Hôm nay, trời nắng, tại một quán café bình thường ở góc đường, chỉ nhìn thấy một chiếc Lincoln dài màu đen xuất hiện ở trong góc.

Đường Nhất mặc tây trang màu đen, mở cửa sau, sau đó liền có một người đàn ông trẻ tuổi xuống xe, dnasg người thon dài, mặc tây trang màu xám nhạt, khuôn mặt tuấn tú, mang theo khí chất cao quý kiêu ngạo.

Dáng vẻ của anh khiến không ít người trên đường đứng lại không nhịn được nhìn nhiều hơn.

Liền nhìn thấy một người đàn ông như yêu nghiệt, vẫn luôn đứng trước xe, đôi mắt nhìn vào trong xe, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen đơn giản bước ra khỏi xe.

Khuôn mặt người phụ nữ tinh tế, đôi mắt có hồn, nhìn một cái đã khiến người ta yêu thích.


Cô ngẩng đầu nhìn quán café trước mặt, đôi mắt cong cong nâng cánh tay trắng nõn kéo tay người đàn ông đẹp trai bên cạnh, không biết nhỏ giọng nói cái gì.

Người đàn ông kia, trên mặt đều là ý cười nhẹ nhàng, đứng bất động ở đó.

Cuối cùng bị cô gái kia nửa cười nói dỗ dành, nửa kéo đi vào trong quán café.

Vệ sĩ mặc đồ đen đi theo sau bảo vệ hai người đi vào quán café.

Nhân viên quán café nhìn thấy đều kích động.

“Wow, đẹp trai quá, ai vậy?”“Không phải ngôi sao mới chứ?”“Không có khả năng, đẹp trai như vậy, nếu là người nổi tiếng sao chúng ta lại không biết được chứ? Có thể là vị phú nhị đại nào đấy.

”“Nhưng mà cô gái bên cạnh anh ấy đúng là vận khí tốt, đều là trai tài gái sắc.

”Nhân viên quán nói một câu.

Cho đến khi có một nhân viên đang đứng xem nhìn thấy cô gái vừa bước ra khỏi phòng thay đồ.

“Tiểu Liên mau đến đây xem, vừa có đại nhân vật đến quán của chúng ta.

”Người kia vừa nói vừa lôi kéo Tưởng Tiểu Liên đến trước mặt, chỉ về phía xa cho cô ta.


Tưởng Tiểu Liên nghi hoặc nhìn, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông tuấn tú xuất chúng kia.

Trong đầu liền nhớ ra ngày ấy trong hành lang chợ đen, người đàn ông này như thể mang vầng hào quang trên người từng bước đi về phía cô ta.

Trái tim không kiềm chế được bắt đập loạn xạ.

“Là anh ta?”Cô ta theo bản năng thốt lên.

Đôi mắt mở to.

Lời của cô ta khiến các nhân viên xung quanh đều nhìn đến đây.

“Tiểu Liên, cô nhận ra sao?”“Tiểu Liên quen người đó à?”“Tiểu Liên mau đến bắt chuyện với anh ta, hỏi xem anh ta muốn uống cái gì.

”Vừa nói xong, menu đồ uống đã được đặt vào trong tay Tưởng Tiểu Liên.

Cô ta bị các nhân viên trong quán đẩy đi ra.

Còn chưa đến trước mặt người, mặt đã ửng đỏ lên.

Tưởng Tiểu Liên nắm chặt menu trogn tay, không biết trong lòng đang chờ mong cái gì.


Đi qua vệ sĩ, đi đến cái bàn trong góc đó.

Đầu cúi thấp, há má ửng hồng, bộ dáng thanh thuần mềm mại động lòng người.

“Quý khách, anh muốn uống gì?”Tuyên Vân Chi ngồi đối diện Tư Vân Tà, có thể thấy rõ đáy mắt Tư Vân Tà hiện lên ý không kiên nhẫn.

Cô chớp chớp mắt, chắp hai tay lại làm vẻ mặt khẩn cầu.

Trên mặt Tư Vân Tà vẫn là nụ cười nhàn nhạt tùy ý, nhìn Tuyên Vân Chi hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, nhìn về trước Tưởng Tiểu Liên nói một câu:“Là cô.

”Giọng nói dễ nghe mang theo mị lực khiến người ta không nói nên lời.

Tưởng Tiểu Liên nghe được, sắc mặt càng đỏ hơn.

“Quý… quý khách?”Cô ta không ngờ tới người đàn ông nhìn qua vô cùng tôn quý lại xuất chúng này vẫn còn nhớ rõ một lần có duyên gặp mặt kia.

.