Nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, tâm tình Hạ Ca như cũ trống rỗng.

Rõ ràng cô gái kia xâm nhập vào thế giới của hắn chỉ mới hôm qua, hắn lại vì cô rời đi giây lát mà cảm thấy mất mát.

Hạ Ca, mày đâu phải con nít nữa.

Người ta có nguyện ý đợi hay không, cũng không tới lượt mày quyết định.

'Lạch cạch'

Cửa phòng mở ra, Lăng Thanh Huyền che dù đối diện với hắn.

Cảm xúc tối tăm lắng xuống, ánh mặt trời ban trưa trút xuống, hai con quỷ kia trốn vào một xó, phảng phất thế giới này chỉ còn lại Hạ Ca và Lăng Thanh Huyền.

Đóng cửa, gập dù lại.

Lăng Thanh Huyền đứng trước mặt hắn.

Cũng may nghe theo ZZ mới không có trực tiếp xuyên tường vào nhà, bằng không đã bị tiểu gia hỏa phát hiện rồi.

Cô gái gương mặt thuần tịnh, xinh đẹp, tóc đen như mực tùy ý xõa sau vai. Cô mặc sweater của hắn, có hơi rộng, lộ ra hai chân trắng nõn, làm Hạ Ca thấy có hơi say.

Hắn vội vàng tìm một cái quần sạch sẽ đưa cho cô: "Mau mặc vào."

Cả ngày hôm nay cô ấy mặc như thế đi ra phố?

Vậy chẳng phải bị biết bao nhiêu người nhìn thấy.

Hạ Ca trong lòng bực bội.

"Ồ." Lăng Thanh Huyền đưa tay ra lấy, bảo vật lúc trước bỏ trong áo rơi xuống đất.

Uẩn Linh Đan ánh vàng rực rỡ trực tiếp dung nhập vào thân thể Hạ Ca.

Hạ Ca còn chưa rõ thứ vừa rơi xuống là gì, cả người như trúng phải trọng kích, té ngã xuống đất.

Tia sáng màu vàng trong suốt bao phủ lấy hắn, làn da như thể bị xé rách ra.

Hắn cắn chặt răng, thừa nhận từng đợt thống khổ, chính là không hé răng kêu đau.

Rõ ràng hắn xem phim ma còn thét chói tai, lúc này đau đến cắn môi bật máu, lại không rên một tiếng.

Mặt bánh nướng cùng quỷ lười hoảng sợ, lại bởi vì hào quang kim sắc kia mà không dám đến gần.

Lăng Thanh Huyền bước đến gần hai bước, đưa tay đụng vào, nhiệt độ nóng bỏng làm đầu ngón tay cô phiếm hồng.

【Ký chủ, ánh sáng này ngươi không thể chạm vào. Linh thể của ngươi sẽ tan thành mây khói.】

Uẩn Linh Đan vốn là của hắn, bây giờ xem như vật quy nguyên chủ.

Vật kia không báo một tiếng, trực tiếp tan vào người hắn. Nếu không chịu nổi, Hạ Ca nói không chừng sẽ bạo thể mà chết.

Mạch máu trên người hắn đều hiện rõ ra, nhìn qua có chút kinh khủng.

Hạ Ca nhìn cô gái trước mắt, lắc đầu.

Hắn không biết thứ này là gì, nhưng hắn thấy đầu ngón tay của cô, biết thứ này sẽ thương tổn đến cô, cho nên không muốn cô tới gần.

Chỉ là một giây sau đó, Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình thản mà nhào tới.

Ánh sáng màu vàng đem hai người hoàn toàn bao phủ, trên da Lăng Thanh Huyền xuất hiện dấu vết bỏng cháy.

Hạ Ca ngửi thấy mùi khét, liều mạng đẩy cô ra.

Rõ ràng khí lực nói chuyện cũng không có, thế nhưng lực hắn đẩy cô lại không nhỏ.

"Sẽ không sao đâu." Lăng Thanh Huyền ôm hắn, ghé vào tai hắn, khẽ nói.

Chỉ là một viên đan dược mà thôi, còn dám muốn làm nhân vật phản diện bạo thể sao.

Linh lực thanh lãnh bùng nổ, gắt gao quấn quanh hai người họ.

Kinh mạch sắp bị nứt vỡ lúc này được ôn lương bao trùm, đau đớn từng chút giảm bớt, nhịp tim Hạ ca cũng dần dần trở nên bình ổn.

Một hồi lâu sau, Uẩn Linh Đan bị hấp thu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác lạnh buốt mang theo mùi khét khi bị thiêu cháy.

Hạ Ca nỗi lòng hoảng loạn, ôm Lăng Thanh Huyền xem xét.

Cô gái mặt không biểu tình, trên thân lại như vỡ nát, y phục trên thân bị đốt xuyên thật nhiều lỗ.

Da thịt lộ ra, Hạ Ca một tâm tư nhìn cũng không có.

"Cô không sao chứ? Tôi đưa cô tới bệnh viện!"

Hắn vừa mới đứng dậy đã ngã ngồi trở lại. Hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

"Tôi không sao."

Lăng Thanh Huyền được hắn ôm, nhìn thấy rõ ràng cảm xúc lo lắng trên mặt hắn.

Thật giống như lời hai quỷ hồn kia kể lại.

Hắn là người tốt, đối với quỷ mới gặp vài lần đã lo lắng thành như vậy.

Người như hắn, không đáng phải trở thành nhân vật phản diện.

"Sao có thể không có việc gì, cô xem trên người cô..."

Lời nói sốt ruột đột nhiên im bặt, Hạ Ca nhẹ run rẩy.

Hắn thấy những chỗ bị thương trên người Lăng Thanh Huyền, đang hóa thành vòng sáng, từ từ biến mất.

Lăng Thanh Huyền cảm giác trong chớp mắt, vòng tay của hắn thả lỏng.

"Cô... Cô là quỷ?"

Lăng Thanh Huyền: ...Không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Toang rồi. Nhân vật phản diện muốn tiêu diệt cô.

Hiện tại linh thể của cô đã sắp không xong, hoàn toàn không phản kháng được.

Cô còn đang chờ Hạ Ca động thủ, kết quả chàng trai vừa mới buông tay, một lần nữa gắt gao ôm lấy cô.

"Chẳng trách cô lại tới bên cạnh tôi."

Hắn có thể chất chiêu quỷ, tử nhỏ không ngớt thu hút âm hồn. 

Người của gia tộc vì mệnh cách mà chán ghét hắn, cũng bởi vì hắn bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ác quỷ tới mà không kiên nhẫn.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, hắn trải qua những tháng ngày trốn chạy khỏi quỷ.

Sau đó tự học bùa chú, có thể chống cự một chút ác quỷ cấp thấp.

Bây giờ thế giới của hắn khó khăn lắm có một người bầu bạn, kết quả cũng là quỷ sao?

Lăng Thanh Huyền nhìn đôi môi chảy máu, đưa tay chọc chọc lúm đồng tiền của hắn.

"Ừ, là quỷ.

Cho nên, hắn muốn động thủ sao?

Đại bộ phận linh lực của cô vừa rồi đã toàn bộ dùng chống cự viên đan dược kia.

Lúc này muốn gϊếŧ cô, thật sự dễ dàng, thậm chí không cần Hạ ca ra tay.

"Tiểu ca ca ~ Nhanh ném cô ta ra ngoài đi. Cô ta là lệ quỷ, đi theo anh để ăn anh đó!" Mặt bánh nướng vô cùng quật cường ló đầu ra cáo trạng.

Quỷ lười đem nó đè xuống: "Mày đui à? Mới nãy lệ quỷ kia cứu tiểu ca ca đó."

"Hửm?" Mặt bánh nướng vẻ mặt ngơ ngác, không nói lời gì nữa.

Lăng Thanh Huyền nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

"Cô là quỷ, thật trùng hợp, tôi là thiên sư." Tuy rằng còn không phải chính quy.

Đôi môi mang theo khẩn trương dán tới, máu được đầu lưỡi đẩy vào, chảy qua cổ họng.

Lăng Thanh Huyền tròn mắt, không hiểu nhìn hắn.

Trước khi chết, tại sao còn muốn cô uống máu?

Cô ngẩn ra một chút, giọt máu kia nhanh chóng khuếch tán toàn thân, linh thể hư vô mờ mịt dần dần ngưng thực, khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.

Đầu ngón tay trong suốt cũng trở nên giống như thực thể.

Cô lại chọc chọc lúm đồng tiền của Hạ Ca.

Môi còn đặt trên đôi môi lạnh băng của cô, khoang miệng là máu tanh mang theo lãnh hương.

Hạ Ca phản ứng lại, hắn vậy mà cưỡng hôn một con quỷ.

"Cô, cô không sao chứ?" Hắn tận lực duy trì bình tĩnh.

Trái tim sát bên Lăng Thanh Huyền lại không bình tĩnh chút nào.

Lăng Thanh Huyền nghe tiếng tim đập của hắn, từ trong lồng ngực hắn, đứng dậy.

Tim của Hạ Ca cũng như bị thiếu đi một mảnh.

Thật là kỳ quái.

Bắt đầu từ khi hắn gặp gỡ cô gái này, liền cảm thấy đủ loại kỳ quái.

"Thiên sư cùng quỷ, thế bất lưỡng lập, tôi đi đây."

Cô cứu hắn khỏi bạo thể mà chết, hắn cứu cô khỏi linh thể tan rã.

Hết nợ hết nần.

Cô có thể thông qua nam chính đi tìm nữ chính, không cần nhất định phải chờ bên cạnh nhân vật phản diện.

Rốt cuộc hắn không thích quỷ.

Lấy chìa khóa ra đưa đến trước mặt Hạ ca, hắn không nhận.

Lăng Thanh Huyền run lên.

Tiểu gia hỏa lấy lẹ lên, bổn tọa giơ tay cũng rất mệt.

"Ai nói thiên sư cùng quỷ thế bất lưỡng lập?"

Một lúc lâu sau, Hạ Ca rốt cuộc ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới tóc mái dày nặng lấp lánh như lúc mới gặp. Hắn giữ chặt tay cô, đẩy chìa khóa trở về.

"Đưa cô thì chính là của cô, không cho phép trả lại."

...Lăng Thanh Huyền muốn vứt bỏ.

Từng thấy con quỷ nào mang chìa khóa bên người chưa? Cô có thể trực tiếp xuyên tường mà.   ( ̄︿ ̄)