Buổi chiều Hàn Chấn đến cửa hàng 4s mua xe.

Trưa chiều khi mọi người vẫn còn ngái ngủ, trong cửa hàng trang trí xa hoa gần như chả có bóng khách nào. Vài nhân viên sales xe dáng người nóng bỏng ngồi trong góc ăn cơm hộp, vừa thấy khách hàng đẩy cửa vào đã lập tức đứng lên, mặt cười toe toét xỏ giầy cao gót đi tới.

Đáng tiếc Hàn Chấn là gay, căn bản không thưởng thức được khe núi các mỹ nữ cố tình để lộ. Cậu chỉ tập trung tầm mắt vào mấy chiếc siêu xe trong tiệm, hỏi: “Có Maserati không?”

Cửa hàng này là kết hợp giữa hàngtổng hợp và cửa hàng 4s, có hầu hết các mẫu xe trên thị trường. Trước kia, Hàn Chấn đã tới nơi này, chẳng qua là đi mua xe cùng một ông tổng nọ.

Cậu nhớ lúc ấy ông tổng kia còn tranh thủ chấm mút, ám chỉ xa xa gần gần rằng chỉ cần cậu “chịu”, lập tức sẽ mua cho cậu một con audi.

Cậu từ chối, còn hung hăng giẫm cho ông tổng một phát, thế là về hộp đêm bị giám đốc mắng té tát.

Sales xe xinh đẹp cười tươi roi rói, nói: “Đều có hết, không biết anh đây muốn mẫu nào vậy ạ?”

Hàn Chấn nói không buồn nghĩ: “Đắt nhất.”

Phong cách điển hình của giàu xổi.

Nói đắt nhất thật ra cũng không đắt là bao. Dù sao cậu cũng không mua cái loại siêu xe đua cậu ấm con nhà giàu trên phim truyền hình lái, mà chỉ chọn bừa một chiếc trông thoải mái, trả đứt một lần.

Lúc rút thẻ ra quẹt, cậu cảm thấy ánh mắt mỹ nữ bên cạnh nhìn cậu khác hẳn, giống như ngày trước trong hộp đêm, đột nhiên có một kẻ đẹp trai lắm tiền tới, mọi người đều khát khao chỉ hận không thể vồ lấy.

Haizz…… Cậu thâm trầm cảm thán, giàu thật là tốt.

Chiếc xe mua đứt nhanh chóng được gắn biển. Hàn Chấn ngồi trong tiệm, uống cà phê, ăn bánh kem, trò chuyện với các em gái xinh, cảm thấy đây là sung sướng hiếm có trên đời.

“Anh Hàn, xe của anh đã được đăng ký rồi, đây là chìa khóa xe.” Giám đốc ân cần giao chìa khóa cho cậu.

Hàn Chấn lái thẳng xe ra đường. Cậu chọn một chiếc xe thể thao trắng muốt, vốn định trải nghiệm khoái cảm gió mát phần phật thổi qua mặt, không ngờ lại hứng trọn khói xe bụi mù đô thị.

Hệ thống khuyên cậu, “Bớt bớt bạn ơi, làm quá nó ô dề.”

Hàn Chấn kiêu ngạo ngẩng đầu, để mặc cho quả đầu bảnh tỏn của mình bị gió thổi thành tổ chim, “Không! Tao cứ thế! Không gì có thể ngăn tao làm màu!”

Hệ thống: “…… Tôi đi đây, bạn chơi mình đi.”

Một khi đã lên cơn cuồng mua sắm sẽ giống như nghiện thuốc phiện, chặt tay cũng không ngừng được. Hàn Chấn không đếm xỉa gì tới hệ thống nữa, tự lái xe đến trung tâm thương mại gần đó bắt đầu càn quét.

Quần áo mới, đồng hồ mới, chọn cả một đống thượng vàng hạ cám, cậu nhớ ra quên mua cà vạt, bèn vòng về hàng quần áo nam lựa.

Tính tình Hàn Chấn hơi đồng bóng, mua thứ gì cũng thích chọn màu lòe loẹt. Đặc biệt là cà vạt, cậu thích nhất mấy cái mang hoa văn họa tiết kỳ quặc, càng lắm họa tiết càng đẹp, còn cảm thấy mình rất chi là sành điệu.

Cậu nhìn thấy một chiếc cà vạt hoạ tiết con ong màu đỏ rượu mới ra của Hermes, đang muốn duỗi tay đi lấy, lại bị một cái tay khác giành trước.

Cậu ngẩng đầu, va phải một ánh mắt sâu hút, hơi gợn sóng. Người đàn ông kia thong thả ung dung ngắm nghía cà vạt, diễn trò: “Trùng hợp thật, đáng tiếc đây lại là cái cuối cùng.”

Mặt Hàn Chấn hiện đầy vệt đen, “Không phải anh bán vịt hả? Bán vịt nướng anh đeo cà vạt làm gì?”

“Tôi thích, không được ư? Tôi cảm thấy chiếc cà vạt này rất đẹp.”

Xưa nay mới lần đầu tìm thấy người có thẩm mỹ tương tự, Hàn Chấn lại không hề vui. Cậu quyết định dùng tiền phục người, “Tôi ra giá gấp đôi! Anh nhường tôi đi.”

“Được.” Người nọ hào sảng ném chiếc cà vạt lên tay cậu, cười nói: “Nửa tiền kia anh chuyển qua WeChat cho tôi.”

Hàn Chấn cứ có cảm giác mình bị gài. Nhưng cậu thực sự thích chiếc cà vạt này. Thanh toán xong, cậu thêm wechat Hà Cẩn Nhiên rồi gửi tiền qua. Thú thật, nội tâm cậu thấy rất sao đó.

Dù sao trước đây trong các thế giới, quan hệ giữa cậu và Hà Cẩn Nhiên…… đều rất thân mật. Nhưng ở thế giới hiện thực hai người bọn họ hoàn toàn là người dưng nước lã, không hề có tí ti quan hệ nào, nói là trùng hợp bình thường chính cậu cũng không tin.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Tôi mời anh uống trà sữa?”

Hàn Chấn ngẩng đầu nhìn hắn đầy đề phòng, “Anh có ý đồ gì?”

Hà Cẩn Nhiên cười, “Anh bỗng dưng chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi mời anh cốc trà sữa cảm ơn thôi.”

“À……” Hàn Chấn đang muốn từ chối, Hà Cẩn Nhiên đã duỗi tay cầm lấy mấy túi đồ cậu xách, cất bước đi về phía hàng trà sữa siêu hot trên mạng gần đó.

Thôi, Hàn Chấn nghĩ, thực ra cậu cũng hơi muốn uống trà sữa.

Bên ngoài cửa hàng trà sữa đang xếp hàng dài, phần lớn là con gái. Hà Cẩn Nhiên rất kiên nhẫn xếp vào cuối hàng giúp Hàn Chấn xách đồ vừa mua, hỏi: “Sao bỗng nhiên anh mua sắm dữ vậy? Phát tài hả?”

“Cũng coi như thế.” Hàn Chấn nói không rõ: “Kiếm chác được vài đồng.”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Trước đó tôi thấy anh làm việc ở một hộp đêm, giờ còn làm host nữa không?”

“Không làm nữa.” Hàn Chấn nói: “Chậu vàng rửa tay, tôi lên bờ rồi.”

“Ha ha, gặp được người mình thích?”

“Đâu dễ thế.” Hàn Chấn thuận miệng nói: “Giờ đang làm việc đàng hoàng.”

Hà Cẩn Nhiên: “Lần sau nhớ ghé tiệm tôi, tôi mời anh ăn vịt thả ga.”

Ngẫm lại lần đầu tiên mua vịt nướng ma pháp trong tiệm của hắn, Hàn Chấn tức thì không rét mà run, lắc đầu từ chối, “Tôi ghét ăn vịt lắm.”

Hà Cẩn Nhiên cảm thán: “Haizzz, tiếc thật.”

“…… Tiếc gì?”

“Anh không được thưởng thức vịt da giòn ngon như thế.”

Hàn Chấn: “……” Không hiểu.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng cũng tới lượt bọn họ. Hàn Chấn mua một cốc trà xanh sữa trân châu lớn, Hà Cẩn Nhiên mua một cốc hồng trà kem cheese, hai anh giai cầm cốc trà sữa ngồi trong tiệm bàn luận về vịt.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Anh biết cách làm vịt không?”

Hàn Chấn trợn mắt, gật đầu. Hỏi thừa, đương nhiên là cậu biết. Làm vịt nhiều năm, tuy không nói đến giao dịch mờ ám, nhưng nói thế nào cũng xem như dầy dặn kinh nghiệm.

Hà Cẩn Nhiên nói tiếp: “Tôi làm vịt nhiều năm, đã thấy rất nhiều khách mua vịt muôn hình muôn vẻ. Bọn họ thường hỏi tôi một câu, tôi vẫn còn trẻ tuổi, vì sao lại nhất quyết chọn làm vịt?”

Hàn Chấn sốc, hóa ra Hà Cẩn Nhiên là đồng nghiệp với cậu. Bảo sao hắn có thể lái Maserati, hóa ra cửa hàng vịt da giòn chỉ là ngụy trang……

“Vì sao?” Cậu không nhịn được gặng hỏi.

Hà Cẩn Nhiên: “Vì cuộc sống. Rất nhiều người không muốn làm vịt, mà tôi thì lại không thể không làm. Bởi vì tôi chân thành yêu mến ngành nghề này, chân thành yêu thương cuộc sống, cũng chân thành yêu thương khách hàng của mình. Tôi luôn cảm thấy bản thân làm vịt không hề dơ bản, thứ dơ bẩn chính là xã hội kỳ thị vịt này……”

Hàn Chấn tán thành, gật đầu nói: “Có lý.”

Hà Cẩn Nhiên nhìn cậu, hỏi: “Bình thường anh làm vịt thế nào?”

Hàn Chấn: “…… Còn có thể làm thế nào được nữa, cứ làm vậy thôi.”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Bình thường tôi sẽ rửa sạch vịt, tẩm ướp, sau đó nêm nếm hành tỏi muối gia vị vừa đủ cho vào áp chảo, rồi bỏ vào lò, dùng lửa nhỏ nướng lên.”

Hàn Chấn: “……”

Là cậu quá đen tối.

Uống xong trà sữa, Hàn Chấn nói phải về nhà. Bọn họ cùng nhau đi xuống tầng hầm để xe, phát hiện Maserati của hai người họ trông cũng na ná nhau, một đen một trắng, đậu ở hai bên nhìn như xe cặp.

“Chào anh.” Hà Cẩn Nhiên quay đầu lại cười, “Lần sau rảnh tôi lại mời anh uống trà sữa.”

“Ờm…… Chào anh.”

Hàn Chấn ngồi vào trong xe, không hiểu sao bỗng dưng lại thèm ăn vịt da giòn. Không được!! Cậu tự nhủ phải nhịn, càng không thể đến cửa hàng của Hà Cẩn Nhiên mua, trời mới biết đối phương sẽ bỏ thuốc gì vào vịt.

Ngày hôm sau, Hàn Chấn bắt đầu xử lý chuyện em gái. Cậu mua một đống lớn trái cây quà cáp đưa đến nhà cô ruột.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, người duy nhất chịu qua lại với cậu cũng chỉ có cô. Cô đối đãi với bọn họ rất tốt, chiều chuộng cậu từ khi còn bé. Sau đó có một ngày cô biết Hàn Chấn chạy đi làm host, còn âm thầm giận cậu rất lâu.

Con gái cô mới đi Mỹ du học. Vừa hay trong nhà có một phòng trống, cô bèn nghĩ bảo Hàn Như qua đó ở.

Giờ Hàn Như không có tiền, lại bị cô trông coi nên đã yên phận hơn không ít. Hàn Chấn xem như thả được cục đá trong lòng xuống, bất kể Hàn Như có tệ hại thế nào, đó cũng là em gái cậu, là người thân duy nhất còn sót lại của cậu trên cõi đời này.

Cậu chuyển một ít tiền cho cô, nhờ cô sau này trông nom Hàn Như. Còn chuyện sau này nó sẽ ra sao…… phụ thuộc vào nó có thể nỗ lực thế nào.

Hàn Chấn nghĩ, chuyện cậu có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Mấy ngày sau, Hàn Chấn sống rất sung sướng. Cậu không chuyển nhà, vẫn sống trong căn phòng tồi tàn đó, lâu lâu xuống tầng ăn một bữa đồ nướng hoặc hẹn bạn ăn cơm đánh bài.

Thấm thoắt lại mấy ngày qua đi.

Hôm nay Hàn Chấn nhận được tin nhắn Hà Cẩn Nhiên gửi, nói muốn hẹn cậu ra ngoài uống trà sữa.

Trà sữa miễn phí, không uống thì phí.

Hàn Chấn lái xe tới cửa tiệm trà sữa. Cửa hàng này hình như mới vừa khai trương, ngoài cửa vẫn còn treo băng rôn.

Hà Cẩn Nhiên đứng ở cửa chờ cậu, vẫy tay nói: “Đằng này!”

Hàn Chấn đi về phía hắn, cười nói: “Anh không xếp hàng à?”

“Cửa hàng này là tôi mới mở, đi vào luôn đi, muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Hàn Chấn giật khóe miệng, “Không phải anh bán vịt nướng hả?”

“Tôi thấy anh có vẻ rất thích uống trà sữa.” Hà Cẩn Nhiên cười, “Vậy sau này anh muốn uống cứ tới đây, không cần xếp hàng. Anh là khách vip duy nhất của cửa hàng tôi.”

Hàn Chấn nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh định tán tôi đấy à?”

“Hả? Anh nói cái gì? Tôi……”

Hàn Chấn không kiên nhẫn, “Đừng có dài dòng giả bộ nữa, khai thật hết cho tôi.”

Hà Cẩn Nhiên: “Đúng, tôi muốn theo đuổi anh.”

“Anh tưởng tôi là ai mà muốn tán thì tán?”

Hà Cẩn Nhiên: “Tôi sẽ kiên trì tán.”

“Anh……” Hàn Chấn nhất thời không nói được gì, thở dốc: “Có giỏi thì anh cứ tán đi!”

Hà Cẩn Nhiên cười nhạt, có vẻ rất tự tin: “Không tán đổ coi như tôi thua.”

Hàn Chấn: “……”

Tôi vốn dĩ có thể rất hạnh phúc, đều là đàn ông hại tôi.