Không khiếu huyền diệu dị thường, tuy rằng ký thác trong cơ thể Phương Chính, nhưng lại không cùng không gian với lục phủ ngũ tạng.

Ngươi có thể nói nó vô cùng lớn, cũng có thể nói nó vô cùng nhỏ.
Có người gọi nó là tử phủ, có người gọi là hoa trì.

Nhưng mà phần lớn người ta gọi là không khiếu.
Toàn bộ không khiếu có hình cầu, có ánh sáng màu trắng chuyển động ở mặt ngoài không khiếu.

Đó là một lớp màng ánh sáng do hi vọng cổ trước kia nổ tan ra, ngưng tụ thành.
Chính là vì có lớp màng ánh sáng này, mới giúp cho không khiếu không sụp đổ.
Bên trong không khiếu, tất nhiên là nguyên hải.
Nước biển bằng phẳng, trong như gương, toả màu xanh ngọc, nhưng lại vô cùng đậm đặc, mang theo ánh đồng.
Đây chính là thanh đồng chân nguyên mà chỉ cổ sư nhất chuyển mới có thể ngưng tụ, tục xưng là thanh đồng hải.
Mặt biển mênh mông, gần như lấp đầy không khiếu, chiếm đến chín thành tám.

Đây chính là cực hạn của hắn, cũng gần với cực hạn của tư chất loại Giáp.
Mỗi một giọt nước biển đều là chân nguyên, đại biểu cho tinh khí thần ngưng tụ lại của Phương Chính, tượng trưng cho tiềm năng sinh mệnh hắn tích góp được trong mười lăm năm qua, đồng thời tượng trưng cho một phần sức mạnh của hệ thống.
Cổ sư chính là dùng chân nguyên này thúc giục cổ trùng.

Nói cách khác, từ giờ trở đi, Phương Chính chính thức bước vào hàng ngũ cổ sư nhất chuyển.
Không khiếu đã mở, liền không còn hi vọng cổ tụ lại, đi vào trong cơ thể Phương Chính nữa.
Hắn biết rõ như vậy, cho nên sau khi xem qua không khiếu cũng không có thử đi tiếp, ngược lại trực tiếp quay đầu đi trở về.
- Trời ạ, tư chất loại Giáp!!!
Gia lão học đường kinh ngạc bật thốt.
- Loại Giáp, thật sự là loại Giáp?!
- Ba năm rồi, bộ tộc Cổ Nguyệt rốt cuộc cũng xuất hiện thiên tài tư chất loại Giáp!
Các gia lão vẫn thầm quan sát cũng đồng thời kêu to, mất hết phong phạm.
- Ừ, chi mạch họ Phương vốn là phân ra từ Xích mạch chúng ta, Cổ Nguyệt Phương Chính này phải để chi mạch họ Xích ta nhận nuôi.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Nguyệt Xích Luyện lập tức tuyên bố.


Ông là gia chủ của Xích gia, là gia gia của Cổ Nguyệt Xích Thành.
- Làm sao có thể? Lão quỷ Xích Luyện ngươi có tài đức gì, bản lĩnh làm hại con cháu lại không tệ.

Đứa bé này không bằng giao cho Cổ Nguyệt Mạc Trần ta nuôi dưỡng.
Cổ Nguyệt Mạc Trần giống như bị điện giật, lập tức vùng dậy gầm lên.

Ông là gia gia của Cổ Nguyệt Mạc Bắc, là người được gọi tên thứ ba, có tư chất loại Ất.

Mạc Trần là gia chủ của Mạc mạch, một phương thế lực, cân bằng với Xích mạch.

Ông với Xích Luyện cũng xem như là kẻ thù của nhau.
- Đừng ai cãi cọ nữa.

Đứa bé này do người nào đào tạo cũng không tốt bằng bản tộc trưởng tự mình đào tạo.

Người nào còn bàn tán, chính là phản đối Cổ Nguyệt Bác ta!
Hai mắt tộc trưởng Cổ Nguyệt đỏ sậm, quét sạch thất vọng chán chường lúc trước, cả người đã điên cuồng rồi!
Không riêng gì các gia lão ẩn mình trong tối, đám thiếu niên nhìn xem cũng một trận oanh động, không ngừng phát ra từng trận kinh hô.
Ai có thể ngờ, một Phương Chính không ai biết tới, trước đây mỗi khi gọi hắn cũng chỉ gọi là đệ đệ Phương Nguyên.

Nhưng ngày hôm nay, hắn lại tỏa ánh sáng khiến người người ngưỡng vọng.

Tư chất loại Giáp, thiếu niên thiên tài, tương lai gia tộc.

Thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
Giờ khắc này, Phương Chính một tay chấp sau lưng, một tay nâng một đóa nguyệt lan che trước miệng đi từ biển hoa ra, hắn một đầu tóc đen xõa dài lay động theo từng bước chân, chiếc áo xám rộng thoáng mở ra, làm lộ cổ áo màu đen ôm sát thân thể ở bên trong.

Bộ dạng này của hắn, đã in sâu vào ấn tượng của biết bao nhiêu người.
Nhiều thiếu nữ sau này đặt tay lên ngực, tự hỏi Phương Chính đi vào tim nàng như thế nào, đều không khỏi hiện lại hình ảnh ngày hôm nay.
Thời điểm bước vào mặt sông, nước sông lạnh lẽo đã làm Phương Chính hoàn toàn bình tĩnh trở lại.


Hắn đi nhanh về bờ, đến trước mặt gia lão học đường để lão kiểm tra.
Gia lão học đường đặt tay lên vai hắn, tinh thần chìm vào thân thể hắn nhìn xem không khiếu.
Bất kì ai sau khi khai khiếu thành công, điều sẽ được gia lão học đường kiểm tra không khiếu.

Mục đích là để xem nguyên hải chiếm bao nhiêu thành không khiếu.
Phải biết, có cùng loại tư chất, nhưng số lượng nguyên hải khác nhau, thành tựu sau này cũng sẽ có sự chênh lệch nhất định.
Số lượng nguyên hải giữa mỗi người đương nhiên có khác biệt.

Nguyên hải chiếm từ hai thành đến ba thành chín không khiếu, là tư chất loại Đinh.

Đa phần các tộc nhân đều có tư chất này.
Chiếm từ bốn thành đến năm thành chín không khiếu, là tư chất loại Bính.

Phương Nguyên thuộc loại tư chất này, nguyên hải của hắn chiếm bốn thành bốn không khiếu.
Từ sáu thành đến bảy thành chín không khiếu, là tư chất loại Ất.

Mạc Bắc, Xích Thành thuộc loại tư chất này, đạt sáu thành sáu.
Từ tám thành đến chín thành chín không khiếu, liền là tư chất loại Giáp.

Phương Chính chính là loại này, hắn hiện tại gần đạt cực hạn của loại Giáp, chín thành tám.
Đương nhiên, trong cùng một loại tư chất, lượng chân nguyên khác nhau cũng ảnh hưởng đến qua trình tiến cảnh khác nhau.

Với một người loại Đinh, nếu chân nguyên trên ba thành, việc tiến giai đến nhị chuyển rất đơn giản, nhưng thấp hơn thì phải bỏ ra rất nhiều công sức cùng tài lực, miễn cưỡng có thể đột phá nhị chuyển, thậm chí nếu nguyên hải thấp, liền vĩnh viễn chỉ có thể ở nhất chuyển.

— QUẢNG CÁO —
Lấy Phương Chính đến nói, hắn có tư chất loại Giáp, không khiếu lúc mới hình thành, nguyên hải không quá chín thành, như vậy thì tốc độ khôi phục, thời gian tiến giai sẽ chậm hơn so với hiện tại có chín thành tám không khiếu.

Nếu chăm chỉ, đạt đến ngũ chuyển liền rất đơn giản, mà ngay cả lục chuyển hay cao hơn nữa, Phương Chính cũng có lòng tin làm được.

- Nguyên hải chiếm chín thành tám không khiếu.

Tốt, rất tốt.
Gia lão học đường cười tươi, vừa gật đầu vừa ghi chép lại.
Tộc trưởng đang âm thầm quan sát, cũng không khỏi gật đầu nói liền ba tiếng tốt.
Phương Chính thoáng thi lễ, liền xoay người đi ra phía sau đám đông, tiện tay đem đóa nguyệt lan trên tay tùy tiện ném cho một thiếu nữ gần đó, quay lại đứng cạnh Phương Nguyên.
Phương Nguyên hạ mi mắt đánh giá Phương Chính, lúc này hắn đã sáng tỏa cảm giác kì quái trong lòng mình là gì.
Phương Nguyên đem kí ức phủ bụi năm trăm năm kiếp trước, cùng với ký ức của mười năm qua ra so sánh, trong chớp mắt liền có thể đem sự khác biệt giữa hai kiếp trên người Phương Chính nói ra rõ ràng.
- Phương Chính trước mặt và Phương Chính ta từng quen là hai người hoàn toàn khác nhau.
Phương Nguyên rất nhanh rút ra tổng kết.
Nhưng bởi vì như vậy mới khiến cho Phương Nguyên cảm thấy có chút rối.

Hắn trước sau suy tính, lặp ra rất nhiều kế hoạch, nhưng ngoài dự kiến là toàn bộ kế hoạch đều bỏ sót vấn đế liên quan đến Phương Chính.
Việc Phương Chính thay đổi nghiên trời lệch đất, đã làm ra ảnh hưởng đến kế hoạch trọng sinh của hắn.
Trong kế hoạch của hắn, tiếp theo hắn còn phải ra ngoài sơn trại dạo vài vòng.

Nhưng mấy năm nay Phương Chính cuồng luyện tập cũng rất hay chạy ra ngoài sơn trại.

Cứ như vậy, khả năng Phương Chính phát hiện kế hoạch của hắn liền rất lớn.
Phương Chính điềm tĩnh, càng làm cho Phương Nguyên cảm thấy có nguy cơ.

Loại người điềm tĩnh như vậy, một khi có lòng nhắm vào, liền có thể đem một người làm cho khốn đốn.

Đương nhiên tiền đề còn đặc ở trí tuệ của một người, lấy loại trí tuệ như Phương Nguyên, muốn nhắm vào hắn thì phải trả giá không nhỏ.
Nhưng cho dù như vậy, với bản tính cẩn thận của Phương Nguyên, đây cũng là một mối uy hiếp.
- Ta phải thay đổi một chút kế hoạch.
Phương Nguyên thầm nghĩ, âm thầm thu hồi ánh mắt đánh giá từ người Phương Chính lại.
Hắn hiện tại cũng không có ý định trước tiên đối phó Phương Chính, càng không nghĩ đến giết chết Phương Chính.
— QUẢNG CÁO —
Vì cái gì?
Thứ nhất, Phương Chính hiện tại là thiên tài gia tộc, chịu sự chú ý của mọi người.

Một khi hắn ra tay với Phương Chính, chắc chắn sẽ bị gia tộc xử lý.

Hắn cũng không ngại, nhưng là bây giờ hắn chỉ mới khai khiếu, còn chưa chân chính tu hành, vô cùng yếu ớt, căn bản chỉ có thể bị động chịu chết.

Thứ hai, Phương Nguyên không có thời gian.

Hắn một không tư chất, hai không tài nguyên, ba không chỗ dựa, chỉ có thể tự mình cố gắng tu hành.

Hắn không nghĩ đến việc bỏ ra thời gian tu hành để làm việc nhắm vào một ai đó nhàm chán như vậy.

Phương Nguyên đã định sẵn là phải tận dụng từng phút từng giây, đem tu vi đẩy lên cao.
Thứ ba, giết Phương Chính căn bản không có lợi.

Phương Nguyên là loại người làm việc đều xem ở lợi ích, loại việc làm chỉ đem lại tai hại không thu được lợi hắn tuyệt đối không đi làm.

Dù là đối phó hay giết chết Phương Chính đều đem lại nguy hại, Phương Nguyên đâu ngốc mà đâm đầu vào làm.
Cuối cùng, Phương Chính còn chưa có cản đường hắn.

Một khi Phương Chính cản đương đi tới của Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng không ngại bày kế đưa Phương Chính vào chỗ chết.
Cứ như vậy, Phương Nguyên quyết định trước vẫn là quan sát Phương Chính một chút, một khi có một điểm nguy hại nào, Phương Nguyên liền lập tức ra tay kìm chế.
Phương Chính đứng chấp hai tay sau lưng, cùng sóng vài với Phương Nguyên, dùng dư quan quan sát Phương Nguyên.

Phương Nguyên suy nghĩ nên làm sao với Phương Chính, Phương Chính đồng dạng cũng suy nghĩ tiếp theo phải làm thề nào với Phương Nguyên.
Mà không riêng gì Phương Nguyên, Phương Chính còn bận tâm nghĩ đến những người khác.
Khai khiếu thành công, cảm giác muốn giết người trong lòng hắn đã sắp đem hắn phát điên.

Phương Chính cảm thấy, nếu không nhanh tìm một người để chém, hắn sẽ thật sự không kìm chế được nữa.
- Ta nên giết ai đây?
Phương Chính hạ mi mắt, trong đầu thoáng qua hình ảnh của một số người, truy tìm mục tiêu đầu tiên của hắn.
Phương Nguyên là loại người giết người vì lợi ích, trừ phi có lợi hắn mới làm.

Phương Chính lại là loại giết người vì sở thích, hắn chỉ đơn giản là tò mò muốn biết cảm giác đó thế nào thôi.
- Nhưng mà, làm sau để lợi dụng việc này đây?
Phương Chính tự hỏi, không khỏi liếc nhìn thoáng qua Phương Nguyên.

Mà Phương Nguyên lúc này, sớm đã không còn nhìn hắn.
Hai huynh đệ cứ thế đứng cạnh nhau, im lặng lạnh nhạt nhìn đám thiếu niên, trong lòng lại âm thầm tính toán, lập kế hoạch cho tương lai.
Đường tương lai của cả hai, nhất định sẽ thật đặc sắc..