Dưới ánh mắt hận không thể đem nàng đi lăng trì của Hoàng Phủ Vi, Lăng Thanh Huyền khoan thai đưa Giang Ly rời đi.

Bên ngoài chính điện, truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn cùng âm thanh bội kiếm chạm vào nhau.

Lăng Thanh Huyền nhìn thấy bên bậc thang, có một bé gái đang đứng.

【Ký chủ, đó là đại nữ nhi của Hoàng Phủ Vi - Hoàng Phủ Hạnh.】

Bé gái chưa đầy chín tuổi trong mắt đầy cảnh giác cùng tò mò. Thân là đại hoàng nữ cao quý, quần áo lại mộc mạc, chất liệu so với cung nữ còn không bằng.

Trong nguyên bản cốt truyện cũng không nhắc đến Hoàng Phủ Hạnh.

Hoàng Phủ Hạnh xanh xao vàng vọt, hướng về phía Lăng Thanh Huyền  hơi hơi hành lễ.

Cô từng gặp qua Lăng Uyên.

Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua chứ không dừng bước.

Hoàng Phủ Vi năm nay hai mươi hai, đại nữ nhi chín tuổi. Mẹ ơi, sớm như vậy đã...

Hai người lên xe ngựa, Giang Ly đã khôi phục rất nhiều. Hắn gấp không chờ nổi mà ôm lấy nàng, thân thể còn hơi hơi run rẩy.

"Thê chủ."

Nếu không phải Lăng Thanh Huyền kịp thời đuổi tới, hắn suýt chút nữa thì...

Không dám nghĩ tới hậu quả, Giang Ly nắm chặt quần áo nàng.

Gương mặt căng thẳng bị nhéo hai cái, hắn còn chưa kịp phản ứng, quần áo trên người đã bị kéo ra.

"Thê chủ?" Hắn cũng không phản kháng, chỉ là khó hiểu.

"Bị chạm vào." Lăng Thanh Huyền đem áo ngoài của hắn vứt qua một bên, nhích lại gần hắn thêm một chút.

Thanh u lãnh hương dần dần bao trùm lấy hắn, làm hắn bình tâm lại.

Nhưng tỉnh táo lại xong, hắn liền hoảng hốt: "Thê chủ, ngài nhìn thấy?"

"Không thấy." Tiểu gia hỏa không muốn nàng nhìn thấy, vậy nàng sẽ nói không thấy.

"Vậy..." Vậy sao nàng còn biết quần áo bị chạm vào.

Không có tâm trạng truy cứu chuyện này, Giang Ly vòng tay ôm lấy nàng: "Thê chủ, nếu ta là người xấu, ngài còn cần ta nữa không?"

Hắn sợ Lăng Thanh Huyền biết được thân phận của hắn rồi, sẽ vứt bỏ hắn.

Không cần gì mà không cần, nàng nói: "Ta cũng không phải người tốt lành gì."

Trong trí nhớ, kẻ nói nàng là người tốt, hình như cũng chỉ trên đầu ngón tay.

"Phụt."

Giang Ly đột nhiên cười ra tiếng.

Lăng Thanh Huyền nhìn xuống tay mình. Nàng cũng không đụng tới eo của hắn, cười gì mà cười.

"Thê chủ, Giang Ly rất thích ngài, rất thích, rất thích ngài."

Hắn không ngừng nói, Lăng Thanh Huyền không ngừng gật đầu.

Biết rồi, biết rồi, có thôi không hả?

Xa phu đang đánh xe bên ngoài vẻ mặt ngượng ngùng. Phu quân của điện hạ thật là cởi mở nha.

Giữa thanh thiên bạch nhật còn lớn tiếng như vậy, bá tánh bên ngoài đều nghe thấy hết rồi.

Giang Ly tất nhiên không biết. Hắn bây giờ còn đang bận tỏ rõ nỗi lòng với Lăng Thanh Huyền.

Hắn muốn cho nàng ghi tạc trong lòng.

Giang Ly thích nàng.

Siêu, siêu, siêu thích luôn ấy.

______________________________________________________________________________

Sau khi biết được Hoàng Phủ Vi càng hận nàng, Lăng Thanh Huyền lại nửa đêm đến bái phỏng những quan viên kia.

Bất quá lần này không phải đến tặng lễ vật, mà là thu phí bảo kê.

Lại Bộ Thượng Thư run lẩy bẩy, bà ta là đối tượng bái phỏng đầu tiên của Lăng Thanh Huyền.

Vốn tưởng ban ngày được tha một mạng coi như hết chuyện, không ngờ buổi tối lại gặp phải nàng.

Hôm nay nhiệm vụ của bọn họ là bám trụ Lăng Thanh Huyền, thế nhưng Lăng vương căn bản không nghe bọn họ nói chuyện.

Tường dày như vậy, Lăng vương chỉ dựa vào một cái, liền sập.

Lăng vương là nữ nhân được mệnh danh chiến thần, vô ý làm sập tường cũng không phải không thể.

Chỉ là nhìn đến cảnh tượng trong chủ điện, bọn họ cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Bệ hạ cũng quá gấp gáp rồi.

Suy nghĩ bay xa, Lại Bộ run lập cập dâng cho Lăng Thanh Huyền một chén trà.

Lăng Thanh Huyền không nhận: "Ngân lượng ta đưa lúc trước, Thượng Thư hài lòng chứ?"

Lại Bộ Thượng Thư suýt chút nữa giội toàn bộ trà lên tay mình. Hóa ra bạc đó là của Lăng vương điện hạ. Mặt bà ta vẫn còn hơi đau.

"Hài lòng, hài lòng."

Không hài lòng thì có thể cả đầu cũng không còn.

Lăng Thanh Huyền đưa tay: "Có qua có lại, lễ vật của Thượng Thư đâu?"

"Hả?" Bà ta có thể có lễ vật gì? Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta đem toàn bộ tiền riêng dưới gầm giường giao cho Lăng Thanh Huyền.

Lăng Thanh Huyền lắc đầu. Lại Bộ Thượng Thư lại từ rương dưới giường lấy ra mấy quyển tàng thư kinh điển, thể loại xuất bản ở hiện đại sẽ bị cắt 99% tình tiết ấy.

Lăng Thanh Huyền gõ gõ bàn: "Chứng cứ Hoàng Phủ Vi nuốt riêng ngân lượng của bá tánh."

【Ký chủ, ta cảm thấy mấy quyển tàng thư kinh điển kia cũng nên tịch thu. Hắc hắc hắc.】

Không có hứng thú.

【...】Nói không chừng nhân vật phản diện có hứng thú đó. („ಡωಡ„)

Lại Bộ Thượng Thư run chân quỳ trên mặt đất: "Điện hạ, ngài đừng hại ta nha. Ta thật không có đâu."

Lăng Thanh Huyền đem chủy thủ của Giang Ly đập lên bàn, Lại Bộ Thượng Thư lập tức bò đi lấy chứng cứ.

Còn vì sao bà ta lại có? Đương nhiên vì chính bà ta giúp Hoàng Phủ Vi làm sổ sách.

Thân là nữ hoàng, thế mà tăng cao sưu thuế, đầu cơ lương thực, nuốt riêng quốc khố.

Bổn tọa thật sự đang vì dân trừ hại.

ZZ vỗ móng heo. Ký chủ lợi hại nhất!

Cáo biệt Lại Bộ, Lăng Thanh Huyền lại ghé thăm mấy nhà.

Hoàng Phủ Vi rất có tiềm chất làm bạo quân, chỉ là còn Lăng Uyên yêu nước thương dân trấn giữ, có một số việc ả không dám gióng trống khua chiêng mà làm, chỉ có thể lén lén lút lút.

Chỉ là đám gian thần tham quan đều là hạng người tham sống sợ chết. Hoàng Phủ Vi đe dọa suông, sao có thể sánh với Lăng Thanh Huyền kề dao tận cổ.

Đem chứng cứ giấu trong túi, Lăng Thanh Huyền hòa ái cáo từ.

Đám quan viên được một đêm không ngủ,

"Thê chủ, ngài đi đâu?"

Lăng Thanh Huyền vừa mới vào nhà, liền có bóng người dựa tới. Nàng thuận tay chụp lấy, Giang Ly tới rồi trong ngực nàng.

Đêm hôn khuya khoắt không ngủ, ngồi ở đây chờ bổn tọa làm gì.

Hù chết người.

Lăng Thanh Huyền đóng cửa lại, thắp sáng ngọn nến.

Giang Ly vẻ mặt u buồn.

"Sao vậy?"

Nàng cũng không phải ra ngoài ăn chơi đàn điếm. Hắn lại một bộ dạng bị vứt bỏ. Là ý gì đây?

Giang Ly đợi một đêm, nàng không ở bên cạnh, có cảm giác rất mờ mịt.

Bắt không được, giữ không được.

"Thê chủ, ta muốn cùng ngài làm sáng tỏ một chuyện."

Hắn ngồi ở đây suy nghĩ thật lâu, quyết định nói cho Lăng Thanh Huyền.

"Không cần."

Bổn tọa biết hết rồi, không cần nói.

"Ta nhất định phải nói."

"Không..."

【Ký chủ, ngươi cho nhân vật phản diện nói đi. Ngươi nghe một chút là được.】

Làm bộ không biết có chút khó khăn.

Lăng Thanh Huyền ngồi nghiêm chỉnh, nghe hắn đem hai thân phận cùng mục đích của mình nói ra, lại lấy ra một gói thuốc bột.

"Thê chủ, có phải ngài muốn đuổi ta đi không?" Giang Ly thấp thỏm không thôi. Hắn đã đem tất cả nói cho nàng biết.

Hắn không nhịn được. Hắn không muốn kẻ khác đem chuyện này làm thủ đoạn uy hiếp hắn.

Hôm qua một tên Thượng Quan Như An. Hôm nay một ả Hoàng Phủ Vi. Ai biết ngày mai sẽ thêm người nào nữa.

Hắn hi vọng giữa mình và Lăng Thanh Huyền không có ngăn cách nào cả.

"Không đuổi ngươi đi." Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn.

Giang Ly suýt chút nữa hoài nghi vì mặt mình tương đối mềm mại nên nàng mới an ủi mình như vậy.

"Nhưng trước kia ta muốn tới gϊếŧ ngài." Chuyện này sao có thể dễ dàng tha thứ?

Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tình: "Ngươi gϊếŧ không được ta."

Nàng rất lợi hại.

Giang Ly cuối cùng thở dài, ôm lấy nàng: "Từ nay về sau, ta chỉ có một thân phận, đó là phu quân của ngài."

Hơi ấm trên người hắn dần dần truyền lại, từng chút một hòa tan đi băng giá.

Trong bóng đêm, nàng mặc niệm, 'phu quân của ta'?

"Thê chủ."

Những lời còn sót lại, tất cả nuốt vào bụng, Giang Ly vòng tay ôm lấy nàng, muốn đem chính mình thiêu đốt, kéo nàng vào một mảnh trời ấm áp.

Giang Ly thích ngài, thích ngài.