Cơ hồ chỉ một khắc sau đó, hắn bị đè lại, trở thành người nằm phía dưới.

Ngủ được nửa giấc, hắn thức dậy, ngẫm lại có chút không cam lòng, chi bằng thừa dịp nàng ngủ lại, cùng nàng hoàn thành lần động phòng trước đây.

Ánh mắt hắn dịu dàng mà nhìn nàng, như thể một đầm nước xanh trong, làm người bất giác chìm sâu.

"Được."

Thẳng đến khi nghe nữ tử trả lời, mặt nước mới nổi lên gợn sóng.

"Hôn ta." Hắn không e lệ mà yêu cầu.

Những nụ hôn như mưa phùn ngày xuân, nhẹ nhàng mềm mại rơi trên thân, theo động tác của nàng, dần dần ướt át.

Hốc mắt Giang Ly hơi ướt, lại không phải vì muốn khóc, mà lại bởi vì nghẹn ngứa. Cảm giác tê dại trên da thịt kia, từng đợt đều khiến hắn run rẩy không ngừng.

Khuôn mặt động tình dưới ánh trăng mê huyễn kinh diễm, Lăng Thanh Huyền chậm rãi trầm xuống, hắn bỗng dưng bật thốt ngâm thanh, không dám tin cảm giác dị thường kia, từ một điểm lan tràn khắp châu thân.

Ánh trăng sáng tỏ đem hơi thở mông lung ái muội bao phủ khắp căn phòng.

Ngâm thanh bị đè nén, dần dần trở nên dồn dập.

_________________________________________________________________

[Ta là đường phân cách giữa các ngươi và thịt]

__________________________________________________________________

A Gia vươn tay quơ quơ trước mặt Giang Ly, phát hiện tròng mắt hắn không nhúc nhích, sợ tới mức khóc thành khóc.

"Công tử của ta ơi, ngài làm sao vậy?"

Giang Ly một cái tát đánh đầu cậu nghiêng sang một bên: "Câm miệng, ta mới không phải của ngươi. Ta là của thê chủ."

Chỉ mới một đêm, công tử nhà cậu đã hoàn toàn thay đổi phong cách, A Gia sốt ruột nhìn hắn.

"Công tử, ngài còn ngẩn người làm gì, mau rời giường rửa mặt đi."

Khi hắn thức dậy, nắng sớm đã lên, Lăng Thanh Huyền phải tảo triều nên rời giường trước.

Rõ ràng tối hôm qua hắn quấn lấy nàng đòi một lần lại một lần, nàng thế mà tinh thần phấn chấn như vậy.

Hắn không phục ôm cứng lấy nàng, bị nàng ấn ở trên giường bắt nghỉ ngơi.

Hắn... Hắn yếu đuối như vậy sao?

Nhìn hắn nơi nào giống cần phải nghỉ ngơi, hắn còn có thể đại chiến thật nhiều hiệp.

Đùi có chút mềm, hắn hừ một tiếng trốn vào trong chăn.

"Công tử, không ăn cơm sao?

"Không ăn."

Ăn gì mà ăn, ăn có sức lực cũng có để làm gì đâu.

A Gia cười trộm một tiếng, vẫn cứ đem thùng tắm cùng thức ăn mang vào phòng.

Trên triều, Lăng Thanh Huyền ngang nhiên bị đại thần hỏi nàng hôm qua có phải tới Liên Lâu hay không, nghe nói có người nhìn thấy nàng.

"Ngươi tận mắt nhìn thấy?" Lăng Thanh Huyền đặt câu hỏi.

Đại thần kia lắc đầu.

Lăng Thanh Huyền không chút khách khí: "Mắt thấy mới là thật."

Lý Như cũng nói theo: "Đúng vậy, Lại Bộ, ngươi đừng tin vào lời đồn vậy chứ. Không chừng có kẻ muốn hắt nước bẩn lên Lăng vương thì sao."

Mấy người giằng co, Hoàng Phủ Vi xoa thái dương: "Đủ rồi, đều là chuyện lông gà vỏ tỏi. Tường thành ở biên cảnh như thế nào?"

"Còn đang tu sửa. Nửa tháng sau Lăng vương sẽ đi xem xét."

Chỉ còn lại nửa tháng, Hoàng Phủ Vi nội tâm nôn nóng. Thư tín ả gửi cho Giang Ly cũng không nhận được hồi âm, thập phần lo lắng Giang Ly bị Lăng Thanh Huyền mua chuộc.

"Nghe nói Lăng vương cùng phu thị nhà mình vô cùng hòa thuận?" Hoàng Phủ Vi sâu kín nói.

Lăng Thanh Huyền gật đầu: "Quả thật là vậy."

Hoàng Phủ Vi trong lòng càng bất an, ả phải tìm thời cơ xác nhận.

Bãi triều, Lý Như theo sát phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, mỹ nhân hôm qua cảm giác thế nào?"

"Không cảm giác." Nàng trực tiếp bỏ đi, có thể có cảm giác gì.

"Quào." Lý Như kinh hô: "Nghĩ không ra điện hạ định lực mạnh như vậy, đứng trước sắc đẹp bất vi sở động nha."

Lăng Thanh Huyền nhìn nàng ta một cái, trực tiếp hất nàng ta ra, lên xe hồi phủ.

Về đến phủ, nàng tuyên bố lập Giang Ly làm chính phu.

Liễu Trình biết tin vội chạy đến khuyên can: "Vị trí chính phu này phải để lại cho phu quân có bối cảnh gia thế thượng thừa, quy củ xưa này đều là như vậy, con sao có thể lập Giang phu thị chứ?"

Giang Ly từ A gia biết được tin tức này, hắn theo A Gia tới đại sảnh, vừa lúc nghe thấy lời nói của Liễu Trình.

Tim nửa nóng nửa lạnh, hắn không ngờ nàng sẽ đưa mình lên vị trí chính phu, nhưng không hợp quy củ, cũng là trong dự liệu.

"Tại Lăng vương phủ này, ta chính là quy củ." Lăng Thanh Huyền xua tay, "Huống hồ sau này phu quân của ta, chỉ có một mình Giang Ly."

Vị trí chính phu không cho hắn, chẳng lẽ bỏ trống?

Liễu Trình nháy mắt run chân: "Uyên nhi, sau này con sẽ không cưới ai khác?"

"Không cưới."

Nữ nhân nào mà không tam phu tứ thị. Ngay cả mẫu thân của Lăng Uyên, cũng có ba phu quân, chỉ là về sau một người chết bệnh, một người trở lại quê hương, Lăng vương phủ này mới do một mình Liễu Trình nắm giữ.

"Con nghĩ kỹ rồi?" Liễu Trình hỏi lại một lần.

"Phải." Lăng Thanh Huyền gật đầu. "Chỉ một mình Giang Ly."

Nắm lấy khung cửa, Giang Ly chậm chạp không đi vào. Hắn cắn môi lui về sau, thấy A Gia muốn lên tiếng, vội vàng che miệng cậu lại, dẫn cậu rời đi.

Hai người đi tới hoa viên, Giang Ly mới buông cậu ra.

"Hộc, hộc. Công tử, ngài làm gì vậy? Suýt nữa ngộp chết ta."

Giang Ly trầm mặc không nói lời nào. Một màn vừa rồi quả thật làm hắn chấn động.

Trong thiên hạ, nữ tử đưa ra loại hứa hẹn này cũng không ít, nhưng Lăng Thanh Huyền thân là vương gia, hậu viện của nàng tuyệt đối không thể chỉ một nam nhân.

Nhưng nàng lại chém đinh chặt sắt, nói nàng sẽ chỉ có duy nhất một mình hắn.

Nội tâm cuồng hỉ, hắn không biết phải biểu đạt ra ngoài như thế nào.

"Bất quá công tử, ngài thật lợi hại. Mới có một đêm, điện hạ liền đem ngài thăng làm chính phu."

Giang Ly trừng hắn một cái, ngón tay vân vê cánh hoa mềm mại trên lá xanh.

Trong lòng có chuyện muốn xác nhận, một khi chưa xác định được, hắn liền xốc nổi không thôi.

Phu thị phù chính, cần lựa chọn ngày lành tháng tốt, giống như một lần nữa gả cho thê chủ.

Liễu Trình lôi kéo Giang Ly đi chọn giá y, cũng không có ý tứ trách cứ hắn, mà nói lời ý vị sâu xa, hy vọng trước khi Lăng Thanh Huyền lên chiến trường, hắn có thể lưu lại nhất nhi bán nữ.

Khuôn mặt hắn hồng thấu, rũ mắt không nói.

Giá y cùng trang sức lần này do chính hắn chọn, hiển nhiên so với lần xuất giá trước có ý nghĩa hơn nhiều.

Ban đêm, hắn mặc hắc y đến trong phòng Lăng Thanh Huyền, đè nàng hôn một trận mãnh liệt, sau đó hỏi nàng.

"Tại sao muốn thăng Giang phu thị làm chính phu? Vì cái gì nói về sau ngươi chỉ có một mình hắn? Vì sao không đặt ta trong phạm vi suy xét của ngươi?"

Bởi vì đều là ngươi.

Giang Ly vuốt ve gương mặt nàng, hỏi: "Ta với Giang phu thị, ngươi thích ai hơn?"

Lăng Thanh Huyền lấp kín miệng hắn, không muốn hắn cứ rối rắm chuyện này,

"Lăng vương!" Giang Ly cắn răng không cho nàng tiến vào: "Ngươi có cưới ta hay không?"

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Ta chỉ cưới Giang Ly!"

【Ờ mây zing, gút chóp ký chủ!】Cao thủ tình trường, bà hoàng thả thính. Nó cam bái hạ phong.

"Giang Ly tốt vậy sao?" Tỉnh táo một chút, Giang Ly trầm thanh hỏi.

"Ừ."

Phu quân chính mình cưới về,  có thế nào cũng phải dỗ.

Hừ lạnh, Giang Ly xuống giường: "Vậy ngươi về sau đừng tới quyến rũ ta, ngươi không thể bắt cá hai tay."

Bổn tọa bắt ngươi bao giờ?

Rõ ràng là ngươi tự động chui vào lưới.

Bây giờ còn đổ trách nhiệm lên đầu nàng.

Lăng Thanh Huyền muốn ném hắn ra ngoài.

"Nhưng mà...!" Giang Ly chỉ vào nàng, cau mày: "Ta sẽ không quên nhiệm vụ, ngươi nhất định phải chết trên tay ta."

ZZ, ngươi đi ra đây. Bách dạ phu thê, bách dạ ân của ngươi đây hả?

Nhân vật phản diện vẫn muốn gϊếŧ bổn tọa kìa.

【...】Nhân vật phản diện cứ khờ thế này thì heo nào độ nổi. ✴==≡눈٩('皿'҂)ง

Lăng Thanh Huyền thấy hắn khí thế hung hăng, thuận đường: "Vậy ngươi tuyệt đối đừng để ta chết trên tay người khác."