Ta bắt đầu chán ghét tên của mình. Giang Ly, tương ly, sẽ chia ly.

Bên ngoài đều đồn đại ta là tiểu công tử được sủng ái nhất của thủ phủ Giang gia.

Kỳ thật không phải vậy. Ta kỳ thật là đứa con do phu quân nghèo hèn để lại. Mẫu thân cũng không thích ta. Chỉ bởi vì gương mặt này, mang lại cho Giang gia danh tiếng.

Trong phủ có một sư phụ dạy võ, ta lúc rảnh rỗi sẽ đi theo ông học võ. Về sau sư phụ đi rồi, ta trở thành giang hồ sát thủ, hơn nữa xếp hạng từng bước lên cao.

Ba năm trước, lúc làm nhiệm vụ không mau thụ thương, được Hoàng Phủ Vi cứu. Thời điểm biết được thân phận của ả, ta chỉ là kinh ngạc.

Ân cứu mạng, nhất định phải trả. Đây là đạo nghĩa giang hồ, cũng là điều sư phụ đã dạy, cho nên ta đáp ứng yêu cầu của ả.

Trở thành phu thị của Lăng vương, tìm cơ hội ám sát nàng.

Rốt cuộc ta đối với Giang gia cũng chẳng có gì lưu luyến, gả thì gả thôi. Nếu nàng dám đụng tới ta, ta phản kháng là được, dù sao võ công của ta cao như vậy mà.

Đêm đầu tiên, nàng bỏ mặc ta.

Ta một bên cảm thấy may mắn nàng sẽ không chạm vào ta, một bên tức giận. Ta đường đường kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nàng thậm chí cả hỉ khăn cũng thèm nhấc.

Đêm khuya tĩnh lặng, ta cầm chủy thủ chuẩn bị gϊếŧ nàng, nhưng nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người chúng ta, hiềm nghi rất lớn, ta liền không động thủ.

Đêm thứ hai, ta bắt đầu kế hoạch ám sát, lại không ngờ võ công của nàng cao hơn ta rất nhiều, ta hoàn toàn không phải đối thủ.

Tại khoảnh khắc ta tưởng mình sắp bị gϊếŧ, nàng lại thất thần. Th thừa cơ chém nàng bị thương.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, miệng vết thương kia có làm thế nào cũng không hoàn toàn khép lại, để lại sẹo. Đến khi ta bắt đầu thích nàng, bắt đầu khép lại.

Ta không thể tin được, sau nhiều lần ám sát, ta vậy mà đối với nàng sinh ra tình cảm kỳ quái.

Ta hình như thích nàng.

Thích đối tượng ám sát của mình, thật không sáng suốt, nên ta ngụy trang thành hai thân phận ở  bên cạnh nàng.

Không cần nghĩ cũng biết, hai thân phận đều thích nàng.

Có lẽ tại thời điểm ta quyết định gả cho nàng, phần cảm tình đã có kết quả rồi.

Khi nhìn thấy người khác xum xoe lấy lòng nàng, ta ghen.

A Gia nói, khi thích một người rồi mới có thể ghen, không muốn nhìn thấy nàng đối tốt với ai khác.

Ta muốn độc chiếm nàng, không chia sẻ cho bất kỳ ai.

Thượng Quan Như An, dám đoạt thê chủ với ta, còn muốn nhục nhã ta, đừng trách sao biển lại mặn.

Cho nên ta cố ý nói nàng đặc biệt sủng ái ta, muốn tức chết Thượng Quan Như An.

Tại phủ Thừa Tướng, ta vô ý phát hiện chuyện của Thượng Quan Như An cùng Hoàng Phủ Vi. Ta biết bên cạnh nàng nguy cơ trùng trùng, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Ta hẳn là muốn gϊếŧ nàng mới đúng, sao lại quên mất nhiệm vụ này.

Trong lòng khói mù tan không được, ta bắt đầu hoài nghi chính mình, cùng bắt đầu phẫn hận. Vì cái gì nhiều người như vậy đều muốn nàng chết.

Rõ ràng tội lỗi gì nàng cũng chưa phạm phải.

Ta mang theo phần tối tăm phiền muộn này, muốn gϊếŧ người.

Nàng xuất hiện ngăn trở ta, cũng giúp ta chính danh, ta làm gì nàng cũng sẽ bao dung cho ta.

Ta lại mềm lòng thêm vài phần. Có lẽ nàng chính là quy túc tốt nhất của ta.

Chúng ta dần dần thân mặt, lại bởi vì nàng không muốn chạm vào ta, bắt đầu chiến tranh lạnh.

Phát sinh chuyện ở Liên Lâu, ta bất ngờ, ta mất khống chế, trong đầu tất cả đều là ý niệm không muốn rời xa nàng, chỉ muốn nàng thuộc về mình.

Ta thật không có tiền đồ mà khóc lóc. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, ta chưa từng khóc lấy một lần. Thật là mất mặt.

Ta điên cuồng hôn nàng, muốn bình ổn lại xao động trong lòng.

Sau đó, ta mệt mỏi. Nàng đưa ta trở về. Nửa đêm ta thức dậy, đem chính mình trao cho nàng.

Từ nay về sau, nàng chính là thê chủ mà ta nhận định.

Ta muốn một đời phụng dưỡng nàng, vì nàng làm mọi điều ta có thể.

Nhiệm vụ đã thất bại, ta không bao giờ có thể ám sát nàng.

Chỉ là, đến cuối cùng... Nàng thật sự chết trên tay ta.

Thẳng đến khi huyết dịch chảy khô, ta vẫn ôm chặt thi thể của nàng không buông tay.

Lý Như đến gọi ta, ta không nhìn đến.

Liễu Trình đến khuyên ta, ta không nhúc nhích.

Bọn họ muốn tới đem thi thể nàng nhập quan, ta không buông.

Nhưng ta không còn sức lực. Ta ngồi ôm nàng ba ngày ba đêm, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn nàng rời đi ta càng ngày càng xa.

Đã nói phụng dưỡng một đời, thì phải đủ một đời.

Bích lạc hoàng tuyền, ta đều phải nắm tay nàng...