Một tin là đưa Giang Ly lên làm chính phu. Một tin là giải trừ hôn ước với Thượng Quan Như An.

Hai tin tức từ Lăng vương phủ nối gót truyền ra, bá tánh một bên chúc mừng, một bên tiếc hận.

Xem ra Lăng vương điện hạ là một người hết sức chuyên tình, cưới một người liền vĩnh viễn đối tốt với hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, mỹ danh của Lăng Thanh Huyền lại tăng thêm một bậc.

Trong ngự thư phòng của hoàng cung, Hoàng Phủ Vi ném tấu sớ vừa được dâng lên, quát thét cho cung nữ lui ra.

Gần đây bệ hạ âm tình bất định, bọn họ cũng không dám ở trước mặt ả chấp sự.

"Bệ, bệ hạ, nhị công tử của Thừa Tướng - Thượng Quan Như An cầu kiến."

Hoàng Phủ Vi ấn lấy chén trà: "Truyền."

Nếu không mang được tin tức tốt nào tới, Hoàng Phủ Vi cũng không giữ y lại.

Thượng Quan Như An hành lễ xong, khuôn mặt tuấn tú hồng nhuận, cực kỳ ủy khuất: "Bệ hạ, ta hoài nghi Giang Ly đã phản chiến. Hắn lại còn biết được quan hệ giữa ta cùng bệ hạ, còn uy hiếp ta."

Hoàng Phủ Vi mở ra nắp trà, ngữ khí cũng không vội vã: "Hắn uy hiếp ngươi điều gì?"

"Uy, uy hiếp ta không được nói cho Lăng vương biết thân phận thật của hắn, còn nói muốn gϊếŧ ta."

Bị từ hồn, mặt mũi của y không biết đã vứt đến đâu rồi, Thừa Tướng mẫu thân phỉ nhổ, y chỉ có thể nói ra quan hệ giữa mình cùng Hoàng Phủ Vi.

Bị mắng là nghiệp chướng cũng không sao, chỉ cần bệ hạ còn muốn y là được rồi.

Ai ngờ y vừa nói xong, Hoàng Phủ Vi khép lại nắp trà, quát lớn: "Ngu xuẩn!"

"Bệ, bệ hạ?" Vì sao người bị mắng lại là y?

Thượng Quan Như An không rõ nguyên do.

"Giang Ly là nhãn tuyến của trẫm. Trẫm giao cho hắn nhiệm vụ lấy được tín nhiệm của Lăng vương. Hiện giờ hắn từ phu thị bò lên được vị trí chính phu, đó là chứng minh hắn được tin tưởng."

"Mà ngươi, lại muốn phá hư kế hoạch của trẫm?"

Thượng Quan Như An cảm nhận được cơn giận của ả, cực lực biện giải: "Bệ ha, Giang Ly không giống giả vờ, hắn có thể đã thật sự thích Lăng vương."

"Trước kia ngươi không phải cũng thích nàng đó sao?" Ngữ khí khinh miệt làm Thượng Quan Như An đáy lòng lạnh buốt.

Không phải bệ hạ nói yêu thích y, sẽ sủng ái y, thương tiếc y sao?

Vì lẽ gì lại dùng loại ngữ khí này?

Tựa hồ ý thức được bản thân lỡ lời, Hoàng Phủ Vi dùng tiếng cười che giấu: "Như An, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chuyện mà Giang Ly đã đáp ứng với trẫm, sẽ làm được. Hơn nữa, trên dưới mấy chục nhân mạng của Giang gia đều nằm trong tay trẫm."

Ả có biện pháp bắt hắn phải nghe lời.

Thượng Quan Như An cũng không cảm thấy được an ủi, y thần sắc mờ mịt, rũ mắt: "Như An đã biết."

"Đồ vật đã đặt tại Lăng vương phủ chưa?" Hoàng Phủ Vi hỏi ra vấn đề mình để ý nhất.

Ngữ khí của y nhẹ nhàng chậm chạp, lại không còn sự tha thiết của trước đây: "Đã xong."

"Lại đây."

Tren trường kỷ, nữ tử hứng thú dào dạt vươn tay về phía y. Y chậm rãi đứng dậy, chạm đến ánh mắt, liền hiểu ả muốn y.

Nhưng vì cái gì không ở thời điểm y bị bách tính nhạo báng mà nghênh thú y vào cung chứ?

Y rốt cuộc có chút phân lượng nào trong lòng bệ hạ không?

Trong mắt hiện lên hình ảnh Lăng Thanh Huyền ôm lấy Giang Ly, Thượng Quan Như An tim đau xót, bị ả thô bạo kéo xuống quần áo.

___________________[Các ngươi muốn thịt? Ta cứ không cho]___________________________

Quy cách nghênh thú chính phu so với trước đây long trọng hơn không ít. Không chỉ có Lăng vương phủ giăng đèn kết hoa, toàn bộ phố xá kinh thành đều được treo lên đèn lồng đỏ thẫm. Dân chúng đang chúc mừng Lăng vương nghênh thú chính phu.

Trong viện tử của Lăng vương phủ bày đầy tiệc rượu, đàn sáo liên miên không dứt.

Lăng Thanh Huyền mặc hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt nghiêm túc ngồi giữa tiệc rượu.

"Điện hạ, ngày vui như này sao có thể thiếu rượu mừng, ta mời ngài một ly!"

Lý Như lảo đảo lắc lư nâng ly rượu, đầy mặt vui mừng, như thể đêm này người thành thân là nàng ta vậy.

Lăng Thanh Huyền liếc mắt một cái: "Tự ngươi uống đi."

Bổn tọa mới không uống mấy thứ dung tục này đâu.

【Chà chà, ký chủ, có phải ngươi đã quên lần trước ở tiếp phong yến giúp nhân vật phản diện chắn rượu hay không? 】Không biết là ai, uống đến sảng khoải. (^_-)≡☆

Lần trước đơn thuần ngoài ý muốn.

Sau khi Lăng Thanh Huyền lạnh giọng cự tuyệt, những người khác đều không dám lại đây kính rượu nữa. Cũng không biết vì sao, so với ngày đó nghênh thú phu thị, nàng đặc biệt khó gần hơn.

Ai cũng không dám đi lên chuốc rượu, dĩ nhiên động phòng cũng không ai dám náo.

Ngồi tượng trưng một lát, Lăng Thanh Huyền cáo từ.

Bọn họ thật như trẻ con thấy cha mẹ vắng nhà, bắt đầu ăn uống thả cửa.

Trong hỉ phòng, ngọn nến đỏ thẫm đốt cạnh lư hương.

Từng đợt thanh hương tràn ngập gian phòng, Giang Ly nắm chặt khăn trên tay, như thể ngày đầu xuất giá, quy củ ngồi ở mép giường.

'Kẽo kẹt'

Cửa phòng bị người đẩy ra rồi đóng lại.

Giang Ly nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, hắn chợt có chút khẩn trương.

Rõ ràng thời điểm lần đầu thành thân, trong lòng hắn tràn đầy dửng dưng.

Dưới hỉ khăn vươn tới một đoạn hỉ cân, nhẹ vén lên, dung mạo phàm nhân không thể khinh nhờn xuất hiện trước mắt hắn.

Bất chấp rụt rè thận trọng gì đó, hắn nhào tới phía trước, ôm chặt lấy nàng.

"Thê chủ ~"

Âm cuối câu nhân vờn quanh bên tai, Lăng Thanh Huyền có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, như đang hò reo trong lồng ngực.

Nàng đáp lại: "Phu quân."

Không phải phu thị, là phu quân.

Là chính phu của nàng.

Là phu quân duy nhất của nàng.

Vẻn vẹn hai chữ, lại khiến cho hắn cao hứng đến sắp bay lên.

"Đêm động phòng hoa chúc, đền bù cho ngươi."

Đệm giường trầm xuống, giá y màu đỏ như vật trân quý được nhẹ nhàng kéo ra từng chút một, đặt sang một bên.

Chăn cưới được nhấc lên, che khuất một màn xuân sắc.

Màn giường lay động, Giang Ly thở dốc một hơi: "Thê, thê chủ."

"Hửm?"

Hắn có chút ngượng ngừng: "Để vi phu hầu hạ ngài được không?"

Ánh sáng ửng đỏ chiếu xuống, mặt hắn đỏ đến sắp nổ tung rồi.

Lăng Thanh Huyền bình tĩnh đáp: "Ta có thể."

Bổn tọa là loại người nằm dưới sao?

Không tồn tại.

Trong nhỏ vụn ngâm thanh, ánh mắt hắn dần dần mê ly.

Hắn than dài một tiếng, gắt gao ôm lấy nàng.

______________________[Nữ nhân sao có thể nói không được!]__________________________

"Ngươi sửa lại?"

Lăng Thanh Huyền dựa vào mép giường. Chăn mền không che khuất hết da thịt nàng, phơi bày điểm điểm vết tích, khiến Giang Ly không dám nhìn.

Trên tay nàng cầm túi tiền lần trước Giang Ly đoạt lại.

Hắn nói hắn đã sửa lại.

Nhưng mà mặt trời vẫn méo xẹo.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay mặt trời mà bổn tọa nhìn thấy là giả?

Lăng Thanh Huyền trầm mặc.

Giang Ly bụm mặt: "Thê chủ, ngài ghét bỏ sao?"

Có một chút.

【Ký chủ, xin nói giảm nói tránh. 】

"Không ghét bỏ."

【Xin nói thêm mấy chữ đi mà ~ 】

"Ngươi làm ta đều không ghét bỏ."

【Xin... 】

Nín!

【...】ZZ ủy khuất nhưng ZZ không nói. 。゜゜('O') ゜゜。

Giang Ly dời tay, hồ nghi nhìn hàng: "Thật sao?"

"Ừ."

Giang Ly lại nhào tới.

"Ban ngày." Lăng Thanh Huyền nhắc nhở hắn.

Hắn vội vàng buông ra, tức giận: "Thê chủ, vi phu chỉ muốn ôm ngài một cái."

Lăng Thanh Huyền dang hai tay: "Ôm đi."

Yêu cầu của tiểu gia hỏa là phải đáp ứng.

Giang Ly kéo nàng ở trên giường dính nhau một trận.

Thời điểm A Gia tới gõ cửa thì mặt trời đã lên cao: "Điện hạ, dựa theo quy củ, hôm nay ngài và công tử phải tiến cung diện kiến bệ hạ."

Tươi cười trên mặt Giang Ly cứng lại một chút, hắn ôm cánh tay Lăng Thanh Huyền như có điều suy tư.

"Thê chủ, có thể không đi không?"

Lăng Thanh Huyền cự tuyệt.

Không đi Hoàng Phủ Vi lại ra ý đồ xấu gì thì phiền phức.

【...】Ký chủ, có cái gì mà ngươi cảm thấy không phiền phức không?

Hai người thu thập một phen, lên xe ngựa tiến cung.

Bọn họ tiến cung trễ, thời điểm Hoàng Phủ Vi nhìn thấy hai người sóng vai cùng đi, cỗ thô bạo trong lòng càng nhịn không được.