Núi Tích Lôi: La Thần.

Sau khi tự hỏi mà không có ai trả lời cho câu hỏi của hắn, La Thần liền quay lại vấn đề chính lúc này đó là hiện thấy Ngô thúc xắp bị đánh giết bởi lão Ngô già tóc trắng bạc kia rồi. Thấy vậy bấy giờ La Thần hắn liền hơi vẻ kích động nghĩ.

Ặc... Vậy còn nhiệm vụ Điều Tra Ngô thúc của ta thì sao, một ngàn lượng lận đó nha. Tiền của ta a...

Không được.! Mình phải tìm cách cứu Ngô thúc mới được, nhưng mà phải cứu thế nào đây, bọn họ toàn là cao thủ đó nha.

Hàizz... Thôi... Thôi vậy.! Không nghĩ lung tung nữa, ngồi yên xem kỳ biến trước đã, nếu như không được vậy thì bỏ đi vậy. Tiền tuy có tốt nhưng mạng thì vẫn quan trọng hơn nha.

Lúc này lão Ngô tóc trắng bạc đầu nói. "Nhà ngươi mở miệng là cứ nói mình không phải là Ngô Trí. Vậy ta hỏi ngươi, nhà ngươi đến chỗ này làm gì.?"

"Tại hạ chỉ lên núi Tích Lôi hái chút thảo dược mà thôi, chắc các hạ có gì đó hiểu lầm tại hạ rồi. Tại hạ quả thật không phải là Ngô Trí gì đó cả." Cơ thể Ngô thúc giờ như mành treo trước gió suy yếu vô cùng, khó khăn lên tiếng tìm cách vãn hồi.

"Hừ... Còn già mồm.! Chỗ này là chỗ hơn tháng trước cao thủ từng giao đấu qua, và cái chuyện này hầu như không ai là không biết đến cả."

"Chỉ là mọi người không biết cao thủ là ai mà thôi. Còn nữa, chổ này đã được Kinh Sư thông cáo không ai được phép tiến vào xem xét hay đến gần núi Tích Lôi, không lẽ nhà ngươi cũng không biết điều đó hay sao.?"

Đúng là Ngô thúc đã ở Kinh Sư hơn tháng rồi mà nói không biết chuyện này thì nghe không ổn lắm. Liền nhanh đảo mắt Ngô thúc lại trả lời.

"Cái này đúng là tại hạ có biết, nhưng chỉ là tại hạ trong người không khỏe nên đánh liều vào núi tìm một chút thảo dược thôi. Nếu có gì mạo phạm xin các hạ bỏ qua cho. Còn về việc Ngô Trí là ai thì tại hạ thật lòng không biết thật."

"Hừ... Viện trưởng học viện Kinh Sư, Ngô Kình Thiên có một thân tín tên Ngô Trí, hơn hai tháng trước viện trưởng điều tên này đi đến Mộc thôn làm việc."

"Ở đó hội Hắc Ảnh đã mai phục trước để giết chết hắn nhưng hắn số lại rất cứng, đã bị bao vây phục kích như vậy mà hắn cũng chạy thoát được."

"Mà nhà ngươi cũng thật trùng hợp là hôm trước cũng bảo mình từ Mộc thôn mà đến đây đi." Lão nói nhẹ nhàng như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của lão vậy, giống như Ngô thúc là Ngô Trí là chuyện diễn nhiên rồi vậy.

Àizz... Ta bất cẩn rồi.! Chỉ vì hắn luôn đối xử tốt với muội tử, ngoài ra thì cũng chẳng thấy hắn có biểu hiện gì làm ta phải nghi ngờ hắn cả. Làm ta nhất thời đã vô tình lơ là cảnh giác rồi hắn rồi.

Nghĩ xong Ngô thúc liền vẫn muốn cứu vãn tình hình nói tiếp. "Tại hạ đúng thật là từ Mộc thôn tới đây, nhưng điều đó cũng không thể nói tại hạ là Ngô Trí được."

"Bởi tại hạ chỉ đơn thuần là chạy nạn ra khỏi Mộc thôn vì ở đấy bây giờ rất loạn mà thôi, sống không được nên bắt buộc phải rời đi."

"Lão phu không muốn nhiều lời nói với nhà ngươi nữa.! Giờ ta không ngại nói thẳng với nhà ngươi, chủ tử của ngươi mạng đã không còn rồi."

"Chắc ngươi giờ rất ngạc nhiên và muốn biết vì sao ta lại biết đúng không.? Đơn giản.! Đó là tại vì lão phu đã từng ở đây, chỗ này vào hai tháng trước."

Nghe lão nói thế Ngô thúc liền đã bất đầu không còn vẻ mặt bình tĩnh nữa nói. "Ý của các hạ là sao.? Tại hạ vẫn còn chưa hiểu cho lắm."

Ngươi vẫn còn chưa hiểu sao, vậy để lão phu ta đây sẽ nói cho ngươi được sáng mắt một chút luôn vậy.

Nghĩ xong lão liền hướng Ngô thúc nói. "Đó là vì Ngô Kình Thiên đã bị đánh bại chính ở chỗ này."

"Mà còn ta thì cũng là một trong những người đã trợ giúp đánh hắn thành ra như vậy. Nên giờ thì ngươi đã hiểu ra chưa hả.!"

"Ngươi..." Kích động Ngô thúc muốn bật dậy nhưng cơ thể toàn thân đầy thương tích, nên khi chỉ vừa động thân thì vết thương liền rất đau nhức.

Máu thì cứ thế tuông ra nhiều thêm nữa. Cơ thể đau nhức làm Ngô thúc lúc này phải nghiến răng chịu đựng nghĩ.

Ta thật mắt mù mà.! Kẻ giết hại chủ tử hằng ngày vẫn luôn ở bên cạnh vậy mà ta lại không những không báo thù cho chủ tử. Vậy mà còn thấy hắn luôn hiền từ với muội tử, nên ta còn luôn để ý giúp đỡ hắn nữa cơ chứ.

"A...a... Ta thật mắt mù nên mới nhìn lầm ngươi...." Giống như điên dại, Ngô thúc liền gầm rống.

"Đừng kích động vậy chứ.! Nói ra thật là để kiếm được ngươi cũng làm cho lão phu phải hơi tốn sức một chút đấy."

"Đáng lẽ ngươi nên bỏ trốn thì sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng thật không ngờ ngươi lại quay lại Kinh Sư làm loạn lên làm gì cơ chứ."

"Đáng lẽ sau khi giúp đánh bại Ngô Kình Thiên thì ta đã xong việc, nhưng cái tên đó lại một lần nữa đã ra giá cái mạng của ngươi cho hội Hắc Ảnh."

"Mà người như ngươi đã chạy thoát một lần thì Hắc Ảnh bình thường có lẽ không làm được gì ngươi. Vậy nên sẵn tiện ta đang ở đây làm luôn việc này rồi về hội muộn chút vậy." Xong một hơi lão cũng đã nói ra rõ lý do vì sao mà hắn phải giết Ngô Trí.

"Ta thật muốn rất biết ai là người thuê các ngươi để giết ta, và còn có ngươi đã nhận ra ta là Ngô Trí từ lúc nào." Ngô thúc giờ này mặt có chút đắng chát, nhưng thúc ấy cũng rất muốn biết ai mới là người đằng sau thuê đám sát thủ này.

"Ai thuê thì ta không thể nói, vì đó là nguyên tắt. Còn việc tìm ngươi thì là từ hơn nữa tháng trước ta thấy Kinh Sư đang có nhiều ăn mày vào thành vì chạy nạn, ta nhìn thấy vậy liền biết ngươi chắc sẽ giả ăn mày trà trộn để vào thành."

"Vậy nên ta cũng đã trà trộn vào để tìm hiểu một chút. Và từ khi ta quen biết với muội tử thì ta liền phát hiện người luôn đi theo cô nương đó có khí chất của một vị cường giả, vậy nên ta liền nghi ngờ đó là Ngô Trí."

Ngừng một chút lão nhìn Ngô thúc nói tiếp. "Nhưng ngươi cũng rất biết an phận đó nha.! Hơn nữa tháng không thấy ngươi có biểu hiện gì khả nghi cả. Khiến ta nhất thời cũng nghĩ là mình nhìn lầm rồi."

"Nhưng... Ai ngờ ba ngày trước ngươi lại nhân từ cứu người làm gì cơ chứ.! Bởi cũng vì chính là nhờ vào lúc đó ngươi đã vô tình lộ ra một ít linh lực nên ta liền đã có chút chắc chắn hơn."

"Và khi đến ngày hôm trước thì ngươi lại bảo ngươi từ Mộc thôn đến, vì thế ta đã liền biết chắc chắn đó là ngươi rồi."

Lại ngừng một chút rồi lão nhìn thẳng Ngô thúc nói tiếp. "Vì thế hôm nay ta liền đi theo ngươi định ra tay, nhưng thật không ngờ lại phát hiện được ngươi lại đi đến nơi đây."

"Ở đây nơi này cũng chính là nơi mà chủ tử ngươi đã bị đánh bại.! Mọi việc giờ liền cũng đã quá rõ như ban ngày rồi, vậy mà ngươi còn bảo mình không phải là Ngô Trí nữa sao.?"

Nghe xong lượt hết thảy mọi chuyện, Ngô thúc liền có chút như điên như dại ngẩn đầu nhìn trời cười lớn nói.

"Ha... ha... ha... Xem ra ta đã quá xem thường Hắc Ảnh sát thủ các ngươi rồi."

"Không cần nói nhiều làm gì nữa, muốn ra tay thì hãy mau ra tay đi. Tuy hôm nay ta bại.! Nhưng ta bại bởi một người như ngươi thì đúng thật là có bại thì vẫn rất khâm phục khẩu phục."

"Bởi với người giỏi suy tính mưu lược, thực lực lại còn cường đại như vậy, ta thật có chết cũng không oan a."

Chỉ tiếc là ta còn chưa có trả thù được cho chủ tử vậy mà ta cũng đã vong rồi... Tiểu nhân có lỗi với chủ tử, khi xuống dưới tiểu nhân sẽ liền tạ lỗi với chủ tử người...

Trong lòng nghĩ xong Ngô thúc liền ngắm nghiền đôi mắt, thả lỏng người rất an nhiên chờ đợi cái chết sẽ đến.

Thấy thế lão Ngô già lại lên tiếng. "Tấm lòng trung thành của ngươi khiến ta cũng rất khâm phục nhà ngươi."

"Nhưng chỉ với một chút thực lực đó của ngươi mà muốn trả thù thì chỉ là vọng tưởng mà thôi. Tấm lòng của ngươi dành cho chủ tử ngươi như vậy cũng coi như là đủ rồi đi."

Nói xong lão lại nhìn thêm gương mặt trung can nghĩa đảm kia của Ngô thúc thêm một chút rồi lại liền trong lòng có chút suy nghĩ.

Nếu chúng ta không phải là ở hai chiến tuyến thì ta thật muốn gọi ngươi một tiếng lão đệ. Những ngày qua đệ luôn đối tốt với ta, ta sẽ luôn mãi ghi nhớ...

Bên này Ngô thúc sau khi nghe lão Ngô già nói thế, thì liền càng cảm thấy trong lòng lập tức có một chút rất khó chịu và ức nghẹn nghĩ.

Vậy là đã đủ rồi sao.! Không....! Vẫn chưa đủ...! Ta còn chưa làm được gì cho chủ tử thì đã vong mạng rồi... Thử hỏi như vậy thì sao có thể nói là đủ được cơ chứ...

Đúng lúc này lão Ngô già tóc bạc đầu lại nói tiếp. "Thương Bình là tên của ta, hãy nhớ kĩ cái tên này. Để khi xuống dưới ngươi còn biết ai mới là người đã lấy mạng của ngươi."

Nói xong Thương Bình liền vung kiếm lên vặn cổ tay một cái, ngay lập tức một phân kiếm ảnh liền xuất hiện bay thẳng về hướng Ngô thúc đang nằm.

"Víu...." Âm thanh xé gió của ảnh kiếm liền lập tức lao nhanh.

Không cần xem kết quả, Thương Bình liền quay người phi thân nhanh như thiểm điện đi mất. Để lại Ngô thúc đã không còn sức lực nằm đó chờ đợi cái chết đang từ từ tiến đến.

- ---------!!!----------