Buổi chiều, nhiệt độ không khí bên ngoài rất cao.

Hàn Chấn trốn trong phòng gõ chữ. Giờ cậu đã viết《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》được hơn ba mươi vạn chữ, thi thoảng dòng suy nghĩ bị ngắt sẽ hỏi hệ thống.

Hệ thống giờ quả thực là suối nguồn linh cảm của cậu. Có lẽ là đọc nhiều truyện segg, hệ thống đã có vô số kịch bản. Từng ấy đa dạng đã đủ cho cậu dùng rồi.

Hà Cẩn Nhiên ngồi khoanh chân bên cạnh bóc hạt hướng dương và quả chà là đưa tới bên miệng cậu.

“Trở về em sang ở nhà anh đi?”

Hàn Chấn múa tay trên bàn phím, ý thức hoàn toàn đắm chìm vào trong tiểu thuyết, thuận miệng nói: “Được.”

“Em nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu đó.”

“Hả?” Hàn Chấn bỗng nhiên phản ứng lại, nghệt mặt nói: “Ở, ở nhà anh?”

“Ừ, anh sợ em ở một mình không ăn cơm tử tế.”

Hàn Chấn vội vã lắc đầu. Đùa sao, tuy sống cùng Hà Cẩn Nhiên rất sung sướng…… Mỗi ngày có ăn có uống, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho hai quả thận chứ (T_T).

Người trẻ tuổi càng nên biết tiết chế thân thể (T_T).

“Thật ư?” Hà Cẩn Nhiên mím môi, nói: “Ở với anh, anh có thể ngày ngày làm cá hầm cải chua ngon lành cho em…… Em muốn ăn món gì, anh đều sẽ làm cho em. Em muốn ăn anh cũng được.”

Hàn Chấn: “…………”

Làm sao bây giờ, cậu đã bị cà hầm cải chua làm xao động.

Cậu vội vã hỏi hệ thống, “Mày nói xem tao có nên sang không?”

“Sang! Sao lại không sang?” Ai biết hệ thống đầu óc vàng khè giờ đang sục cái gì, “Tôi muốn xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường!”

Hàn Chấn: “…… Phát sóng trực tiếp cái gì?”

Hệ thống nghiêm túc nói: “Bạn ăn cá.”

Hàn Chấn bỗng thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình quả nhiên suy nghĩ nhiều. Cho dù hệ thống đã bị ô nhiễm vì truyện segg, nhưng cậu vẫn tin tưởng nội tâm nó thuần khiết giống cậu.

Bọn họ, đều chỉ là những bảo bảo bị cuộc đời bức bách thôi mà.

“Được, em sang. Em có thể mang cả chó sang không?”

Hàn Chấn cuối cùng vẫn khuất phục.

“Ừ, không sao. Nhà anh trước cũng từng nuôi golden.”

Hàn Chấn lập tức cảnh giác: “Sao anh biết nhà em nuôi golden?”

Hà Cẩn Nhiên: “…… Em ngày nào chẳng khoe chó trên Weibo, người mù cũng thấy mà.”

“À…… thôi được.”

Hàn Chấn cảm thấy gần đây mình đa nghi quá nặng.

****** ****** ****** ******

Gõ chữ một buổi chiều, mặt trời dần dần xuống núi.

Xế chiều tiết trời mát mẻ. Hàn Chấn đăng chương hôm nay gõ lên mạng, tung ta tung tăng đi theo Hà Cẩn Nhiên câu cá.

Trên đường tới hồ bọn họ gặp Nguyệt Lạc Thành Phượng. Cô và bạn cùng phòng đã xảy ra tranh chấp nhỏ, muốn gia nhập bọn họ, nhân thể nhờ Hà Cẩn Nhiên dạy cho cô cách câu cá.

Hàn Chấn ngạc nhiên nói: “Mấy người mới quen chưa lâu đã kịp khắc khẩu rồi?”

Nguyệt Lạc Thành Phượng bĩu môi, tiến đến nói nhỏ vào tai Hàn Chấn: “Tôi nói cậu là thụ, bọn họ không tin, cứ cãi cậu là công.”

Hàn Chấn lập tức cách xa cô nàng nửa thước, “Xem ra bài xích chị là lựa chọn đúng đắn.”

“Ơ ơ! Nhưng trông cậu giống thụ mà!”

Hàn Chấn mặt đầy vệt đen, “Chuyện này phải cởi quần ra mới phân biệt được, chứ không phải trông mặt bắt hình dong.”

Nguyệt Lạc Thành Phượng: “Cậu đứng bên cạnh Hà tổng thật sự rất giống tiểu kiều thê bên người bá tổng ha ha ha ha ha ha ha!”

“Hà tổng?”

“Đúng, lúc ấy tôi còn lấy làm lạ từ lúc nào công ty JJ lại có biên tập đẹp trai như thế. Trở về hỏi người khác mới biết Hà Cẩn Nhiên là giám đốc JJ! Oa, cậu hạnh phúc thật đấy. Từ đây cả mạng văn học JJ đều do cậu làm chủ rồi……”

Hàn Chấn nhìn Hà Cẩn Nhiên đang đi phía trước, thật lòng không hề thấy mình bị lừa. Dù sao cậu cũng đã đoán được thân phận của Hà Cẩn Nhiên không tầm thường.

Đỉnh của chóp ở mỗi thế giới, không thể nghi ngờ, chính là Hà Cẩn Nhiên……

Hoàng hôn buông xuống. Hồ nước cách đó không xa loang loáng ánh bạc. Hà Cẩn Nhiên mặc áo polo sọc trắng, quần shorts xám, đeo kính râm.

Hắn như thể đã chờ sốt ruột nên quay đầu lại nhìn, gió thổi tóc bay thành đường cong duyên dáng.

“Sao em đi chậm thế?”

Nguyệt Lạc Thành Phượng ngây dại, suýt nữa chảy ra hai dòng máu mũi, lẩm bẩm nói: “Hà tổng đẹp trai ghia……”

Hàn Chấn nhìn đã quen, cũng biết Hà Cẩn Nhiên đẹp, nhưng chính cậu cũng đẹp mà, cho nên cậu không lấy làm lạ mà chỉ rảo chân đi tới, xách xô nước hộ hắn vui vẻ nói: “Tối nay em vẫn muốn ăn cá hầm ớt dưa chua!”

Hà Cẩn Nhiên xoa tóc cậu, cười tủm tỉm nói “Được”.

Chỉ để lại đám tác giả nữ phía sau thưởng thức cảnh đẹp vô biên, còn bị dọng cơm chó vào mồm, ăn trong sung sướng.

Người câu cá đã vây kín hồ. Hàn Chấn tìm một vị trí cách xa, dọn ghế nằm ra ngồi xuống, nói: “Đừng qua đầu kia, cá bị câu hết rồi.”

Hà Cẩn Nhiên đồng ý, rồi bày đồ ăn vặt và đồ uống lạnh ra.

Khi hai người uống đồ uống lạnh như nghỉ mát ven biển, Nguyệt Lạc Thành Phượng mới khoan thai tới trễ. Cô đi rất chậm, lẳng lặng dọn một cái ghế nhỏ, tự giác cách xa bọn họ một đoạn.

Nhưng cô cũng không cách quá xa. Cô vừa thả cần câu vừa âm thầm quan sát, thầm nghĩ trở về sẽ có tư liệu chân thật để viết ra áng văn vịt da giòn mới.

Trên ghế nằm, Hà Cẩn Nhiên kéo Hàn Chấn tới bảo là muốn dạy cậu câu cá. Cậu không muốn lắm, hút nước ép dứa nói: “Anh câu đi, dù sao em cũng không câu được.”

Hà Cẩn Nhiên đứng lên, khoanh tay trước ngực, nói: “Tối nay còn muốn ăn cá hầm ớt không?”

Hút nước hút nước. Hàn Chấn gật gật đầu, tiếp tục hút.

“Không muốn câu cá?”

Hút nước hút nước. Hàn Chấn gật gật đầu, tiếp tục hút.

“Anh không lao động không công. Muốn ăn phải hôn anh một cái.”

Hút nước hút nước. Hàn Chấn gật gật đầu, tiếp tục hút. Tiêu rồi, hút hết sạch. Cậu liếm môi thèm thuồng, lại không biết dáng vẻ này đọng trong mắt người kia sẽ mê người ra sao.

Hà Cẩn Nhiên hơi khom người xuống, dễ dàng ngậm lấy môi cậu. Vị dứa ngọt lịm khiến người ta liên tưởng đến ngày hè ngọt ngào, liếm mút bao lâu cũng không đủ, chỉ hận không thể nuốt xuống bụng.

Đến khi Hàn Chấn phản ứng lại, hai người bọn họ đã hôn gần năm phút.

“Hôn lâu như vậy! Buổi tối em phải ăn hai con!”

Hà Cẩn Nhiên cười khẽ, cầm cần câu đến bờ hồ.

Hàn Chấn mềm nhũn chân nằm một mình, cảm thấy cái hôn vừa rồi nó phải gọi là phêêêê. Clm bên dưới sao lại có phản ứng…… Cậu bụm mặt, không được, cậu không chấp nhận!!

Hệ thống ân cần dụ dỗ: “Muốn làm phát nữa không?”

Hàn Chấn: “Hơi hơi……”

Hệ thống cười trộm dâm dê: “Muốn phê hơn không?”

Hàn Chấn: “Đương nhiên!”

Hệ thống chỉ dạy không mệt: “Tôi dạy cho bạn cách này! Chốc nữa buổi tối bạn tắm xong, chỉ quấn khăn tắm ra ngoài. Sau đó giả vờ vấp chân, ngã gục lên người đối phương, rồi rên ư ử, người~ta~n*ng~quớ~”

Hàn Chấn cả giận mắng: “Mày chết đi!!!”

Xem ra hệ thống thuần khiết trong lòng cậu đã thật sự thay đổi. Hiện giờ não của nó đã vàng khè, thậm chí không thỏa mãn với truyện segg, mà còn muốn xem phim seggg!

Chẳng lẽ nó nghĩ thân thể thiết lập của nó ăn nhiều thịt là có thể lớn lên à……

“Bảo bảo, lại đây!”

Hàn Chấn sợ hãi với cách gọi âu yếm mới của Hà Cẩn Nhiên, cậu nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Anh gọi em?”

“Ừ.” Hà Cẩn Nhiên cũng không quay đầu lại mà nói: “Lấy lưới đánh cá lại đây giúp anh, có cá cắn câu rồi.”

Hàn Chấn tót tót tót chạy về, dọc đường trông thấy Nguyệt Lạc Thành Phượng đang mỉm cười khó lường với cậu.

Cậu sờ da gà trên cánh tay, sợ hãi một cách khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, Hàn Chấn đã cầm lưới đánh cá đi nhanh qua.

Lần này Hà Cẩn Nhiên có lẽ lại câu được một con cá lớn, đang giữ chân cá chờ nó thả lỏng cảnh giác. Hàn Chấn chán chết ngồi xổm bên cạnh hắn, chốc lại khẩy khẩy nước mấy cái.

“Anh sắp kéo cần, em nhanh tay dùng lưới nhốt nó lại.”

Trải qua hợp tác ăn ý không một kẽ hở ngày hôm qua, Hàn Chấn tự nhận mình là đã là tay sát cá lão luyện. Chỉ thấy cậu hơi ngả người, lưng nhếch lên, nhanh chóng duỗi tay ra chụp.

Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, nói: “Cẩn thận không ngã.”

Vừa dứt lời, Hàn Chấn đã thật sự ngã xuống……

Hà Cẩn Nhiên vội vã vươn tay đỡ. Nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, hắn trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bảo ngã tõm một cái xuống hồ.

Hàn Chấn lau nước trên mặt, bi ai khóc: “Em không biết bơi!!”

Tất cả là tại con cá kia!

Hà Cẩn Nhiên không hề chần chừ nhảy xuống nước, hắn bơi rất giỏi, không lâu sau đã ôm được Hàn Chấn vào lòng bơi về phía bờ.

Tuy đang là mùa hè, nhưng nước hồ vẫn lạnh căm. Hai người bò lên bờ bị gió thổi vào người đều run lẩy bẩy. Nhân viên hồ câu chạy tới nơi cầm khăn bông, miệng trách: “Các anh phải cẩn thận chứ, hồ nước này rất sâu rất nguy hiểm, lần sau đừng lại gần quá……”

Nguyệt Lạc Thành Phượng thở dài bất lực: “Sướng rên, sao cậu ngốc thế?”

Hàn Chấn: “…………”

Cậu cảm thấy mình rất vô dụng, vớt con cá cũng có thể ngã xuống nước.

Hà Cẩn Nhiên bỗng nhiên hắt xì. Cậu vội vã choàng luôn cái khăn bông của mình lên người hắn, cứ thế bế bổng cả người hắn trở về.

Má ơi, nặng vãi! Tay gẫy cmnm……

Hà Cẩn Nhiên ôm lấy tay cậu, hoảng hốt kêu: “Em mau thả anh xuống đi! Anh tập cơ nặng lắm!”

Hàn Chấn miễn cưỡng mỉm cười, “Ha ha, không nặng gì hết, em khỏe lắm.”

Đây là tôn nghiêm cuối cùng của một công!

****** ****** ****** ******

Hai ngày sau, Hàn Chấn không đòi ăn cá nữa. Lúc ấy mấy nữ tác giả đó đều thấy bộ dạng ngu ngục của cậu khi rơi xuống hồ, cậu quá xấu hổ, lúc nào cũng chui trong phòng gõ chữ.

Hà Cẩn Nhiên ở cạnh cậu, nhưng tới giờ cơm đều sẽ có cá ăn.

Hàn Chấn hỏi hắn lấy ở đâu ra, hắn bảo mua của người khác.

Hàn Chấn không tin, cảm thấy chắc chắn là hắn lén đi câu.

May mà cuộc sống núi rừng cũng sắp kết thúc. Ngày hôm đó, Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên sửa soạn hành lý chuẩn bị về nhà. Bên ngoài đậu bốn năm chiếc xe khách, một đám nữ tác giả đứng ngoài cửa, nghẹn ngào chia tay.

Hàn Chấn lấy làm lạ, “Chúng ta không đi xe khách à?”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Chờ chút nữa, chúng ta đi xe của mình.”

Vẻ bề ngoài nổi bật của bọn họ quá hút ánh mắt người khác. Mấy nữ tác giả kia chốc chốc lại nhìn trộm, nhưng vì không thân bọn họ nên cũng không dám thoải mái lại gần.

Chỉ có Nguyệt Lạc Thành Phượng rất vui vẻ đi tới. Mấy ngày nay cô đã trao đổi wechat với Hàn Chấn. Cô lấy từ trong túi ra một quyển tiểu thuyết xuất bản của mình đưa cho Hàn Chấn, cười nói: “Lần sau rảnh nhớ tới thành phố X chơi với chị đó?”

Hàn Chấn nhận lời, sau đó tạm biệt đối phương. Chờ Nguyệt Lạc Thành Phượng đi rồi, cậu mới mở cuốn sách kia ra, “Đàn anh ngây ngô? Truyện gì đây?”

Bìa sách màu sắc rực rỡ, nổi bật hai chàng trai mặc đồng phục đứng gần kề bên nhau, tác phẩm văn học vịt da giòn điển hình.

Hà Cẩn Nhiên vươn tay tịch thu cuốn truyện, mặt mày nghiêm túc nói: “Bảo bảo không được đọc truyện hư như này!”

Hàn Chấn: “…………” Anh quên mất tôi là tác giả vịt da giòn rồi hả???

Đợi một lúc, một con xe maserati hình giọt nước bỗng lái vào đường núi. Mấy nữ tác giả kia vẫn chưa rời đi, không nhịn được nhìn thêm vài lần chiếc xe bọn họ thường xuyên viết vào truyện mà lại chẳng thấy được mấy lần ngoài đời.

Hà Cẩn Nhiên xách hành lý, nói: “Chúng ta đi thôi, xe tới rồi.”

Hàn Chấn lẳng lặng đi theo sau hắn, lướt qua một loạt ánh mắt bất thường của các nữ tác giả.

Một cô gái xinh đẹp bước xuống khỏi xe, khom lưng đưa chìa khóa cho Hà Cẩn Nhiên: “Chào Hà tổng!”

Hà Cẩn Nhiên gật nhẹ đầu, xoay người ý bảo Hàn Chấn ngồi vào trước.

Hàn Chấn liếc chiếc siêu xe hai chỗ, nói: “Cô gái này ngồi chỗ nào?”

“Cô ấy ngồi xe khách.”

Phập một tiếng. Cửa xe bị đóng lại.

Trong ảo tưởng của một đám tác giả vịt da giòn, Hà tổng bá đạo của JJ chở tiểu kiều thê nhà mình phóng xe tít mù rời đi.

……

Trở về thành phố S, công ty chuyển nhà nhanh chóng dọn đồ đạc trong phòng trọ của Hàn Chấn sang căn hộ penthouse xa hoa giữa trung tâm thành phố của Hà Cẩn Nhiên.

Tầng một căn hộ là phòng bếp và phòng khách, tầng hai chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ kia được cải tạo thành phòng tập thể thao.

Căn hộ này nằm ở tầng cao nhất, tầng hai còn có một căn phòng kính rất to nằm giữa. Trung tâm là một cái bể bơi cỡ nhỏ chứa được mấy người, xung quanh trồng cây cỏ như một vườn cây trong mơ.

Hàn Chấn liếc qua đã thích cái ban công ở tầng hai. Cậu còn đang ước ao tới buổi tối được nằm bên bể bơi ngắm sao trời, golden đã phấn khích rơi tõm xuống bể.

“Hà Cẩn Nhiên!! Chó con rơi xuống nước rồi!”

Hàn Chấn cuống quít với tay ra vớt nó, không vớt được. AD Canxi không phải vịt lên cạn như cậu, giờ đang bơi sung sướng dưới nước.

Nghe thấy tiếng hét, Hà Cẩn Nhiên lề mề đi tới, nói: “Em cứ yên tâm, nó biết bơi mà.”

Hàn Chấn: “???”

Hà Cẩn Nhiên: “Cái bể bơi này xây chính là để cho nó chơi, trước kia nó thích lắm.”

Hàn Chấn: “Anh có ý gì? Con chó này là của anh?”

Hà Cẩn Nhiên khẽ mỉm cười: “Trước đó anh để lạc nó, không ngờ lại trùng hợp được em nhặt về. Bảo bảo, chúng ta thật có duyên.”

Hàn Chấn: “…………”

Cậu nên đoán trước trên đời làm gì có chuyện nhặt không được một con golden!

Ăn tối xong, hai người ra ngoài dắt chó tiêu cơm.

Hàn Chấn nhận được bưu kiện quảng cáo A ha ha gửi tới, cao hứng tới mức suýt nữa thơm cho AD Canxi khóc.

Hà Cẩn Nhiên lập tức tóm AD Canxi đi, mặt lạnh lùng nói: “Về sau không cho thơm chó nữa, bẩn!”

“Thế em thơm ai……”

“Thơm anh.”

Hà Cẩn Nhiên nói như lẽ dĩ nhiên.

Hàn Chấn cười ha hả. Khu căn hộ cao cấp đúng là không hề tầm thường, rất nhiều bóng râm, cảnh sắc cũng tuyệt đẹp. Đi vài bước sẽ có một cậu bảo vệ khom lưng nói “Xin chào”.

Hai người đi đến cổng khu nhà, một bảo vệ quen Hà Cẩn liếc nhìn Hàn Chấn, cười hỏi: “Anh đây là……”

“Bạn trai tôi.”

Hà Cẩn Nhiên đáp lời ít ý nhiều.

Bảo vệ: “……”

Sau đó hai người đi tới cửa hàng hoa quả. Hà Cẩn Nhiên chọn mấy quả đào mật và kiwi nhập khẩu, lúc chờ tính tiền, hắn chỉ vào Hàn Chấn nói với bà chủ cửa hàng: “Đây là bạn trai cháu.”

Bà chủ: “……”

Hàn Chấn: “……”

Dọc đường đi còn gặp một ông cụ cũng đang dắt chó, hai con chó tương ngộ lập tức quấn quýt với nhau. Cụ ông bắt chuyện với Hà Cẩn Nhiên, hai người hàn huyên chuyện thi thú khi nuôi chó.

Hàn Chấn vẫn còn đang bực bội, Hà Cẩn Nhiên từ lúc nào lại giỏi nói thế không biết. Cậu còn tưởng kiểu người như Hà Cẩn Nhiên chắc chắn sẽ không nói chuyện được với cụ ông kìa.

Sau đó, Hà Cẩn Nhiên lơ đãng chỉ vào Hàn Chấn, mặt tươi roi rói nói: “Đây là bạn trai cháu.”

Cụ ông: “……”

Hàn Chấn: “……”

Về đến nhà, Hà Cẩn Nhiên bế AD Canxi lên rửa chân cho nó, vừa rửa vừa lẩm bẩm hát, “Tôi có bạn trai ~ xưa nay tôi chưa bao giờ được cưỡi ngựa ~ có một ngày tôi hứng lên cưỡi ~ tôi cầm roi da trên tay lòng hân hoan phấn khích~”

“Ê!” Hàn Chấn sa sầm mặt, “Anh xong chưa đấy!”

Hà Cẩn Nhiên nhét thức ăn vào miệng AD Canxi, tủi: “Bảo bảo, em không yêu anh à?”

Hàn Chấn: “Câu hỏi này quá phức tạp, để em nghĩ đã.”

Không biết từ lúc nào dưới háng Hàn Chấn thình lình có con dao. Hà Cẩn Nhiên khẽ mỉm cười, hỏi: “Bảo bảo, em yêu anh không?”

Hàn Chấn gật đầu như điên: “Em yêu anh! Anh gãi chân em cũng yêu anh! Anh ngoáy mũi em cũng yêu anh! Anh không phải người em cũng yêu anh!”

Hà Cẩn Nhiên hài lòng gật đầu. Hắn cất dao đi, bàn tay lanh lẹ bắt đầu chấm mút.

Hắn tựa đầu lên vai Hàn Chấn, lẩm bẩm: “Bảo bảo, anh rất nhớ em.”

Hàn Chấn không nhìn thấy nước mắt lăn khỏi khóe mắt hắn lúc ấy.