Bên trên mẩu giấy viết mấy chữ rồng bay phượng múa: Gần đây trong cung đang tra mật thám, hết sức cẩn trọng.

Lại đến buổi tối, Hàn Chấn lần mò đi vào Khôn Ninh Cung.

Phòng Hà Cẩn Nhiên thắp một ngọn đèn dầu. Hắn ngồi trên ghế gỗ gụ thưởng thức một bức tượng Phật mạ vàng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Chấn, nói: “Ngươi tới muộn.”

Hàn Chấn nói: “Gần đây trong cung canh phòng nghiêm ngặt, ta vất vả lắm mới chuồn ra được.”

“Thôi.” Hà Cẩn Nhiên ném tượng Phật cho Hàn Chấn, nói: “Cho ngươi.”

Hàn Chấn mặt mày hoang mang: “???”

Nhưng thấy bức tượng Phật này có vẻ đắt đỏ, cậu cũng nhận lấy, cất vào lồng ngực.

Trên bàn đặt một chén thuốc nguội ngắt. Cậu sờ, nói: “Ta đi hâm nóng lại cho ngươi.”

“Không cần hâm.” Hà Cẩn Nhiên hếch cằm, liếc nhìn cậu nói: “Ta mệt, ngươi đút ta uống đi.”

Hàn Chấn: “………”

Tuy rằng nội tâm phức tạp, nhưng cậu vẫn bưng chén thuốc lên, đút từng ngụm vào miệng Hà Cẩn Nhiên.

Bờ môi người này rất nhạt, hơi mỏng, gợi cảm khó tả. Nước thuốc màu nâu nhỡ văng ra, chảy thành dòng bên khóe miệng, toát ra vẻ gợi cảm.

Hắn nói: “Liếm sạch giúp ta.”

Hàn Chấn: “…… Ngươi nói cái gì!?!?”

Hắn nén cơn giận nói lại lần nữa: “Ta bảo ngươi liếm cho ta.”

Hàn Chấn: “………………”

Nội tâm rối rắm.

Ngắn ngủi một ngày, cái người từng luôn miệng bảo cậu đừng vọng tưởng được đằng chân lân đằng đầu đã trở nên khó coi như vậy.

Cậu vươn tay lau nước thuốc bên khóe miệng Hà Cẩn Nhiên, vừa đút vừa nói nói: “Nương nương, hai ta cách nhau một trời một vực, thân phận đê tiện như tại hạ nào dám liếm ngài.”

Hà Cẩn Nhiên cười lạnh, “Đêm đó ngươi liếm chưa đủ sao?”

“Tại sao ngươi lại như vậy?” Hàn Chấn chực khóc, “Chúng ta đã thống nhất đó chỉ là sương sớm tình duyên. Huống hồ còn là ngươi ép buộc người ta~”

Hà Cẩn Nhiên: “Ta ép ngươi thêm lần nữa đấy, thì sao?”

Vừa dứt lời, hắn đã tóm lấy vạt áo Hàn Chấn hôn lên môi cậu. Chén thuốc nghiêng đi, tự rơi xuống đất vỡ tan tành. Cái hôn của hắn vừa vụng về mà cũng cuồng bạo, sau khi nếm được vị máu giữa môi răng, hắn buông tay, mềm oặt gục vào ngực Hàn Chấn.

“Này?? Ngươi sao vậy?”

Hàn Chấn hết sức mông lung, không ngờ mình có thể hôn người này ngất đi.

Cậu ôm Hà Cẩn Nhiên lên trên giường, cởi áo ngoài ra, bấy giờ mới phát hiện trên quần lót của đối phương đã loang lổ một vũng máu đỏ chói mắt.

Giọng nói siri của hệ thống vang lên đúng thời điểm: “Hắn sẩy thai trong lãnh cung! Máu tươi nhuộm đỏ ga giường! Cuồn cuộn không ngừng……”

“Mày im đi!” Hàn Chấn sa sầm mặt, chỉ muốn vả cho hệ thống hai cái.

Một gã đàn ông như cậu nào biết sẩy thai là ra sao. Nhưng trước kia đã từng thấy trên phim, nữ chính lúc nào cũng đau tới mức chết đi sống lại.

Hà Cẩn Nhiên mặt mày tái nhợt, hết sức thảm thương. Khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn cuộn mình lại như con mèo bất lực, mất đi vẻ cao ngạo giương nanh múa vuốt mọi ngày, khiến người ta bỗng dưng thấy đau lòng.

Hàn Chấn vội vàng đắp chăn lên cho hắn, đang muốn đi ra ngoài lấy chậu nước ấm lại bị hắn kéo lấy ống tay áo. Hắn cố giữ vững ý thức, đôi mắt đen sâu không thấy đáy toát ra yếu ớt, giọng run rẩy nói: “Đừng đi……”

“Được rồi, ta không đi.”

Hàn Chấn thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt bàn tay nóng hầm hập lên trên trán hắn, “Có đau không?”

Hà Cẩn Nhiên nhắm mắt lại, mất máu quá nhiều khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Đêm nay Hàn Chấn sốt sắng quýnh cả lên. Cậu không hiểu rốt cuộc Hà Cẩn Nhiên lấy đâu ra can đảm mà chưa biết gì đã ăn hoa hồng Tây Tạng để phá thai.

Cậu lại không thể đi tìm thái y, bằng không Hà Cẩn Nhiên sẽ bị biếm vào lãnh cung, chắc chắn sẽ hận chết cậu.

Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Hàn Chấn sợ Hà Cẩn Nhiên cứ thế chết đi, chần chừ định đến cầu xin Lệ Đại Hải cho mình ra khỏi cùng tìm thầy thuốc trị bệnh.

Hệ thống: “Chờ bạn cầm thuốc trở về, Hà Cẩn Nhiên chắc đã thăng thiên rồi. Giờ giá trị sinh mệnh của hắn chỉ còn có mỗi 30%.”

“Vậy thì làm sao?” Hàn Chấn sứt đầu mẻ trán, “Tao đâu thể trơ mắt nhìn hắn chết!”

Hệ thống: “Cách duy nhất là đi tìm thái y.”

Hàn Chấn không dám đi. Cậu biết Hà Cẩn Nhiên sau khi trùng sinh rất cao ngạo, cũng rất quật cường. Nếu như làm cuộc đời hắn quay về vạch xuất phát…… không khỏi quá thê thảm.

“Hệ thống, mày không thể nghĩ ra cách nào khác à?”

“Có cách thì tôi đã nói cho bạn rồi!” Hệ thống bất đắc dĩ: “Tôi đâu phải thần thánh biến ra được thuốc cho bạn.”

Hàn Chấn cắn răng, mới vừa hạ quyết tâm muốn đi tìm thái y, hệ thống bỗng nhiên reo “á” lên một cái: “Tôi nhớ ra rồi, trong hoàng cung có một đường hầm bí mật!”

“Sao mày không nói sớm cmn đi!!!” Hàn Chấn quát hệ thống.

Hệ thống: “Bạn thử lên giọng với tôi lần nữa xem???”

Hàn Chấn giữa cơn giận: “Tao cứ lên giọng với mày đấy thì làm sao???”

Hệ thống: “Còn muốn cứu người nữa không đây?!”

Hàn Chấn ngừng xàm, khiêng Hà Cẩn Nhiên đã hôn mê bất tỉnh lên, nhân tiện cuốn gói hết vàng bạc châu báu trong phòng, tranh thủ tối lửa tắt đèn chạy như bay theo mật đạo mà hệ thống nói.

Cũng may cơ thể này là của mật thám, cường tráng khỏe mạnh, vượt nóc băng tường dễ ợt. Cậu thở hồng hộc bò ra khỏi lòng đất, sắc trời đã hơi sáng, trước mắt là một rừng cây hoang vu vắng người.

Cậu hơi bất ngờ, không nghĩ tới mình cứ thế đã ra khỏi hoàng cung. Nhưng giờ không còn thời gian cho chuyện khác, thấy sắc mặt Hà Cẩn Nhiên giờ đã trắng bệch như tờ giấy, cậu giành giật từng giây bắt đầu chạy như điên, không hiểu rốt cuộc đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng đi tới đường cái.

Bấy giờ trời đã tờ mờ sáng. Chợ sớm đã mở hàng, lác đác bóng người qua lại, chỉ là hơi vắng vẻ. Cậu cõng trên mình một người đàn ông, mồ hôi ướt đẫm chạy trên đường, khiến cho không ít chủ cửa hàng chú ý.

Cậu chặn một người qua đường lại hỏi: “Ngươi biết ở đâu có y quán không?”

Người qua đường chỉ cho cậu.

Rẽ vào ngõ nhỏ, cậu nhìn biển hiệu “Minh đức y quán” bên cạnh thanh lâu khói hoa, không khỏi hoài nghi liệu nó có đáng tin không.

Hệ thống nhắc nhở: “Sinh mạng Hà Cẩn Nhiên chỉ còn 10%. Tít tít, báo động nhiệm vụ sắp thất bại……”

Hàn Chấn lảo đảo, vội vàng gõ cửa.

Mặc kệ nó có đáng tin hay không, chắp vá chạy chữa đi.

Y sư ngái ngủ dụi mắt ra mở cửa, lẩm bẩm một câu “Ai thế”, sau đó thấy Hàn Chấn mặt mày dữ dằn đứng bên ngoài, sợ tới mức lập tức muốn đóng cửa.

Hàn Chấn nhìn trừng trừng vào hắn, “Ta có người bệnh sẩy thai mất máu quá nhiều, ngươi cứu được hắn, ta dâng trăm lượng hoàng kim.”

Cửa tức thì rộng mở. Y sư mỉm cười nhìn xung quanh, nói: “Người bệnh đâu?”

Hàn Chấn vội vàng ôm Hà Cẩn Nhiên trên lưng xuống trước ngực, đưa cho y sư xem.

Y sư giật khóe miệng, “Ngươi ôm chắc hắn được không? Cảm giác người bệnh sắp bị ngươi ôm chết rồi……”

Hàn Chấn cúi đầu, phát hiện đúng là không được ổn lắm. Cậu thô bạo bế công chúa hắn lên, sau đó đi vào y quán, ra vẻ: “Nếu không cứu được hắn, hôm nay ngươi khỏi nghĩ tới chuyện thấy mặt trời ngày mai!”

Y sư bảo cậu đỡ người bệnh lên giường, sau khi bắt mạch, hắn trợn mắt phẫn nộ: “Tra nam! Bại hoại! Súc sinh không bằng heo chó!”

Hàn Chấn: “Ngươi chửi ta??”

Y sư tức giận: “Ngươi đối đãi với thê tử mình như vậy? Ngươi muốn phá thai thì thôi, còn không đưa hắn tới y quán phá, nói đi, ngươi đã cho hắn dùng thứ gì?”

Hàn Chấn: “Hoa hồng Tây Tạng……”

“Ngươi bị điên à.” Y sư lạnh lùng nói: “Nếu đến chậm một bước, vị ca nhi này chỉ e đã không được thấy mặt trời ngày mai.”

Hàn Chấn ban nãy còn dữ dằn giờ lại co rúm, “Y sư, ngươi, ngươi có thể cứu được hắn không?”

“Câm miệng đi!” Y sư cả giận nói: “Tra nam chết tiệt!”

****** ****** ****** ******

Cùng lúc đó, hoàng cung.

Tì ca nhi sáng sớm gọi Thục phi nương nương rời giường, lại hoảng sợ phát hiện đối phương đã mất tích!

Trong phòng không có một bóng người, hết sức bừa bộn, trên ga trải giường nhàu nhĩ ướt đẫm máu tươi. Hắn hét toáng lên, ngã xuống đất gây kinh động cả hoàng cung.

Người người đều biết, hậu cung ba ngàn, Hoàng Thượng sủng ái nhất là vị Thục phi nương nương này. Nhưng hôm nay đối phương lại bốc hơi giữa hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như một kỳ tích!

Mọi người dồn dập suy đoán chắc chắn là một tên hái hoa tặc võ công cao cường nào đó đã bắt Thục phi nương nương đi. Kẻ này công phu cái thế, vô tung vô ảnh, giả sử hắn muốn giết Hoàng Thượng, chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay?

Càng nghĩ càng rùng mình.

Hoàng Thượng tức giận đến mức nghiêm phạt cấm vệ quân, bắt người đi điều tra trong ngoài hoàng cung. Nhưng lật tung mọi xó, tới cả giếng ngầm có ma cũng chui vào xem vài lần vẫn không hề phát hiện Thục phi nương nương.

Lệ Đại Hải suýt nữa nổi điên, lên cơn lôi đình trong Ngự Thư Phòng.

Trần cô cô an ủi: “Hoàng Thượng, đừng tức giận mà hại tới người. Trong thiên hạ đều là vương thổ, bọn họ không trốn khỏi song nhi quốc được. Nô tỳ đã sai người đi tra xét, chắc chắn sẽ có tin tức sớm thôi.”

Lệ Đại Hải thở hổn hển ném vỡ bình hoa quý, lạnh lùng nói: “Tiểu Hàn đâu? Gọi hắn tới cho trẫm! Trẫm muốn ăn ít đá bào giải nhiệt!!”

Trần cô cô: “Giờ nô tì sẽ đi gọi hắn.”

Không ngờ đi vào phòng Hàn Chấn lại không tìm thấy người, tức thì mọi người phát hiện Hàn Chấn cũng mất tích.

Lệ Đại Hải giận tím người: “Ngay bây giờ, lập tức, trẫm muốn ăn đá bào!!!!!”

Trần cô cô thấy Hoàng Thượng gây rối vô cớ chỉ âm thầm thở dài một hơi, truyền lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm đá bào.

Nhưng đá bào chính là công thức độc nhất vô nhị của Hàn Chấn, không ai biết cách làm, nhất thời tình cảnh mất đi khống chế.

Lệ Đại Hải tức sùi bọt mép lật tung mọi thứ ném được trong Ngự Thư Phòng, sau đó còn chạy vào phòng Hàn Chấn, quăng đổ mọi đồ đạc của Hàn Chấn, giẫm lên chăn ga của Hàn Chấn trút giận: “Tên tồi tệ! Tên thối tha! Dám biến mất! Trẫm ra lệnh ngươi xuất hiện ngay lập tức! Làm đá bào cho trẫm!!”

Thấy toàn cảnh này, Trần cô cô: “……”

Hoàng Thượng chắc đã mất trí. Tại sao đảo mắt cái đã quên luôn Thục phi nương nương rồi nhớ thương đá bào của Tiểu Hàn cơ chứ?!