Hàn Chấn xóa biên tập xong mới hối hận. Cậu không viết ra được tối nay ăn gì…… Hức sống khổ quá!

Hay là trở về JJ thử xem? Cậu click mở trang web tác giả, hiện đang là đầu tháng, vừa hay có thể nhận tiền nhuận bút. Quyển giới giải trí trùng sinh mà nguyên chủ viết đã flop ẻ, lượng đặt mua rất thấp.

Nhưng mà…… lại có hai fan trung thành.

Trong đó, một người đọc có ID là “AD Canxi thích uống sướng rên” thường xuyên gửi quà đã trở thành bá chủ của cậu.

Một ID khác là người đọc Lệ Đại Hải đẹp trai nhất thế giới thì keo kiệt hơn, chỉ là tiểu manh vật. Nhưng bên dưới chương nào gã cũng đều để lại bình luận, còn hóa thân thành các clone “Lệ Đại Hải siêu đẹp troai”, “Lệ Đại Hải đáng yêu nhất” trả lời.

Sở dĩ trước kia nguyên chủ vẫn còn có thể sống sót hoàn toàn dựa vào “AD Canxi thích uống sướng rên” gửi quà.

Hiện giờ hậu trường hiển thị có 1000 tệ được rút. Hàn Chấn thở phào nhẹ nhõm, một ngàn tệ đã gần đủ tiền cơm một tháng của cậu.

Tất cả chỗ tiền đó đều đến từ “AD Canxi thích uống sướng rên” ném phiếu bá vương và gửi thưởng. Một địa lôi tương đương một tệ, tiền chia đôi cho trang web. Nói cách khác, người anh em AD Canxi này đã bắn cho cậu 2000 địa lôi.

Hàn Chấn bỗng chốc cảm động. Nhưng cậu không ngốc, cậu đã đoán ra hai người này là ai. Căn cứ định luật bất biến trong mỗi thế giới, hai fans trung thành nhày nhất định là Hà Cẩn Nhiên và Lệ Đại Hải.

Trước khi chết đói, nguyên chủ đã lấp hết hố. Thay vì nói là đói chết…… chi bằng nên nói là tự sát. Có thể là đã quá tuyệt vọng với cuộc sống nên cố ý không ăn gì.

Bằng không năm đồng tiền trong ví vô dụng vẫn còn mua được hai gói mì mà.

Hàn Chấn suy tư một hồi, quyết định mở hố mới. Dựa vào cái nết của AD Canxi, nhất định sẽ ném một đống địa lôi cho cậu. Hớ hớ, biết đâu dựa vào đại gia gửi thưởng cũng sống sót được.

Cậu gần như chưa viết tiểu thuyết, thời cấp 3 thì có đọc một đống truyện ngựa đực trên chung điểm. Cẩn thận nghiên cứu bảng xếp hạng JJ, cuối cùng cậu quyết định viết đam mỹ cổ trang.

Đam mỹ hiện đại cạnh tranh quá gắt, không dễ lọt bảng. Hơn nữa cậu lại không có hứng thú gì với mấy yếu tố đang thịnh hành như giới giải trí, thần quái gì đó, cũng không muốn bịa ra một đống kỳ kỳ quái quái livestream, làm ruộng, ABO phê-rô-môn.

Trước kia trình độ ngữ văn của cậu cũng không tệ lắm, cho dù hành văn không trôi chảy được bằng nguyên chủ, cũng có thể thủ thắng bằng tình tiết.

Trên thực tế, văn học mạng phát triển cho tới hôm nay, người đọc trải rộng mọi độ tuổi. Thứ nó cần không phải tư tưởng thâm ảo cỡ nào hay là văn chương hoa mỹ duyên dáng nhường nào, mà là sức hút làm người đọc sinh ra đồng cảm, sang hèn cộng hưởng.

Lần thứ hai mở word chuẩn bị gõ chữ, Hàn Chấn đầu tiên nghĩ tên tiểu thuyết《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》, rồi sau đó gõ tên tác giả: Sướng rên thích uống AD Canxi.

Cậu luôn cảm thấy nếu Hà Cẩn Nhiên là “AD Canxi thích uống sướng rên”, thì ID của người đọc này nhất định hàm chứa ý nghĩa nào khác……

Hệ thống: “ ID đôi ha ha ha ha ha!”

Hàn Chấn: “Tao cảm thấy người bình thường nhìn thấy sẽ chỉ nghĩ là tao tự gửi thưởng cho mình.”

Hệ thống: “Yên tâm, bạn cứ xem đi, đâu ai report bạn.”

Hàn Chấn liếc nhìn vỏn vẹn mấy chục lượt đọc, nghĩ thầm có từng đó người đọc cũng chẳng cấu thành nguy cơ bị report được…

Ai dà, gõ chữ thôi gõ chữ thôi.

Hàn Chấn trước tiên xác định tính cách vai chính, gõ xong đại cương. Thực ra cậu có trí tưởng tượng rất phong phú, có thể là trước kia đọc truyện nhiều tự nhiên mưa dầm thấm đất.

Hệ thống lại không nhịn được chê bai: “Bạn đặt cái tên dở hơi gì vậy? Cho dù bạn thích ăn quà vặt cũng đâu thể khoa trương như vậy chứ? Xuyên vào cổ đại không cho ít bàn tay vàng chỉ đi bán quà vặt?”

Hàn Chấn trợn trắng mắt, “Chẳng là cái nết của mày còn gì. Mày có khi còn chẳng cho tao nổi bàn tay vàng bán đồ ăn vặt!”

Hệ thống: “Có viết được không đấy? Nhìn người khác đi, văn tinh quân, khoa cử làm giàu, gạo st25 cũng mang được về cổ đại rồi kìa, bạn không có tiền đồ hơn thế được hả?”

Hàn Chấn: “…… Tao vốn dĩ có biết viết truyện đâu hu hu hu.”

Nhưng chuyện một khi cậu đã quyết cũng không phải hệ thống lay chuyển được. Trước kia cậu đã đọc ngán mấy truyện đó trên chung điểm, tự cho rằng mấy yếu tố thịnh hành như “Văn tinh quân” “Khoa cử” đã bị viết mòn rồi.

Cậu phải viết ra phong thái không giống người thường!

Hệ thống: “…… Hóa ra không giống người thường của bạn chính là bán đồ ăn vặt.”

“Bán đồ ăn vặt thì làm sao?” Hàn Chấn vặc lại nó, “Mày coi thường người bán đồ ăn vặt à? Nghĩ xem một người hiện đại xuyên về cổ đại, thứ hắn khát vọng nhất sẽ là gì?”

Hệ thống: “Điện thoại.”

Hàn Chấn: “…… Không, ngoài điện thoại.”

Hệ thống: “wifi.”

Hàn Chấn: “Xuyên cmn về cổ đại rồi còn có wifi, khoa học không?”

Hệ thống: “Tôi cảm thấy so với đồ ăn vặt của bạn, người cổ đại có lẽ cần gạo st25 hơn.”

Hàn Chấn: “…… Mày  không hiểu.”

Cậu xuyên qua cánh cửa sổ nho nhỏ của căn phòng trọ nhìn lên trời cao, mặt dạt dào khát khao, “Đá bào, AD Canxi, sướng rên, potato chips, sữa bò Vượng Tử, dưa gang, que cay, cánh gà ngâm ớt…… Chúng nó có thể ban cho nhân loại sức mạnh tinh thần không gì sánh bằng.”

Hệ thống: “Sức mạnh gì?”

“Cuộc sống vốn dĩ đã gian nan, ta lại có nhiều đồ ăn vặt ngon lành như vậy để tận hưởng. Oa! Cuộc sống thật tốt đẹp!”

Hệ thống: “……” Nghe thiểu vãi.

Hàn Chấn bắt đầu cào phím viết chương 1. Vì khiến cho giả thiết thêm phần hợp lý, cậu để cho nam chính bình phàm mang theo một chiếc xe đồ ăn vặt cung cấp vô tận xuyên đến một vương triều hư cấu, sau đó bắt đầu con đường kinh thương dài dằng dặc.

Chẳng qua như vậy vẫn không đủ, cậu còn thêm nếm vài chi tiết lục đục anh lừa tôi gạt (giữa những người bán rong ven đường), hận nước thù nhà (ảo vãi), loạn thế phong vân, cùng với tình tiết ly kì khi nam chính xì trây bị bẻ cong từng bước một.

Hai tiếng sau, cậu đăng chương 1 đã gõ xong vào hậu trường tác giả, lẳng lặng chờ đợi xét duyệt thông qua.

Thời gian chờ đợi buồn tẻ nhàm chán. Hàn Chấn dứt khoát ôm máy tính ngồi lên giường, tiếp tục xem phim Hàn. Cậu đang xem một nửa thì điện thoại đổ chuông, màn hình hiển thị “Biên tập đại nhân”.

“Alo?”

“À thì, sướng rên này, tôi sắp nghỉ việc, giờ sẽ chuyển cậu sang tổ biên tập khác.”

Nguyên chủ và tiểu biên tập này có quan hệ rất tốt. Có lẽ là bởi vì hai người bọn họ đều là cùi bắp chìm trong tầng đáy của JJ, cho nên hai bên đều có tiếng nói chung.

Hàn Chấn hỏi vì tò mò: “Anh nghỉ làm á? Vì sao?”

“Tiền lương thấp quá, tôi dự định về quê. Đúng rồi, chiều nay cậu mới mở hố mới hả?”

“Mới vừa đăng lên, làm sao vậy?”

“Tôi nhìn rồi, rất mới mẻ độc đáo, khá hơn mấy bộ vườn trường cũ rích của cậu. Tiếp tục cố lên, đừng bỏ dở giữa đường như tôi.”

Hai người lại hàn huyên một lúc nữa mới cúp điện thoại.

Hàn Chấn tiện tay click mở WeChat của người này, ảnh đại diện phong cách quý bửu thật sự khiến cậu khó thở. Cậu đổi lại hết, sau đó lật xem danh sách liên lạc, phát hiện nguyên chủ còn có bạn gái cũ.

Hệ thống: “Yêu hồi đại học, thuộc về nhân vật không liên quan, bạn khỏi cần để ý.”

Cậu tiếp tục kéo xuống dưới, phát hiện liên hệ ghi chú là “đàn anh”, lòng hiếu kỳ thôi thúc cậu xem vòng bạn bè của vị “đàn anh” này, mấy bức ảnh Hà Cẩn Nhiên trong đó kích thích võng mạc cậu.

Hà Cẩn Nhiên thật đúng là âm hồn không tan…… Thế giới nào cũng gặp được hắn.

Cậu mới vừa ra khỏi, góc trên màn hình đã đẩy thông báo mới xuống.

Đàn anh: 🌹🌹

Khiến cho Hàn Chấn sợ tới mức run tay. Vc Hà Cẩn Nhiên mua nhà ở WeChat hả? Mà biết vừa rồi cậu xem vòng bạn bè của hắn?! (⊙_⊙)

Trên thực tế, Hàn Chấn đã cả nghĩ, tin nhắn bật ra ngay sau đó làm cậu suýt nữa hồn phi phách tán.

Đàn anh: Anh là biên tập mới của em 😊😊

Hàn Chấn: Sao anh lại chạy đến JJ làm biên tập???

Đàn anh: Cảm thấy rất thú vị, hơn nữa không ngờ cấp trên lại tình cờ sắp xếp em vào chỗ anh.

Hàn Chấn:…… Em cũng không ngờ.

Giáo huấn bằng máu đã dạy cho Hàn Chấn, trên thế giới không tồn tại tình cờ 100%. Mà một khi đã dính dáng tới Hà Cẩn Nhiên, không dám chắc sẽ là âm mưu quỷ kế cực đoan biến thái gì đây.

Đàn anh: Đăng truyện mới rồi hả? 😏😏

Hàn Chấn: Vẫn đang xét duyệt

Đàn anh: Đã thông qua xét duyệt, em xem đi.

Hàn Chấn một lần nữa mở địa chỉ mạng văn học JJ trên máy tính, phát hiện truyện mới của cậu đã có ba lượt lưu, 1002 bình luận.

Một lượt lưu trong đó đến từ chính cậu, một cái khác hẳn là đến từ AD Canxi, còn có một cái nữa đến từ Lệ Đại Hải.

AD Canxi bắn cho cậu 999 cái địa lôi, rồi bình luận: Sướng rên, cố lên! Truyện mới vận khí mới, chúc em hoan hỉ.

Lệ Đại Hải đẹp trai nhất bắn cho cậu 1 địa lôi, cũng bình luận: Viết quá là hay, muốn chương mới muốn chương mới, xem đi xem lại chương 1 mười mấy lần >_<

Hàn Chấn nhắn tin hỏi Hà Cẩn Nhiên: Anh biết đại gia bắn địa lôi cho truyện em là ai không?

Đàn anh: Anh nào biết.

Hàn Chấn cười lạnh, cảm thấy người này diễn cũng thật đấy. Đáng tiếc cậu đã không còn là ngốc bạch ngọt trước kia, cậu của ngày hôm nay đã chịu đủ mài giũa, nhìn thấu tất cả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

AD Canxi thích uống sướng rên chắc chắn là Hà Cẩn Nhiên!!!

Nếu không phải, cậu sẽ livestream ăn cứt.

Tiếp đó, Hà Cẩn Nhiên lại gửi cho Hàn Chấn thêm vài cái emo. Hàn Chấn không để ý đến hắn, liên tục tập trung gõ chữ, nhanh chóng viết luôn được chương 2.

Chẳng bao lâu đã đến giờ cơm tối. Cậu liếc mắt nhìn điện thoại, tiền nhuận bút đã vào tài khoản. Cậu nghĩ đã đến lúc ăn một bữa an ủi linh hồn tổn thương của mình.

Hệ thống khinh bỉ, “Bạn suốt ngày chỉ ăn với uống mà còn bị thương được? Xin đừng hề.”

Hàn Chấn cất điện thoại vào trong túi đi ra ngoài, thâm thù đại khổ nói: “Viết truyện vô tuyến cả chiều, giờ tao cảm giác chỉ cần rẽ khỏi cửa là có thể gặp gỡ một vị tổng tài bá đạo. Cho nên tao quyết định sẽ đến nhà hàng sang trọng, tình cờ gặp gỡ tình yêu.”

Hệ thống: “……” Vì sao nó lại dính vào một ký chủ lười nhác chỉ thích hưởng thụ như vậy. Nhìn bảo bảo ngoan ngoãn nhà người ta mà coi, vừa chăm chỉ lại nỗ lực, vừa rù quyến lại tâm cơ.

Mà ký chủ nhà nó ngoài ngốc ra vũ trụ thì cũng chỉ còn một khuôn mặt tàm tạm coi được.

Còn nó trước kia đúng là đã bị khuôn mặt hiền lành vô hại này lừa gạt……

Nói là nhà hàng sang trọng, nhưng cuối cùng Hàn Chấn lại đi vào quán lẩu cay dưới tầng của bà Du.

Cậu lựa lặt mấy xiên nấm kim châm, tàu hũ ky và rong biển, cố nén cơn đau xót ruột chọn thêm hai xiên thịt thăn.

Dù sao giờ người cậu từ trên xuống dưới chỉ còn 1000 tệ.

Bà Du khinh thường nói: “Mới 7 đồng, chỗ tôi bán từ 12 tệ.”

Vì cân đối dinh dưỡng, Hàn Chấn lại về tủ đông cầm thêm mấy xiên cải thảo, xiên viên, miễn cưỡng cộng đủ thành 12 tệ.

Hệ thống: “Đây là nhà hàng sang trọng tình cờ gặp gỡ tình yêu của bạn?”

Hàn Chấn nhìn ông chú gãi chân và bà chị răng hô xung quanh, thận trọng nói: “Mày không hiểu.”

Hệ thống: “?” Thằng nhóc này e là ngu rồi.

Hàn Chấn: “Sh…… Không biết vì sao, tao cứ sợ gặp phải Hà Cẩn Nhiên. Mỗi lần ra khỏi nhà đều ớn lạnh sống lưng.”

Hệ thống: “Người ta làm gì rảnh háng tình cờ gặp bạn.”

Hàn Chấn: “Thế giới trước hắn còn rảnh háng cho bay màu hết người bên cạnh tao đấy.”

Hệ thống: “…………” Thế nhưng không thể phản bác.

Khu vực Hàn Chấn thuê nhà không quá an toàn, không đến mức là xóm nghèo, có lẽ là khu dân cư kiểu cũ. Cửa hàng lẩu cay này đã có tuổi, trang hoàng cũ nát, tường tróc cả mảng, cửa kính thông thống, thường có mèo hoang chó hoang chạy vào trộm đồ ăn.

Bà Du xưa nay đều mặc kệ. Thực khách hảo tâm sẽ ném chút đồ ăn, cũng có người sẽ đá vài cái đuổi chúng nó đi.

Hàn Chấn ngồi trong một góc đang xì xụp ăn mì, vô tình ngẩng đầu liền thấy một con golden nhỏ bẩn thỉu. Ánh mắt một người một chó tương ngộ giữa không trung cách nhau nửa cửa hàng.

Khoảnh khắc này dường như có gì đó không bình thường.

Như thể một cái liếc mắt gặp được đúng chó.

Đm. Hàn Chấn thầm mắng mình, đầu óc suốt ngày suy nghĩ gì? Tại sao đến con chó cũng không buông tha……

Giây sau, con chó kia như thể đã chốt đơn cậu, vui vẻ chạy đến trước mặt cậu, hí hửng vẫy đuôi đòi ăn.

Hàn Chấn cũng xem như thành phần yêu chó. Tức khắc vớt một miếng thịt lớn trong bát nước mì mà chính mình cũng không nỡ ăn muốn để dành đến cuối nhâm nhi ném xuống trước mặt chó.

Golden ăn mãn nguyện, hết sức hạnh phúc, ăn xong lại tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn đầy trông mong. Đôi mắt nhỏ nhu nhược đáng thương, hai mắt đẫm lệ mông lung, khiến người nhìn thấy đều ngứa ngáy trong lòng.

Hàn Chấn không chịu nổi, quyết đoán mua hai cây thịt nguội của bà Du cho nó ăn. Con chó này trông hơi béo, nhưng khung xương rất nhỏ gầy, lông dính bùn, chắc cũng chỉ mấy tháng tuổi.

Hàn Chấn hiếm khi bị kích phát tình thương của cha, nghĩ thầm tên khốn kiếp vô lương tâm nào lại vứt bỏ chó con đáng yêu như vậy. Không phải cậu nói mò, mà là con chó này trông bẩn thỉu, rõ ràng đã lưu lạc bên ngoài rất lâu rồi.

Hệ thống: “Đừng nói với tôi là bạn định nuôi nó.”

“Đúng! Tao muốn nuôi!”

Hệ thống: “Đến chính bản thân bạn còn không nuôi nổi mà còn đòi nuôi chó?”

Hàn Chấn: “Về sau tao có một miếng lẩu cay nó sẽ có một cây thịt nguội!”

Hệ thống: “…………”

Sợ không phải nuôi chó mà là nuôi tổ tông.

Nhưng chuyện Hàn Chấn đã quyết không phải người khác muốn lay chuyển là được. Cậu làm xong một bát lẩu cay, thanh toán tiền đi ra ngoài. Con chó kia cũng lanh, nhanh trí đi theo sau cậu.

Hàn Chấn vừa đi vừa nghĩ nên đặt tên gì cho chó……

****** ****** ****** ******

Cùng lúc đó, trong tiệm lẩu cay của bà Du.

Bà Du nhìn người đàn ông mặc đồ tây rời đi, vừa nấu vừa tặc lưỡi: “Người này thật là kỳ quái, vừa rồi bỏ ra một trăm đồng tiền bảo tôi bôi bẩn con chó, kết quả giờ chó chạy theo người khác mà trông lại vui thế không biết.”

Ông chú gãi chân nói: “Biết trước tôi đã ôm con chó đi, biết đâu còn bán được mấy đồng.”

Bà Du trừng mắt, lẩm bẩm mãi trên đời này việc lạ gì cũng có, người lạ gì cũng có……