Hằng theo bản năng đón lấy, lòng bàn tay mềm mại, nương theo ánh trăng, hắn trông thấy túi thơm vô cùng quen thuộc.


"Ta đến để trả túi thơm."


Mai Thiếu Hằng trắng nhợt mặt, nét đau đớn lóe qua đầu mày.


"Tiện thể tới thăm tên vô dụng nhà ngươi." Giọng Giang Lăng trong veo, "Đến bà xã mình cũng không bảo vệ được, ngươi lại chẳng phải đồ vô dụng thì là gì?"


"Đằng nào, chuyện này, ngay từ đầu đã chẳng liên quan đến Hàn Tố, nàng ban đầu không hề biết chuyện giữa ta và ngươi."


Mai Thiếu Hằng ngừng thở.


Khi hắn còn đang ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời kia đã gần ngay trước mặt, Giang Lăng cong mắt, sau đó, tấn công ập tới, Mai Thiếu Hằng không kịp phòng bị, nhảy ra sau.


"Ùm——"


Trong tiếng rơi xuống nước, Giang Lăng vui vẻ: "Xin khuyên một câu, đừng có ăn trong bát ngó trong nồi, cẩn thận lại đổ cả hai đấy."


"Cô nương tốt là để yêu thương."


[Mai Thiếu Hằng độ thiện cảm -20]