【Ký chủ, sao ngươi lại nói với nhân vật phản diện như vậy?】ZZ ở trong không gian giận tím người.

Một cơ hội tăng điểm hảo cảm tốt như vậy lại bị ký chủ làm lãng phí. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Lăng Thanh Huyền cúi đầu nhìn xuống, đai lưng bị tiểu gia hỏa kéo hỏng rồi.

Thứ mà hắn ao ước nhất, nàng cho hắn, vì sao vẫn không vui? ZZ tại sao lại trách nàng?

Nghĩ không ra, nàng nhớ tới hoa văn trên túi tiền kia, nhấp một ngụm trà, thật đắng.

________________________________________________________________________

Sau khi Thượng Quang Như An được đưa ra khỏi phủ, Hưởng Nhiw thấy túi tiền trên tay hắn bị nắm đến biến dạng.

"Công tử? Có phải đang tức giận điện hạ không lựa chọn túi tiền của ngài không?"

"Không phải." Y từ trước đến nay cao nhã rộng lượng, làm sao có thể vì chuyện này mà tức giận.

Làm sao có thể.

Y nghiến răng, chỉ bằng lựa chọn ngày hôm nay, y đã hiểu, địa vị của Giang Ly trong lòng Lăng Thanh Huyền, luôn cao hơn hắn.

Hai người họ thành thân đã lâu, thân mật khăng khít, còn y vẫn chưa qua cửa, tiếp xúc thân mật cũng không có.

Y đường đường là Thừa Tướng chi tử, có bao giờ phải chịu qua ủy khuất như vậy?

Nhìn phượng hoàng trên túi tiền đã biến dạng, y nhớ tới Hoàng Phủ Vi, nhớ tới những lời bệ hạ cùng y nói, những việc bệ hạ cùng y làm.

Hai má không khỏi ngượng ngùng, y không sai, y không làm gì sai.

Bệ hạ có thể cho y những gì y muốn, Lăng vương lại không thể. Hơn nữa, sự dịu dàng của bệ hạ là điều trước nay không ai mang tới được.

Y đứng về phía bệ hạ mới là lựa chọn chính xác.

Lời của mẹ, y cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Hiện tại y cũng không phải chỉ có Lăng vương mới có thể dựa vào, y còn có thể dựa vào nữ nhân càng tôn quý hơn.

Thượng Quan Như An bình tĩnh lại, nhìn thấy mép túi tiền rỉ ra chút thuốc bột màu trắng, không dấu vết mà giấu đi.

Lăng vương, lần này xem như ngươi may mắn.

A Gia nghĩ thế nào cũng không thông, cậu chỉ đi tiễn khách một chuyến trở về, vì cái gì công tử vốn dĩ phải cao hứng lại trở nên táo bạo, ngay cả cửa phòng cũng khóa lại. Σ(°△°|||)︴

"Công tử, ngài sao vậy?" A Gia vỗ cửa, bên trong truyền đến tiếng chén trà rơi vỡ.

... Còn đập nữa chúng ta sẽ phải uống nước bằng gáo dừa đó, công tử. \(º □ º l|l)/

"Đừng phiền ta."

A Gia chỉ có thể bất đắc dĩ tựa vào cửa trông coi, chờ công tử nhà cậu bớt giận, cậu lại gõ cửa tiếp vậy.

Trăng sáng sao thưa, A Gia không ngờ mình lại ngủ gật. Trời đã vào khuya, cậu gõ cửa một cái, không ai trả lời.

"Công tử, ngài nghỉ ngơi rồi sao?"

Trong phòng không có ánh nến, cậu giơ tay lên, nghĩ Giang Ly có lẽ đã ngủ rồi, không tiếp tục quấy rầy.

Một bên khác, Lăng Thanh Huyền nhìn hắc y nam tử giơ chủy thủ đối mặt với mình, giúp hắn rót một chén trà.

"Ngồi đi."

Giang Ly cũng không biết đầu mình bị úng nước hay bị lừa đá, nghe nàng nói chuyện liền tự nhiên ngồi xuống.

Chờ hắn cầm lấy chén trà mới kịp phản ứng lại. Thế là hắn đem chén trà đặt mạnh xuống bàn, đôi mắt thủy linh trừng Lăng Thanh Huyền.

"Ngươi thích tên Thượng Quan Như An kia?"

"Không thích."

Không nghĩ tới nàng sẽ trả lời dứt khoát như vậy, Giang Ly cọ xát vành biên chén trà: "Vậy ngươi vì cái gì còn không giải trừ hôn ước?"

Hôn ước này cứ treo ở đó, chướng mắt.

Lăng Thanh Huyền hỏi lại: "Tại sao lại quan tâm những chuyện này?"

"Bởi, bởi vì..." Tựa như hạ quyết tâm, Giang Ly cắn răng nói: "Ngươi đã cứu ta, ta muốn lấy thân báo đáp, không cho phép ngươi cự tuyệt!"

Hắn giam mình trong phòng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ thông suốt.

Hắn có hai thân phận. Phu thị là thân phận hắn đem làm nhãn tuyến của Hoàng Phủ Vi, thu hoạch tín nhiệm sai đó gϊếŧ chết nàng. Mà thân phận sát thủ này, là chính hắn, không chịu Hoàng Phủ Vi sở dụng.

Hắn muốn dùng thân phận này cùng Lăng Thanh Huyền ở bên nhau.

Bởi vì... Bởi vì hắn không thích trong mắt nàng không có bóng dáng của mình.

Thân phận này nàng từng, từng ngủ, từng khó xử cũng từng cứu giúp, không thể thích hợp hơn.

"Không cần."

Nhưng mà Lăng Thanh Huyền cự tuyệt đề nghị lấy thân báo đáp của hắn.

Giang Ly dây dưa không bỏ: "Ta chính là nói ý nghĩ của ta, không cần ngươi đồng ý hay cự tuyệt."

Hắn từ phía sau lấy ra một cái gối mới vứt xuống giường của nàng, ánh mắt rạng rỡ: "Có ngủ hay không?"

Người đã đưa tới cửa, Lăng Thanh Huyền gật đầu, gối cũng đem ra rồi, nàng đương nhiên ngủ.

Giang Ly hừ một tiếng: "Nếu ngươi muốn cùng ta ngủ chung, chúng ta giao ước ba điều."

"Một, từ nay về sau ngươi không được phép cùng nam nhân khác mập mờ không rõ. Hai, hôn ước của ngươi và Thượng Quan Như An nhất định phải giải trừ. Ba, ngươi... Ngươi không được đuổi đi Giang phu thị."

Cũng không phải điều kiện khó khăn gì, Lăng Thanh Huyền gật đầu. Thấy Giang Ly cởi chỉ còn áo trong, lên giường che kín chăn mền, một bàn tay còn vẫy gọi: "Có ngủ hay không nha?"

Trên mặt hắn vẫn đeo khăn che mặt màu đen, xem ra không định cho Lăng Thanh Huyền nhìn thấy.

Nhưng thế này thật khó chịu, cho nên Lăng Thanh Huyền dự định ngả bài.

【Từ tử! Ký chủ, cơ hội trước kia coi như bỏ qua, bây giờ cơ hội này đưa tới tận cửa, ký chủ nhất định phải tận dụng cho tốt, tuyệt đối đừng chọc thủng nhân vật phản diện.】

Được rồi, vậy nàng tạm thời không vạch trần.

Mặc áo trong đơn bạc, Lăng Thanh Huyền tiến vào chăn, cảm nhận rõ ràng thân thể Giang Ly cứng đờ lại.

Kêu nàng ôm khúc gỗ, chẳng thà không ôm.

Nàng nghiêng người che đến trên người hắn, đôi mắt đựng đầy sao trời lưu chuyển.

"Lấy thân báo đáp, hầu hạ?"

Tay ngọc xoa lên cổ hắn, đi xuống xương quai xanh.

Nhiệt độ lạnh buốt mang theo từng đợt tê dại, làm đại não Giang Ly một mảnh hỗn loạn.

Ánh mắt liễm diễm, môi anh đào nửa cắn, đã quyết định lấy thân báo đáp, hầu hạ thê chủ thì có gì mà không được.

Huống hồ, hắn muốn biết tâm của mình.

Hắn cũng không bài xích nàng đụng chạm, chỉ là quá thẹn thùng, không dám đem chính mình lộ ra trước mắt nàng.

"Ừm!" Nhắm chặt hai mắt, hắn gật mạnh đầu.

Bàn tay kia lại không tiếp tục động tác, chỉ đặt nơi ngực hắn, rung rung theo nhịp đập con tim hắn.

Còn đang nghi hoặc, hắn ngước mắt, bóng tối phủ lên, khăn che mặt vén lên một nửa, sau cơn hoảng hốt, đôi môi cắn chặt bị mềm mại phủ lên.

Hắn trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn nữ tử đã nhắm lại đôi mắt.

Êm ái liếʍ ɭáρ, làm hắn khẽ buông lỏng hàm răng, đau đớn trên môi biến thành xúc cảm mềm như bông.

Đôi môi mở rộng, hắn không kiềm chế được đem đôi môi mình đi phác họa, dẫn dắt nàng đến lãnh địa sâu hơn.

Răng môi tương dung, băng hỏa giao hội, Giang Ly khó kìm lòng mà ngâm khẽ, đại não giống như bị thổi phồng, cả người như muốn bay lên.

Cánh tay thon dài vươn lên trước, bấu víu vào sau gáy Lăng Thanh Huyền, hơi hơi thở dốc.

"Thích sao?"

Giang Ly ánh mắt mờ mịt: "Không thích."

'Thích.'

Tiểu gia hỏa lại đang dối lòng. Nàng không biết nguyên nhân hắn tức giận, nhưng thấy hắn chủ động đưa tới, vậy thì cùng làm chuyện mà hắn thích là được.

Bờ môi hôn lên cổ hắn, Lăng Thanh Huyền lại ghé vào tai hắn, hỏi nhỏ: "Thích không?"

"Không thích!"

'Thích."

Đầu ngón tay của nàng lướt một đường từ cổ lên má, lại lướt đến trên môi.

"Thích ở chỗ này, hay ở đâu?"

"Đều, đều không thích."

Lăng Thanh Huyền đã biết, hắn thích nhất mình hôn môi hanws.

Khóa chặt đôi môi, một tay nàng hướng xuống phía dưới, cởi bỏ đai lưng của hắn.

Bên hông run rẩy, Giang Ly thở dốc một hơi, nghiêng đầu: "Nhanh, nhanh lên."

Cọ tới cọ lui, hắn sợ nhột.

Âm thanh kiều nhuyễn đến có thể bóp ra nước, Lăng Thanh Huyền lại không nhanh không chậm mà cởi bỏ đai lưng, duỗi tay đi vào.