Tiếp phong yến kết thúc, Giang Ly trực tiếp đóng cửa không gặp, A Gia khuyên thế nào hắn cũng không mở cửa.

Lúc Lăng Thanh Huyền đi ngang qua, chỉ phân phó A Gia nhớ kỹ mỗi ngày đưa cơm.

Nhân vật phản diện bị đói chết thì không hay.

Lại nói đến Thừa Tướng trực tiếp đến cửa, muốn cùng nàng đàm phán việc hôn ước.

"Thừa tướng, bản vương là người thô kệch, không hiểu phong tình. Con trai của ngươi gả tới, một là không cách nào đặt trọng điểm trên người hắn, hai là không khuê nan thủ."

Lăng Thanh Huyền chiếu theo kịch bản của ZZ mà đọc. Một tháng sau nàng còn phải lần nữa lên chiến trường. Nhà bao việc.

Thừa Tướng vẻ mặt khó xử: "Nhưng tiểu nhi một năm trước đã cùng điện hạ định ra hôn sự. Hôn ước này một khi giải trừ, tiểu nhi sẽ phải chịu người trong thiên hạ trào phúng."

"Một năm, Thừa Tướng nếu không ngại trở về hỏi một chút Thượng Quan công tử trong lòng quyết định như thế nào."

Mang theo hôn ước chờ thêm một năm, Thượng Quan Như An nhất định nội tâm nôn nóng, có lẽ y thích người khác cũng không chừng.

Thừa Tướng đổi sắc mặt, cũng không nói gì thêm, bà biết Lăng Thanh Huyền đang cho bà bậc thang.

Đưa tiễn Thừa Tướng, Lăng Thanh Huyền lại bị Liễu Trình kéo tới, đơn giản là bàn về chuyện giữa nàng và Giang Ly.

"Uyên nhi, một tháng sau con lại phải xuất chinh, cha thấy..."

Thấy lo lắng cho an nguy của nàng, muốn để lại con nối dõi.

"Ta sẽ không có việc gì."

Hoàng Phủ Vi đi bán muối, nàng cũng chưa xảy ra chuyện gì đâu.

Lăng Thanh Huyền về thư phòng, chuẩn bị xử lý xong công sự, buổi tối lại đi thăm viếng.

【...】Đột nhiên cảm thấy ký chủ đi làm khách đến nghiện rồi.

_________________________________________________________________________

Gió đêm hơi lạnh, bóng cây ám trầm lưu động, trăng khuyết treo cao.

Trên nóc nhà, đứng mười mấy người, toàn bộ mặc hắc y, đang nâng đao nhìn chằm chằm một người đang nửa ngồi trước mặt.

Người nọ cũng đồng dạng mặc hắc y, bất quá đôi mắt lộ ra phản chiếu ánh trăng, liễm liễm động lòng người.

 "Tiền thưởng nhiệm vụ tháng trước bị đoạt là năng lực của các ngươi không đủ. Bây giờ triệu tập nhiều người như vậy tìm ta tính sổ, là không dám cùng ta một chọi một sao?"

Thanh âm lười biếng, động tác khinh thường, chủy thủ trên tay hiện ra ánh sáng xanh rét lạnh.

"Si, vị trí đệ nhất sát thủ này của ngươi nên nhường lại rồi."

Nữ tử đầu lĩnh của đám người kia ngược lại ôn nhu: "Bất quá nếu ngươi nguyện ý cùng ta cộng hưởng thủ vị, ta sẽ không tìm ngươi gây sự."

"Ha ha." Giang Ly nắm chặt chủy thủ, "Đêm hôm khuya khoắt, lại có kẻ nằm mơ giữa ban ngày."

Hắn sợ mình lâu ngày bị lục nghề, nửa đêm đi nhận nhiệm vụ treo thưởng, không nghĩ tới đụng phải người quen cũ.

Hắn là Si - đệ nhất sát thủ, mà đối diện tìm người đến cản đường hắn, chính là cùng hắn cạnh tranh gay gắt trong giới sát thủ - Mị.

"Ngươi!" Mị giận dữ phất tay áo, "Hừ, bất quá ta chính là thích ngươi như vậy. Đến lúc bị ta đè dưới thân, xem ngươi còn phách lối thế nào được."

Nực cười.

Giang Ly còn chưa đứng dậy, đám người kia liền tiến đến vây công, ám khí có độc vù vù hướng hắn phóng tới, hắn xoay người tránh thoát.

Ám khí nện lên mái ngói, truyền đến âm thanh đùng đùng, người phía dưới mắng chửi là ai làm ồn ào.

Bọn hắn ở trên nóc nhà qua lại như con thoi, viễn công, cận chiến, tất cả hướng trên người Giang Ly mà đánh tới.

Thân thủ của Giang Ly, bọn họ đã sớm nghe qua, chỉ không ngờ lại lợi hại đến vậy, bị mười mấy cao thủ vây công, một chiếc lá cũng không dính vào người.

Thậm chí ngay cả cơ hội cùng hắn giao thủ cũng không có.

"Ngươi trốn cái gì? Sợ à?" Mị điểm nhẹ mũi chân, phi thân đến trước mặt hắn, cùng hắn giao phong.

Trường đao cũng chủy thủ va chạm, phát ra tia lửa.

Giang Ly cau mày. Hắn không muốn trên người dính quá nhiều máu tanh, trở về bị phát hiện thì phiền.

Phía sau có người đánh lén, hắn chân dài đảo qua, phất tay đem chủy thủ xẹt qua yết hầu người nọ. Còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, người nọ đã lăn xuống đất.

"Lợi hại! Nhưng chúng ta nhiều người." Mị dối với hành vi của mình không chút xấu hổ.

Mục đích của ả chỉ có vị trí đệ nhất sát thủ, nhưng dung mạo của Si ả chỉ mới nhìn thấy một nửa đã mê luyến đến giờ. Ả muốn đoạt được nam nhân này.

Giang Ly phỉ nhổ: "Nhiều lời vô nghĩa! Lên đi!"

Kẻ áp sát không ngừng tăng lên, hắn nâng tay hạ đao, số người rơi xuống biến mất cũng càng lúc càng nhiều.

Xa luân chiến tinh túy ở chỗ tiêu hao thể lực. Mị ban đầu còn cùng hắn đánh nhau, sau đó chỉ đứng một chỗ bàng quan. Ả muốn chờ tới lúc hắn không còn khí lực, một kích tất trúng.

Máu tươi cuối cùng dính vào hắc y của hắn, hắn khó chịu ra tay càng nhanh, lại giải quyết một tên.

Chỉ còn lại ít ỏi mấy người, hắn phản thủ vi công, bắt lấy vũ khí của bọn chúng, ném trở về.

Âm thanh vũ khí sắt bén đâm vào cơ thể tươi sống làm người hưng phấn, huyết dịch nóng ran trong thân thể sôi trào lên.

Hắn là sát thủ, một sát thủ tự do, căn bản không thích hợp làm chim lồng cá chậu.

Một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rời đi viện tử chật hẹp kia.

"Chỉ còn ngươi."

Huyết dịch trên chủy thủ thuận thế chảy xuống, từng giọt rơi trên đất trống.

Giang Ly thân thể biến hóa, dùng sức đem chủy thủ đâm về phía ả.

"Ha ha, thật là nóng nảy." Mị che miệng cười, chỉ nhẹ nghiêng người tránh thoát.

Đồng tử của Giang Ly bỗng nhiên phóng đại, ho ra một ngụm máu tươi, chủy thủ cắm trên mái ngói, chống đỡ cơ thể lảo đảo sắp ngã của hắn.

Độc? Hắn không bị thương, là từ nơi nào trúng độc?

Là máu của bọn chúng?

Hắn trừng mắt nhìn ả: "Ngay cả người của mình mà ngươi cũng hạ độc?"

Mị nhẹ nhàng đi tới: "Sát thủ vốn vô tình. Người của ta thì thế nào? Chỉ cần lấy được ngươi là đủ rồi."

Máu độc từ làn da thẩm thấu, dạ dày của Giang Ly sông cuộn biển gầm, tràn đầy mùi máu tươi.

Trở về, hắn phải trở về giải độc.

Hắn nhảy xuống dưới, cơ thể vô lực có thể sẽ té ngã, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với ở trên chờ chết.

Nhưng khi hạ xuống, thân thể hắn lại vững vàng đáp xuống một lồng ngực.

Lạnh lẽo, lại quen thuộc.

"Chào buổi tối." ('v`)

Cái kiểu chào quen thuộc này...

Hắn nghiêng đầu xem xét, lại ho ra một búng máu.

Lăng vương? Sao nàng lại ở đây?

Lăng Thanh Huyền vừa đem bạc đi ném người xong, nghe thấy tiếng đao kiếm giao phong, theo mùi máu tươi đi tới, vừa vặn tiếp được Giang Ly từ trên trời giáng xuống.

Trên người hắn mùi máu tươi đặc biệt nồng, hơn nữa cơ thể bắt đầu phát lạnh.

"Mau đi." Không lo được nhiều như vậy, Giang Ly cắn răng.

"Ô kìa, cô nương này là ai? Si, đi đâu mà đi, chỉ có ta mới có giải dược nha.'

Mị mi mắt cong cong, đao kéo lê trên mặt đất, phát ra tạp âm.

Thật ồn ào.

Lăng Thanh Huyền đoạt lấy chủy thủ từ trên tay Giang Ly.

"Đừng! Có độc! Khụ!" Trên chủy thủ có máu!

Nhưng sao hắn lại phải ngăn cản? Vừa vặn đem nàng độc chết, nhiệm vụ của hắn liền hoàn thành.

"Ả ta khi dễ ngươi?"

Nữ tử nửa đỡ hắn, âm thanh lạnh băng.

Còn rét lạnh hơn thân thể đang phát run vì trúng độc của hắn/

Giang Ly theo bản năng muốn phản bác. Thiên hạ này ai có thể khi dễ hắn. Hắn khi dễ người ta còn nghe được.

Chỉ là vẻ mặt Lăng Thanh Huyền căn bản không muốn nghe hắn giải thích.

"Tiểu cô nương, thời buổi này không phải ai cũng có thể kiến nghĩa dũng vi. Mau giao hắn cho ta, bằng không ngày này năm sau, chính là ngày giỗ..."

Nữ nhân này nói thật là nhiều. Ồn ào quá.

Thời điểm Mị nâng đao một bên nói chuyện một bên xông tới, Lăng Thanh Huyền xác nhận cùng ZZ xong, mắt một cái cũng không chớp, xoay chủy thủ trong tay, như tia chớp nhoáng lên đâm vào mi tâm của Mị.

Đâm vào xương đầu sau đó xuyên thẳng qua.

"Phanh!"

Chủy thủ ghim vào tường phía sau. Mị há mồm trừng mắt, cơ thể như tượng gỗ, mất đi sinh mạng, ầm vang ngã xuống.