Quinn đã giải thích chi tiết cụ thể của bộ đồ mà cậu muốn cho Logan. Cậu giải thích cặn kẽ về việc nó cần được tạo ra như thế nào bằng cách sử dụng những tinh thể mà cậu thu được, và cách cậu cần nó bao phủ hoàn toàn từ đầu đến chân, đảm bảo rằng không có ánh sáng mặt trời nào có thể chạm vào cậu.

Lúc đầu, Logan có một số tin tốt cho Quinn.

"Vậy thì, có vẻ như cậu đã đến đúng người," Logan nói. "Tớ có thể tự thiết kế cho cậu một cái."

"Có thật không?" Quinn ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên, nó sẽ dễ dàng hơn so với việc tạo ra một số hợp chất khác, vì dù sao thì hầu hết chúng đều được cung cấp năng lượng bởi tinh thể quái thú. Tớ biết cách làm nó như thế nào. Quy trình hợp nhất mà tớ đang sử dụng là một trong số chúng.” Cậu ta cười nói.

Logan rõ ràng rất tự hào về công việc của mình, và Quinn có thể thấy điều này. Bất cứ khi nào cậu đến để huấn luyện, cậu thường khen ngợi những phát minh của cậu ta, ngay cả khi một số trong số đó có vẻ vô nghĩa hoặc một chút ngoài kia. Vì vậy, Logan bắt đầu có hứng thú hơn với Quinn mà còn bắt đầu thích cậu hơn với tư cách là một người bạn.

Tuy nhiên, giống như mọi thứ, cũng có một vấn đề nhỏ.

"Còn thở và nhìn thì sao?" Logan hỏi. "Nếu cậu bị che từ đầu đến chân, cậu sẽ không thể thở được. Đánh giá từ chiếc áo choàng cậu mô tả, chất liệu sẽ không thoáng khí và nếu cậu che mắt, cậu sẽ không thể xem bất cứ thứ gì. Tớ có thể đặt một màn hình hiển thị giác quan trước mắt cậu. Nó sẽ hoạt động giống như trò chơi VR và cho phép cậu nhìn ra bên ngoài, nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề khiến cậu không thể thở được "

Quinn sau đó bắt đầu nhìn quanh phòng trong khi cố gắng đưa ra một ý tưởng. Có vẻ như việc tạo ra bộ đồ này sẽ không dễ dàng như cậu nghĩ. Cậu tiếp tục phát hiện một bức tượng nhỏ, mang loại mặt nạ phòng độc, ở góc phòng. Nó khiến cậu nhớ đến chiếc mặt nạ mà cậu sử dụng lần đầu khi đi săn.

"Chúng ta có thể tạo ra một cái gì đó như thế này không? Có thể nếu chúng ta đặt một số ống, thò ra bên hông hay sao đó, tớ vẫn thở được ”.

"Đúng vậy, điều đó có thể hiệu quả, nhưng cậu chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ điểm nào trong bộ phận thời trang," Logan trả lời.

"Ồ và một điều nữa. Nếu chúng ta có thể mở và đóng mặt nạ thì điều đó thật tuyệt, cậu biết đấy, đề phòng trường hợp tớ muốn ăn nhanh cho mình khi đang di chuyển," Quinn cười nói.

Hai người sau đó ngồi xuống cùng nhau. Các tinh thể được đặt trong một thùng chứa có vẻ đặc biệt trong khi chúng đang trải qua một số loại quá trình nóng chảy. Trong số 39 viên pha lê thu được, Logan nói rằng họ sẽ chỉ cần ba mươi viên, phần còn lại cho Quinn.

Quinn đã đề nghị trả tiền cho quá trình này, hoặc thậm chí đưa những viên pha lê còn lại cho Logan, nhưng cậu ta tiếp tục từ chối. Nói rằng cậu ta có thể kiếm được trong một phút số tiền được sử dụng để tạo ra một thứ như vậy, vì vậy cậu ta sẽ không bị lỗ.

Trêи bàn của Logan, một tấm kim loại lớn được đặt. Sau đó Logan đặt tay lên tấm ga trải giường và nhắm mắt lại. Giống như với găng tay trước đây, kim loại bắt đầu vỡ ra và chuyển động.

Cuối cùng lại biến thành những con bọ nhỏ bằng kim loại.

Những con bọ kim loại bắt đầu tạo thành hình người cho đến khi nó tạo ra một thứ gì đó gần giống Quinn. Hai người họ tiếp tục thực hiện quá trình thiết kế, thay đổi mô hình kim loại trông như thế nào.



Mỗi lần Quinn đưa ra gợi ý, các robot sẽ di chuyển đúng vị trí. Không có nhiều thứ có thể làm được với bộ đồ. Nó phải có màu đen và vừa khít với da. Tuy nhiên, mặt nạ có thể bị thay đổi rất nhiều.

Khi sử dụng trang phục và mặt nạ, Quinn muốn đánh vào trái tim đối thủ nỗi sợ hãi - Cậu muốn một thứ gì đó trông khá đáng sợ. Họ đã trải qua một số thiết kế cho đến khi nó được hoàn thành.

Ngay sau đó, Logan đi thẳng vào công việc. Các tinh thể quái thú trong thùng chứa đã bị hóa lỏng, và bây giờ Logan một lần nữa đeo găng tay dụng cụ của mình. Cậu đi đến bàn làm việc của mình và bắt đầu làm việc ngay lập tức.

Nghe từng chi tiết và đồng thời suy nghĩ quá nhiều bắt đầu khiến Quinn mệt mỏi. Cuối cùng thì cậu cũng gục vào bàn làm việc, cho đến khi cậu ngủ thϊế͙p͙ đi.

Một lúc sau, Logan huých người thanh niên để tỉnh lại.

"Này, ngủ dậy đi," Logan nói. "Xong rồi."

Khi mở mắt ra, Quinn được chào đón với một mô hình bằng kim loại. Nó có cùng chiều cao và cùng tỷ lệ cơ thể với cậu. Mặc dù, nó không có đặc điểm trêи khuôn mặt của cậu.

Nhưng sự khác biệt lớn giữa mô hình kim loại đó và cậu là thực tế là nó đang mặc cả trang phục và mặt nạ mà họ đã thiết kế cùng nhau.

“Thật tuyệt vời,” Quinn nói khi cậu bước đến gần nó và bắt đầu vuốt ve người mẫu.

Bộ đồ đen bó sát da và có họa tiết vảy rắn trêи toàn bộ bề mặt. Tuy nhiên, có một vài nét thiết kế được thêm vào từ Logan mà Quinn không yêu cầu.

"Cậu có thích những bổ sung mà tớ đã thực hiện?" Logan hỏi.

Trêи cẳng tay kéo dài đến vai, có thể nhìn thấy ba móng vuốt màu đỏ giống như dấu vết ở hai bên. Mặc dù trông rất đẹp nhưng Quinn vẫn hy vọng bộ đồ có màu đen toàn tập. Nếu cậu cũng sử dụng nó vào ban đêm, cậu có thể bị nhìn thấy.

Tuy nhiên, khi nhìn vào bọng mắt và khuôn mặt mệt mỏi của Logan, cậu cảm thấy rất khó để từ chối.

“Thật tuyệt,” Quinn trả lời.

Tuy nhiên, thứ đẹp nhất đối với Quinn là chiếc mặt nạ - Nó được làm từ chất liệu kim loại phủ trêи bộ đồ đen. Nó che miệng đến tận đỉnh mũi. Nhìn bên ngoài, hai bên má có thể thấy hai hình vuông hơi thò ra. Trêи miệng, có thể thấy một mẫu răng nhô ra.

Những chiếc răng được đúc hướng ra ngoài để trông giống thật hơn, giống như răng của một con quái thú. Nó không được sơn bên ngoài và khi mở ra, nó sẽ trông giống như một con quái vật lớn đang chuẩn bị nuốt bạn vào hàm.



"Bây giờ, tớ phải cảnh báo cậu. Mặc dù kim loại đắt tiền đã được sử dụng khi chế tạo thứ này, nhưng có giới hạn về mức độ chịu đựng của nó." Logan giải thích. "Dù sao chúng cũng chỉ là những tinh thể bậc cơ bản. Nó sẽ chống lại những vũ khí trung cấp, nhưng bất cứ thứ gì mạnh hơn thế và nó sẽ bị rách."

Quinn đảm bảo ghi nhớ điều đó, vì đối mặt với quái thú cũng vậy. Nếu cậu giao tranh trong ban ngày, cậu chắc chắn sẽ chọn lựa đối thủ của mình.

Mặc dù đột nhiên, cơ thể Quinn bắt đầu có một cảm giác lạ. Đó là cảm giác tương tự như khi cậu tiêu thụ máu, chỉ khác một chút. Đôi mắt cậu bắt đầu sáng trở lại, một sức mạnh kỳ lạ đang trào dâng khắp cơ thể cậu.

“Cái quái gì đang xảy ra?” Quinn nghĩ.

"Này, cậu ổn chứ?" Logan nói. "Cậu có cần tớ dẫn đi gặp bác sĩ hay gì không?"

Khi Logan đứng trước mặt Quinn, cậu ta có thể thấy màu sắc trong mắt cậu thay đổi, và thậm chí Logan còn lùi lại một chút. Cùng lúc đó, những con bọ nhỏ bằng kim loại bắt đầu đến và chế tạo một bộ đồ kim loại cho riêng mình trêи cơ thể cậu ta.

Cuối cùng, những con bọ đã hoàn toàn tạo thành một bộ quần áo kim loại trông giống như một bộ mech nhỏ, chỉ không có tất cả các bộ phận rườm rà và hơn thế nữa phù hợp với hình dạng của con người. Đây là tất cả các biện pháp phòng ngừa mà Logan đã thực hiện, đề phòng trường hợp Quinn mất kiểm soát.

Nhưng sau đó, cảm giác đó tắt ngấm và mắt cậu ta trở lại bình thường, nhưng một thông báo đã xuất hiện.

u003c Một thành viên trong gia tộc đã trở nên mạnh mẽ hơn u003c

"Cái này là cái gì?" Quinn nói. "Chuyện này có liên quan gì đến Peter không?"

Sau đó, một ý nghĩ hãi hùng ập đến trong đầu cậu.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++