Khu thức ăn tầng hai yên ắng một cách đáng sợ.

Tận thế, đường điện cắt, rèm lại bị kéo kín mít. Hàn Chấn mới vừa bước xong bậc thang cuối cùng, suýt nữa bị vết máu khô dưới sàn dọa sợ.

Cậu lùi về sau mấy bước, rồi được Hà Cẩn Nhiên đỡ lấy, “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Hàn Chấn nói: “Chỉ cảm thấy nơi này quá u ám.”

Tầng này bốc mùi hôi kỳ lạ. Có lẽ là vì thức ăn trong tủ đông đều bị thối rữa sau khi bị cắt điện.

Tầng hai là khu bán gạo mì, rau xanh. Có lẽ vì hạn sử dụng rất ngắn cho nên đồ ăn tầng này chẳng còn bao nhiêu.

Trong góc chất hai chục bì gạo cùng vài bì bột mì. Hà Cẩn Nhiên cất hết chỗ đó vào trong không gian.

Hàn Chấn còn phát hiện ra một lô sữa bò gần như chưa bị đụng vào. Hạn sử dụng của sữa bò khoảng một năm, chỗ sữa đó phải mấy tháng nữa mới hết hạn.

Không gian trữ vật của Hà Cẩn Nhiên có năng lực giữ nguyên trạng thái, bất cứ thứ gì bỏ vào trong đều có thể được bảo quản vô thời hạn. Bọn họ liền bỏ hết chỗ sữa đó vào túi.

“Sao chỉ còn sót lại có mấy thứ này vậy?”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Đây không phải là cửa hàng à?”

“Ừm……” Hàn Chấn nói: “Đồ ở tầng hai dễ hết hạn, chúng ta đi lên tầng xem thử không?”

“Giờ người đó đang ở trên tầng.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Hắn ta đang ăn gì đó.”

“Nam hay nữ vậy?”

Hàn Chấn tò mò hỏi.

“Nam, hơn ba mươi tuổi.”

Hàn Chấn chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, người có thể sống sót một mình giữa tận thế chắc chắn không đơn giản. Nhưng bên cạnh cậu cũng có một đạo quân vũ lực giá trị cao vút, cậu chẳng thèm sợ.

Hà Cẩn Nhiên đầu tiên đi lên tầng ba. Hắn định tích trữ thêm nguyên liệu nấu ăn, mới có thể nuôi dưỡng đạo lữ nhà mình trắng trẻo mập mạp. Giờ thì quá gầy, ôm vào lòng cộm toàn xương.

****** ****** ****** ******

Lục Âm vốn là một thầy dạy nhảy đường phố. Ngoại hình anh ta bình thường, lại được rất nhiều cô gái thích. Rèn luyện nhiều năm khiến anh ta có được dáng người chuẩn đét như vận động viên thể hình.

Nửa năm trước, anh ta mới vừa cầu hôn bạn gái. Sau khi lấy nhau, bọn họ tận hưởng thế giới hai người tốt đẹp, không ai ngờ được thế chiến thứ ba bỗng chốc bùng nổ.

Ban đầu quốc gia kiên định với chính sách hoà bình trung lập. Nhưng rồi chiến tranh bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, chiến hỏa ngập tràn cũng vô tình lan tới nơi này.

Một quốc gia nào đó ở phương bắc xuống tay, tận thế đã bắt đầu.

Lúc ấy phương bắc đã hết sức hỗn loạn, dân chúng phía nam vẫn chưa hay biết gì. Chính phủ bưng bít hết mọi phương thức tuyên truyền qua mạng, chỉ hiếm hoi vài người nghe phong thanh biết tích trữ lương thực lánh nạn.

Khi người bạn làm việc trong chính phủ nói với mình về ô nhiễm hạt nhân, anh ta còn không tin. Kết quả là về đến nhà, vợ đã kéo anh ta đi siêu thị tích trữ hàng hóa.

Vợ anh ta tin những tin đồn nhảm đang được loan truyền khắp khu nhà.

Lục Âm không làm xao động được sự cố chấp của cô, vội vàng lái xe đi siêu thị khi lại phát hiện tình cảnh rất loạn lạc.

Có hơi giống cảnh mọi người tới hiệu thuốc điên cuồng mua bản lam căn mỗi khi vào mùa cúm, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Siêu thị chật ních người, mọi người đẩy xe, điên cuồng cướp đoạt bất cứ thứ gì vào tay mình. Gạo, trứng gà, bánh mì, xà phòng, nước khoáng…… Như thể kể từ giây phút đó, mấy thứ này đều sẽ không được sản xuất nữa.

Thậm chí còn có người đánh nhau vì hai túi bánh bao.

Không có thu ngân, cũng không có bảo vệ. Bởi vì bọn họ cũng đã gia nhập vào đoàn người tranh đoạt hàng hóa.

Lục Âm cậy thế vóc dáng cao lớn cướp được rất nhiều thực phẩm, dù sao cũng không cần trả tiền, anh ta nghĩ không lấy cũng uổng, sau đó bèn dẫn vợ mình đẩy xe rảo bước về phía bãi đỗ xe.

Dọc đường anh ta gặp một cảnh sát mặc cảnh phúc. Lúc ấy anh ta còn sợ hãi, tưởng rằng cảnh sát đang tới giữ gìn trật tự, liệu có bắt mình đi không?

Không ngờ rằng cảnh sát kia chỉ lướt qua anh ta, xách một cái túi gia nhập đoàn quân tranh đoạt.

Lục Âm và vợ nhìn nhau.

Chẳng lẽ bên ngoài thật sự đã hỗn loạn?

Sau đó chính là thủy triều zombie tấn công đồng loạt. Lục Âm không thể lái xe về nhà, anh ta và vợ buộc phải ẩn náu tại tầng ba của siêu thị, cùng với hơn 300 người sống sót.

Vài ngày sau, bọn họ nghe thấy phát thanh báo tin.

Tận thế đã buông xuống.

****** ****** ****** ******

Cộp cộp cộp.

Tiếng giày da bước lên cầu thang. Xung quanh yên lặng như tờ. Lọt vào tầm mắt là những kệ hàng hỗn độn, bên trên vung vãi mấy túi thực phẩm. Mặt đất rơi rụng quần áo, đao nhọn, còn có loang lổ vết máu.

Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên cùng nhau bước đến. Đồ ăn ở tầng ba đúng là nhiều hơn tầng hai, nhưng hầu như đều là đồ ăn vặt đóng gói, không có chất dinh dưỡng.

“Người đó đang ở đâu?”

“Phía trước, bên trái.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Hắn đã biết chúng ta tới.”

Bầu không khí yên ắng không khỏi khiến người ta cảm thấy căng thẳng. Hàn Chấn nhìn thấy người tới, bất giác ngây ra.

****** ****** ****** ******

Lòng người là tàn tro cháy rụi, dùng tay vê chỉ sót lại một lớp bụi.

Lục Âm đã quên mất mình đọc được câu này ở đầu. Khi hắn hồi tưởng lại, trên tay dính đầy máu tươi.

Ban đầu những người sống sót hết sức đoàn kết. Bởi vì bên ngoài toàn là zombie, không ai muốn biến thành quái vật không ra người không ra quỷ như vậy.

Những người sống sót chia thành hai nhóm là đàn ông và phụ nữ. Ban ngày, đàn ông phụ trách ra ngoài giết zombie bên trong siêu thị. Buổi tối, phụ nữ sẽ nấu ăn và phân phát đồ ăn…… Thậm chí còn có người bị ép phải bán rẻ thân xác.

Lục Âm đã không còn lấy làm lạ trước thú dục của lũ đàn ông đó, hắn tự nhủ phải bảo vệ tốt cho vợ mình. Chỉ là không ngờ cuối cùng vợ hắn cũng không thể thoát……

Lúc ấy hắn mới tỉnh ngộ hóa ra con người còn kinh khủng hơn cả lũ quái vật bên ngoài.

Chỉ là đã quá muộn.

Cuối cùng, những người sống sót tàn sát nhau, chỉ một mình Lục Âm may mắn sống sót.

Hắn không ngờ sẽ có người vượt qua được đám xác sống bên ngoài để tiến vào nơi này.

Nhìn hai chàng trai bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, hắn cứ ngỡ mình gặp ảo giác.

Bọn họ mặc cùng một bộ quần áo sạch sẽ, nước da trắng nõn, khuôn mạt tuấn mỹ. Nếu không phải đang ở tận thế, Lục Âm thậm chí đã tưởng bọn họ là người nổi tiếng.

Hắn thả con dao gọt hoa quả trên tay xuống, lẩm bẩm nói: “Tận thế kết thúc rồi ư…… Các anh là người chính phủ phái tới?”

Hàn Chấn giật khóe miệng, “Người anh em, anh mơ đẹp thật. Hai chúng tôi đi ngang qua lấy chút thức ăn thôi, không sao chứ?”

Cái siêu thị chắc cũng không phải do tên này mở.

“Các anh vào bằng cách nào?”

Lục Âm run giọng hỏi.

“Đi vào đi.”

Hà Cẩn Nhiên hình như đã mất kiên nhẫn. Hắn vội vã đi cất vật tư, lại nhớ ra Hàn Chấn vẫn chưa ăn cơm, liền nói với Hàn Chấn: “Ta đi lấy đồ trước.”

“Anh đi lấy đi.” Hàn Chấn nói: “Em nói chuyện thêm với cậu ta.”

Hà Cẩn Nhiên cẩn thận xác nhận anh chàng bẩn thỉu này hẳn không có sức hút gì đối với đạo lữ nhà mình, bèn nghiêm túc gật đầu.

“Người ở đây đi đâu hết rồi?” Hàn Chấn hỏi: “Nơi này không thể nào chỉ có mình anh.”

“Chỉ có một mình tôi.” Lục Âm nói: “Nói đúng ra thì chỉ còn đúng một người là tôi.”

“Những người khác đi ra ngoài rồi à?”

“Không, bọn họ chết cả rồi.”

Hàn Chấn: “……”

Lục Âm không kể cho cậu biết ở siêu thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hàn Chấn cũng không muốn biết. Nhưng Lục Âm cứ mãi gặng hỏi hai người bọn họ vào đây bằng cách nào, làm cậu rất khó chịu.

“Còn có thể vào bằng cách nào được nữa, giết sạch zombie vào thôi.”

Hàn Chấn cảm thấy chuyện phi khoa học như xuyên tường vẫn không nên nói ra thì hơn.

“Các anh là người sống sót từ căn cứ gần đây tới ư?”

“Gần đây vẫn còn căn cứ người sống sót?” Hàn Chấn nói: “Chúng tôi đi từ thành phố S tới.”

“Thành phố S……”

Lục Âm cảm thấy hết sức khó tin. Từ chỗ bọn họ đến thành phố S đi tàu cũng mất mười mấy tiếng, hai người nọ lại có thể đi từ nơi xa tới vậy đến dây……

Lục Âm vô tình liếc qua cảnh tượng người đàn ông mặt mày lạnh nhạt hô biến một cái kệ, nên càng sửng sốt.

Đây, đây là chuyện chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết thôi ư?

Hắn dụi mắt, xác nhận mình không hề nhìn nhầm.

Là thật, người đàn ông kia có dị năng!

Lục Âm bỗng dưng kích động. Hắn chợt ngộ ra, hai chàng trai trước mặt có thể sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời hắn.

“Các anh tới đây là muốn đến căn cứ người còn sống đúng không.” Lục Âm nói: “Tôi biết căn cứ đó ở nơi nào, tôi có thể dẫn các anh đi.”

“Nơi này cũng có ư?”

Hàn Chấn cảm thấy thành phố hạng ba như ở đây có gắng tới mấy cũng chỉ là một căn cứ rất nhỏ. Nhưng đến xem cũng không sao, cậu cũng khá tò mò.

Thành phố S lớn như vậy mà còn không thể thành lập căn cứ người sống sót, tại sao thành phố Y lại có?

“Ừ, tôi nghe đài phát thanh nói, tôi có thể dẫn các anh đi.”

“Được.”

Hàn Chấn nói cùng lúc với Hà Cẩn Nhiên, cậu không ngờ đối phương không ngần ngừ gì mà đồng ý luôn.

Hàn Chấn hoài nghi Hà Cẩn Nhiên có thể không hiểu căn cứ người sống sót có nghĩa là gì.

****** ****** ****** ******

Hà Cẩn Nhiên gần như đã vơ sạch nửa siêu thị. Còn thừa chỉ là một ít thực phẩm hắn thấy vô dụng cho cơ thể như potato chips.

Lục Âm cũng đóng gói một túi to, thở hổn hà hổn hển chất lên xe việt dã. Hắn phát hiện cửa siêu thị đang khóa không hề bị động vào, mà hai người này lại vào được. Hơn nữa chỗ đồ ăn biến mất đó…… càng nghĩ lại càng run.

Nhưng hắn không hề chất vấn. Hắn chung quy cũng đã sống hơn ba mươi năm, đạo lý đối nhân xử như vậy vẫn hiểu.

Ngoài mặt là hắn dẫn hai người kia đi căn cứ, trên thực tế hắn chỉ đang đi nhờ xe

“Cái gì ấy nhỉ, Lục Âm?? Cùng tới đây ăn đi.”

Hàn Chấn vẫy tay với người đàn ông hãy còn đang ngây người, thầm kêu trong lòng cái tên gì kỳ cục vậy.

Lục Âm đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn. Hắn nhìn chàng trai tên Hà Cẩn Nhiên dùng nồi inox trong siêu thị nấu ăn, thèm nhỏ dãi.

Còn có cả thịt……

Trời mới biết hắn đã bao lâu không được ăn thịt kho tàu.

Bọn họ vẫn còn đang ở tầng một siêu thị. Trong một góc bày một chiếc bàn gấp bằng gỗ, trên bàn bày năm món mặn một món canh, bày hai chén cơm.

Lục Âm đi đến bên cạnh bọn họ, hơi xấu hổ. Bởi vì hắn thấy trên bàn chỉ bày có hai đôi đũa và hai cái bát.

“Anh ngồi xuống ăn đi.”

Hàn Chấn còn bực bội tại sao hắn còn đứng đực ra đó

“Anh ta… không ăn à?”

Lục Âm nhìn Hà Cẩn Nhiên ngồi cạnh đó.

“Ồ, anh ấy không ăn món này. Anh mau ăn đi, chốc nữa lại nguội.”

Lục Âm không hề khách sáo nữa mà gắp luôn một miếng thịt đút vào miệng. Nóng bỏng lưỡi, hắn thở phì phò, lại rất thỏa mãn. Ngay cả thịt đầy mỡ, giờ cũng sẽ cảm thấy trân quý hơn bình thường.

Huống hồ, mấy món này còn thật sự rất ngon.

Hai người đàn ông trưởng thành chẳng mấy chốc đã dọn sạch bàn thức ăn. Vội vàng sửa soạn đồ đạc, bọn họ tiếp tục lên đường.

Giữa chừng Hà Cẩn Nhiên còn chê Lục Âm quá bẩn, dùng thanh khiết thuật cho hắn, suýt nữa khiến Lục Âm hoài nghi chủ nghĩa duy vật.

Thành phố Y là đất lành, tuy kinh tế không phát triển, nhưng mấy năm gần đây nông nghiệp phát triển rất mạnh mẽ.

Lục Âm kể rằng căn cứ người sống sót được xây dựng trong một ngôi làng không xa thành phố Y.