Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng.

Hàn Chấn đấm thắt lưng đau nhức, lấy từ sau xe ra một gói bánh tuyết vượng vượng ăn. Sáng sớm ăn thứ này rất nhiệt, nhưng chịu thôi, ở chốn quỷ quái này ngay cả bàn chải đánh răng còn chẳng có.

Cậu cảm giác chất lượng đời sống của mình rớt cái bụp.

Hết mưa, mà đường cao tốc vẫn ướt dầm dề, bầu trời cũng âm u hết sức. Thế chiến thứ ba, nước Nhật phóng tên lửa ở phương bắc, giờ xem ra ô nhiễm phóng xạ đã khuếch tán xuống phương nam.

Lúc trước phát thanh có nói, tình hình phương bắc nguy nan nghiêm trọng nhất. Nơi đó đã hoàn toàn trở thành thành trì của zombie, thậm chí còn có vô số động thực vật đột biến, bị gọi là địa ngục giữa trần gian.

Nước sông cũng đen xì như bùn lầy, tiết trời thay đổi thất thường, nhân loại không thể sống sót ở một nơi như vậy.

Cái đồng hồ cao cấp của nguyên chủ vẫn chạy được, mặt hiện giờ Bắc Kinh, 9 giờ.

Hàn Chấn nhìn tình hình giao thông kẹt cứng trước mắt là thấy sầu. Với sức của cậu, tới ngày tháng năm nào mới có thể dời được đống xe đó đi…

Mà có sầu thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn cứ tàn khốc như vậy.

Ăn uống no nê, cậu đi xuống xe tiếp tục công cuộc cướp đoạt vật tư còn đang dang dở ngày hôm qua. Kiếm được một chiếc bao tải từ đâu đó, cậu vừa ném đồ ăn vặt vào trong, vừa trò chuyện với hệ thống: “Zombie ở đây trông như thế nào? Giống ở trong Resident Evil hả?”

Hệ thống ngơ ngác: “Resident Evil là gì cơ?”

Hàn Chấn: “…Thôi mày cứ đọc dăm thư đi.”

Chưa tới một tiếng, bao tải đã bị nhét đầy. Cốp của mấy chiếc xe ở đây gần như đã bị khoắng sạch, Hàn Chấn hí hửng khiêng bao tải cất vào trong xe, thình lình trông thấy mấy chiếc xe lái tới từ sau lưng.

Trên con đường cao tốc trống trải, mọi chấm đen trong tầm mắt đều nổi bật kỳ lạ. Đây có vẻ là một đoàn xe, hơn nữa hiển nhiên mới chạy ra khỏi thành phố S.

Phản ứng đầu tiên của Hàn Chấn là chui vào trong xe. Cậu thoáng sợ hãi, nói với hệ thống: “Liệu bọn họ có hãm hại tao không? Trong phim toàn đóng như vậy, cướp bóc vật tư của tao…”

Hệ thống khinh bỉ: “Bạn bị ngu à? Chỉ cần bạn nói với bọn họ bạn là nhà khoa học, ai dám động vào bạn?”

Hàn Chấn: “Bọn họ có tin tao không?”

Hệ thống hận sắt không thành thép: “Bạn nhập tâm vào cốt truyện đi được không? Nếu như bạn là người thường, thân ở tận thế đầy zombie, đột nhiên xuất hiện một nhà khoa học có khả năng nghiên cứu ra thuốc giải …”

Hàn Chấn đột nhiên vui hẳn: “Tao sẽ ôm chặt lấy đùi nhà khoa học kia!”

Hệ thống hí hửng: “Đó, là bàn tay vàng tôi cho bạn đó. Đủ to đủ dài chưaaaa?”

Hàn Chấn: “Hé hé.”

Tiếng bánh xe ma sát mặt đất vọng từ xa tới. Xuyên qua gương chiếu hậu, Hàn Chấn có thể thấy rõ đối phương có tổng cộng bốn chiếc xe. Chính giữa là một chiếc xe buýt, xung quanh là hai chiếc xe hơi nhỏ, đi tiên phong phía trước là Ngũ Lăng Hoành Quang màu xanh ghi.

Đây là một đoàn người sống sót có nhân số khổng lồ, cực kỳ có tổ chức. Bọn họ có thể chạy ra khỏi thành phố S chắc chắn là có thực lực nhất định.

Như nhận ra tình trạng tắc nghẽn phía trước, đoàn xe dừng lại không xa phía sau. Hai người đàn ông bước xuống khỏi Ngũ Lăng Hoành Quang, tay mỗi người cầm búa chữa cháy, hết sức cảnh giác chầm chậm đi về phía trước.

Thấy rõ khuôn mặt hai người đàn ông kia, Hàn Chấn hơi bất đắc dĩ. Ài, lại gặp người quen.

Đi bên trái mặc áo khoác da màu đen, vóc dáng cao to đúng là Lệ Đại Hải. Còn người có ngoại hình bình thường đi bên phải thì tạm thời có thể bỏ qua.

Hàn Chấn chờ bọn họ đi đến bên cạnh chiếc xe của mình, liền hạ cửa kính xuống nói, “Hello”.

“Vãi!!!”

Người đàn ông đi bên phải sợ tới mức cứ thế ngã lăn.

Hàn Chấn: “…………”

Lệ Đại Hải tuy không chật vật đến vậy, nhưng cũng có vẻ rất khiếp sợ. Gã dừng ánh mắt trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn mỹ của thiếu niên, nhíu mày. Giữa tận thế lại có hình tượng sạch sẽ gọn gàng như vậy… Đối phương tuyệt đối không đơn giản.

Gã cười nâng người kia dậy, nói: “Xin chào, cậu cũng là người sống sót chạy ra khỏi thành phố S ư?”

“Ừ, đúng vậy. Tôi tên là Hàn Chấn.”

“Tôi tên Lệ Đại Hải, đây là người cùng đoàn với tôi, Vương Hoa, cậu cứ gọi anh ta Vương ca là được.”

Người đàn ông bên phải trông có vẻ đã lớn tuổi, ngoài ba mươi, ăn mặc cũng rất già dặn.

Hàn Chấn tò mò hỏi: “Các anh đông như vậy sao có thể chạy thoát khỏi thành phố S?”

“Giết một mạch ra đây.” Lệ Đại Hải cười khổ, “Vốn dĩ chúng tôi có vài trăm người cơ, đến giờ chỉ còn lại ba mươi người.”

“Ồ… ra là vậy.”

Nhưng Vương Hoa không nhịn được hỏi: “Cậu chạy thoát một mình ư???”

“Không phải.” Hàn Chấn nhất thời không nhịn được ngáp một cái, “Có người đưa tôi tới đây.”

Lệ Đại Hải: “Nhà cậu làm trong quân đội?”

Gã thấy thiếu niên này ngồi một mình bên trong xe việt dã quân dụng, quần áo lại sạch sẽ như vậy, thật sự không giống người thường.

“Không phải.” Hàn Chấn nói: “Tôi là nhà khoa học. Tổng bộ phái quân đội đưa tôi lên Kinh thị.”

“Nhà khoa học?” Vương Hoa ngạc nhiên, “cậu nhỏ tuổi như vậy mà đã?”

Chỉ e là nói đùa.

Hàn Chấn nhún vai, “Anh không tin thì thôi. Năm ngoái tôi còn từng lên báo mà, nhà sinh vật học thiên tài trẻ tuổi nhất, các anh chưa nghe nói bao giờ hả?”

“Hình như tôi có ấn tượng…” Vương Hoa sững sờ, quay đầu sang nhìn Lệ Đại Hải: “Lệ ca, tôi nhớ ra rồi! Lần trước đài phát thanh có nói về chuyện này, nếu gặp được một nhà sinh vật học họ Hàn, nhất định phải ưu tiên hộ tống cậu ta tới khu an toàn…”

Lệ Đại Hải ngắt lời gã nói, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Chấn, nói: “Quân đội hộ tống cậu đâu?”

Hàn Chấn: “Đều đã hi sinh.”

“Bọn họ đều có súng mà?” Lệ Đại Hải không tin nổi, nói: “Có bao nhiêu người? Sao có thể chết hết được?”

Hàn Chấn: “Chắc hơn một ngàn người.”

Vương Hoa theo bản năng lùi về sau vài bước. Lệ Đại Hải cố nhịn xúc động muốn bỏ đi, nói: “Các cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”

Đội quân hơn một ngàn người, vì hộ tống một thiếu niên mà hi sinh toàn bộ! Thiếu niên này là ma quỷ ư?

“Thủy triều zombie.” Hàn Chấn nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Thủy triều zombie trong trung tâm thành phố.”

Lệ Đại Hải: “……” Bảo sao.

Bọn họ trò chuyện mãi một lúc, người ở đoàn xe phía sau chờ mất kiên nhẫn, lại phái một đám người nữa tới.

Hàn Chấn không quá thích giao tiếp với người xa lạ, dứt khoát ngồi luôn trong xe không ra. Không thể thiếu cảnh giác, huống hồ đây là tận thế.

Mọi người đều muốn sống tiếp. Cho dù phải bất chấp thủ đoạn.

Thanh niên trai tráng của đoàn xe đi tới đẩy xe, cũng không dọn luôn mấy chiếc xe chắn đường được. Nghe Lệ Đại Hải nói bọn họ quyết định đóng quân một đêm ở đây. Trên đường cao tốc ít zombie sẽ an toàn hơn.

Những cái xe bị Hàn Chấn cướp đoạt giờ lại một lần nữa bị đoàn xe rút ruột. Cậu không lấy gạo và bột mì, cho nên đoàn xe xem như thu hoạch đầy kho.

Giờ cơm trưa, không ít phụ nữ trẻ em lục tục xuống khỏi xe buýt bưng nồi cơm đơn sơ, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Hàn Chấn nhai bánh quy khô khốc, ngửi mùi hương thức ăn, bỗng dưng thấy tủi. Hức hức, cậu đột nhiên nhớ tay nghề nấu ăn của Hà Cẩn Nhiên…

Không được! Cậu nói với bản thân, Hà Cẩn Nhiên là người xấu. Không được nhớ người xấu.

Đang nghĩ ngợi thì Lệ Đại Hải đi tới hỏi cậu: “Có muốn ăn cùng chúng tôi không?”

“Hả? Được không?”

Lệ Đại Hải cười, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tức thì trở nên nhu hòa, “Một bữa cơm thôi mà, cậu lại đây ăn đi.”

Hàn Chấn rất vui vẻ, thầm nghĩ Đại Hải huynh đúng là người tốt. Cậu không quên rút chìa khóa, nhảy xuống xe, mới vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện người của đoàn xe ngồi cách đó không xa đều đang nhìn chằm chằm cậu.

Cậu gãi đầu, không hiểu là vì sao.

Lệ Đại Hải nói: “Cậu quá sạch sẽ.”

Hàn Chấn nhìn mình rồi ngó sang những người đó, phát hiện thực sự là như vậy. Nguyên chủ ưa sạch sẽ, kể cả giữa tận thế cũng sẽ thường tắm gội. Người quân đội lấy thùng nước sạch cho cậu, đun nóng lên là tắm gội thoải mái. Quần áo cũng phải thay hằng ngày, dù sao cũng có người giúp cậu giặt mà…

Đây là đãi ngộ đặc biệt.

Còn những người trước mắt, bọn họ vất vả lắm mới sống sót, no bụng là vấn đề hàng đầu, khỏi nói tới chú trọng vệ sinh cá nhân. Từ khi tận thế bùng nổ tới nay đã hơn nửa năm, bọn họ cũng đã không tắm gần nửa năm.

Tạo thành tương phản rõ rệt với Hàn Chấn.

Khi cậu vẫn đang ngây người, người phụ nữ nấu cơm phía trước tỏ vẻ bực dọc, nói với Lệ Đại Hải: “Lệ ca, sao anh lại kéo thêm một kẻ ăn không ngồi rồi vào? Lương thực của chúng ta đã không nhiều nhặn gì rồi……”

Lệ Đại Hải mặt vô cảm, nói: “Chỗ kiếm được từ trong xe hôm nay chưa đủ nhiều sao?”

Túi gạo túi bột mì chất thành đống bên cạnh xe buýt bỗng dưng trông thật châm chọc.

“Ai dà, chúng ta đông người mà. Lệ ca, tôi biết anh tốt bụng, nhưng anh cũng không thể cứ cho người vô dụng vào đoàn xe được, như vậy không tốt. Lương thực có nhiều cũng có ngày ăn hết, anh xem chúng ta đông trẻ con như vậy…”

Đúng thật là rất nhiều trẻ con. Ngồi xung quanh nồi hơi hầu như đều là người già phụ nữ và trẻ em. Mười mấy người phụ nữ, bảy tám đứa trẻ con, năm sáu người già, tổng cộng lại còn nhiều hơn cả thanh niên trai tráng.

Hàn Chấn ngượng ngừng, vội nói: “Tôi đổi với các anh đi, tôi lấy mấy túi mì ăn liền đổi một bữa cơm được không?”

Người phụ nữ bấy giờ mới bớt mặt nặng mày nhẹ, nói: “Năm túi mì gói.”

“Cô im đi!” Lệ Đại Hải không thể nhịn được nữa: “Dương Di, chỗ vật tư đó là do cô mạo hiểm tính mạng cướp đoạt về ư?”

Bấy giờ người phụ nữ mới không dám ho he gì nữa. Cô ta múc cho Hàn Chấn một bát cơm, thả bịch một cái xuống trước mặt cậu như muốn trút giận.

Đoàn người lẳng lặng ăn cơm. Đàn ông tụ tập vào một bàn. Bọn họ mới vừa đẩy xe trở về, người đẫm mồ hôi, lùa cơm vào miệng, đồng thời tò mò nhìn Hàn Chấn.

“Tôi xin lỗi.” Lệ Đại Hải gắp cho cậu một miếng thịt, “Để cậu chê cười rồi.”

“Không sao.” Hàn Chấn nói: “Vì sao các anh ít đàn ông mà…lại nhiều phụ nữ như vậy”

Cậu nghĩ có thể sống sót giữa tận thế hầu hết đều là đàn ông mới đúng. Đám người già phụ nữ trẻ em trông trói gà không chặt thế kia, chẳng lẽ cũng có thể giết zombie?

Lệ Đại Hải hơi cúi đầu, “Đây là quyết định của tôi, ưu tiên bảo vệ phụ nữ trẻ con. Hồi còn ở trong thành, rất nhiều anh em đều hi sinh vì bảo vệ người nhà. Tôi cảm thấy có nghĩa vụ lo liệu cho bọn họ.”

Hàn Chấn không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu lùa cơm. Cậu cảm thấy làm vậy chẳng có nghĩa lý gì, mình còn chẳng sống nổi mà còn muốn lo liệu cho người khác? Thôi, Đại Hải huynh vui là được.

Ăn một miếng thịt, Hàn Chấn suýt nữa không nôn ra. Đây hẳn là thịt khô gì đó, nấu lên ăn chán muốn chết.

Cậu lập tức hết muốn ăn, gác đũa xuống, thầm nghĩ vẫn nên về lại xe ăn đồ ăn vặt thì hơn.

Lệ Đại Hải ngạc nhiên nhìn cậu, “Cậu ăn no rồi à?”

“Ừ.” Hàn Chấn đáp qua loa.

“Không được lãng phí.”

Lệ Đại Hải đổ cơm còn thừa trong bát cậu sang bát mình.

Vương Hoa vừa ăn vừa hỏi cậu: “Giờ cậu tính thế nào? Lên thủ đô một mình ư? Tôi khuyên cậu đừng đi, phát thanh nói Kinh Thị đã thất thủ.”

“Thất thủ? Sao thế được?”

Kinh Thị là thủ đô cả nước, lương thực dự trữ sung túc, quân bị nghiêm ngặt, đáng lý phải là khu vực an toàn đáng tin cậy nhất cả nước mới đúng.

Lệ Đại Hải nói tiếp: “Kinh Thị nằm ở phương bắc, đã chịu ảnh hưởng nhất định từ ô nhiễm phóng xạ. Một tuần trước, chính phủ đã tuyên bố di dời căn cứ an toàn tới đảo Hải Bắc.”

“Vãi.” Hàn Chấn không nhịn được văng tục, “Bên đó cách biển, không có máy bay sao chúng ta qua được?!”

Vương Hoa đùa, “Bơi qua.”

Lệ Đại Hải: “Đảo Hải Bắc có xây cầu vượt biển vào đất liền, chúng ta chỉ cần đến ven biển, phía chính phủ chắc chắn sẽ phái quân đội tới tiếp ứng.”

Hàn Chấn không tán đồng. Quân đội tới đón nhà khoa học bản lậu là cậu đã quá, sao có thể tới đón dân chúng bình thường?

Hiểm họa tận thế một khi thật sự ập đến, chính phủ nào còn xem anh có phải công dân nộp thuế hay không.

“Cậu có muốn gia nhập đoàn xe chúng tôi không?”

Thú thật, Lệ Đại Hải có ý đồ riêng. Nếu đoàn xe bọn họ có được một nhà sinh vật học nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, chính phủ ắt sẽ không bỏ mặc bọn họ.

Dựa vào hành động chính phủ phái hơn một ngàn quân tới cứu viện thiếu niên này là biết, có khi phái một chiếc máy bay trực thăng cũng có khả năng.

“Không!”

Hàn Chấn thẳng thừng từ chối không hề lưỡng lự.

Cậu tới thế giới này để kiếm tiền, nếu hệ thống tuyên bố nhiệm vụ là cứu vớt thế giới thì thôi, nhưng nó chỉ bảo cậu sống 5 năm, cậu không thể làm thánh mẫu được.

Không, thánh phụ.

Thời buổi này, thánh mẫu thánh phụ là chết nhanh nhất thảm nhất.

Nhìn cả đoàn xe này… nhiều phụ nữ trẻ con như vậy, Hàn Chấn không ngại mình sống lâu.

Cậu dùng dưa leo nghĩ cũng biết nhóm người này nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không sống lâu được.

Cậu về trong xe, nhanh chóng lấy ra năm túi mì ăn liền ném cho Lệ Đại Hải, hai tay ôm quyền: “Đại Hải huynh, tôi không quấy rầy các anh nữa. Đường còn dài, tôi lập tức cáo từ!”