Ý nghĩ đầu tiên của Lăng Thanh Huyền là 'nam chính vì cái gì còn chưa lên bàn thờ ăn xôi?'

Không có bảo vật trong nguyên bản cốt truyện, gã vẫn sinh long hoạt hổ như thường.

Nụ cười lúc trước một chút cũng không thay đổi, vẫn đáng khinh cùng gợi đòn.

"Các người quen biết nhau?"

Trong thế giới của cô còn có người khác, nhận thức được điều này làm trong lòng Hạ Ca có chút không thoải mái.

Hơn nữa kẻ có thể trông thấy cô, không phải quỷ thì chính là thiên sư.

Hạ Cạ đối với Lương Tập không khỏi cảnh giác.

Lăng Thanh Huyền đầu cùng không thèm ngẩng: "Không quen."

Lão trạch xa như vậy, nam chính tới kiểu gì?

【Ký chủ, Thiên Sư Phủ có truyền tống phù.】

Ồ, thật lợi hại.

Cho nên cô trôi dạt mấy tiếng là vì cái gì?

Lương Tập không nghĩ tới người đẹp này vẫn một khuôn mặt lạnh nhạt, không để ai vào mắt, trình độ khiêu chiến trong lòng lại cao một chút.

Gã đưa danh thiếp qua, bị Hạ Ca cản lại.

"Cô ấy nói không quen biết anh, anh còn tiếp tục bắt chuyện làm gì?"

Lương Tập xem xét, là một tên nhóc âm trầm. Gã hừ lạnh một tiếng, vòng qua.

"Tôi cũng không nói chuyện với cậu, chúng ta không quen."

Hạ Ca không muốn cùng gã nói nhảm, nắm tay Lăng Thanh Huyền: "Tôi đưa cô đi ăn cơm."

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nắm tay cô.

Có một loại cảm giác muốn tuyên bố chủ quyền.

Hơn nữa, cô cũng không cự tuyệt. Trong lòng Hạ Ca không hiểu sao có một tia mừng rỡ.

"Nè, cô đừng đi!" Lương Tập hơi thất vọng, nhưng chỉ chớp mắt sau đã đổi sắc mặt, nhanh chóng ra tay với Hạ Ca.

Tư chất thiên sư của gã mặc dù không tốt, nhưng năng lực vẫn có một chút.

Gã cảm giác được trên người tên con trai này khí tức của Uẩn Linh Đan.

Đó vốn là vật mà gã tìm kiếm, tại sao lại ở trên người tên này?

Hạ Ca không nghĩ tới gã đột nhiên ra tay, cấp tốc tránh về phía sau, hai người bắt đầu giao thủ.

Người qua đường thấy bọn họ đánh nhau, lập tức vây xung quanh.

"Hai người này sao lại đánh nhau rồi? Có cần gọi bảo an không?"

"Ê, bọn họ thật đẹp trai nha. Có phải vì tranh giành bạn gái không?"

"Bên cạnh đâu có cô gái nào. Nói không chừng là hai anh đẹp trai vì yêu sinh hận á. Hắc hắc."

Lăng Thanh Huyền trầm ngâm chốc lát. Chắc không phải vì nữ quỷ cô đây đâu nhỉ?

Lương Tập không chiếm được thượng phong, gã chụp lấy tay Hạ Ca, thở hồng hộc: "Trên người mày tại sao lại có khí tức Uẩn Linh Đan của tao?"

"Uẩn Linh Đan gì?" Hạ Ca cau mày, không biết gã đang nói cái gì.

"Đồ vật của Thiên Sư Phủ bọn tao." Lương Tập nghiến răng nghiến lợi, "Mấy ngày trước bị người khác lấy mất, là mày?"

Hạ Ca liên tưởng đến vật đã dung nhập vào người mình lúc trước.

Chẳng lẽ thứ Lăng Thanh Huyền nhặt được là đồ của gã?

Dưới tình huống còn chưa xác định rõ ràng, hắn hỏi: "Anh là ai?"

Lương Tập ngữ khí cao ngạo: "Thiên sư nhất mạch phân gia, Lương Tập."

Hóa ra là người của phân gia. Hạ Ca ánh mắt trầm xuống, phát lực đem gã đẩy mạnh ra.

Lương Tập mất thăng bằng bên hông đụng vào lan can, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hạ Ca hất gã ra, kéo tay Lăng Thanh Huyền rời đi.

Sau khi hai người hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Lương Tập, Hạ Ca hỏi: "Lần trước vào trong người tôi là Uẩn Linh Đan? Là đồ vật của anh ta?"

【Ký chủ, đó vốn là thứ thuộc về nhân vật phản diện. Nam chính chỉ là ngẫu nhiên lấy được mà thôi.】

Lăng Thanh Huyền theo ZZ mà trả lời: "Là của anh."

"Của tôi?"

Lăng Thanh Huyền gật đầu.

Hạ Ca đưa Lăng Thanh Huyền ra ngoài ăn cơm, dọc đường đi đều đang suy nghĩ về chuyện của Thiên Sư Phủ.

Thiên Sư Phủ phân gia Lương gia, trước đó cùng Hạ gia hình như là hàng xóm. Trong trí nhớ, hắn cùng Lương Tập không có giao thoa gì.

Lương Tập nói Uẩn Linh Đan là của gã.

Lăng Thanh Huyền nói không phải.

Trong lòng hắn càng muốn tin tưởng Lăng Thanh Huyền. Chỉ là cô không tiếp tục giải thích, hắn không rõ được ngọn nguồn.

"Anh muốn trở về Thiên Sư Phủ sao?"

Hạ Ca bước chân không ngừng: "Không muốn."

Tiểu gia hỏa rõ ràng muốn.

Nếu thật sự không muốn, căn bản không cần tiếp tục học tập, làm một người bình thường là được.

【Ký chủ, ngươi còn nhớ rõ nhiệm vụ chính tuyến thứ hai không?】

Đầu thai?

【Chính xác. Ký chủ nhớ kỹ, thời điểm làm quỷ phải làm nhiều việc thiện, như vậy mới có thể nhanh chóng tích lũy thiện niệm nha ~】

Việc thiện?

【Ví dụ như trước mắt có nhân vật phản diện cần chiếu cố nè. Trợ giúp nhân vật phản diện hoàn thành tâm nguyện, cũng là việc thiện chứ chi ~】

Bổn tọa vẫn nên đi đỡ bà cụ qua đường thì hơn.

【...】Lấy cho bổn heo thuốc trợ tim.

Lăng Thanh Huyền nói đỡ thì thật sự đi đỡ bà cụ.

Đáng tiếc cô là linh thể, đụng còn không đụng được, chỉ có thể đứng một bên nhìn bà cụ kia run run rẩy rẩy.

Trở thành linh thể còn phải làm việc thiện, độ khó này hơi bị lớn nha.

"Cô sao vậy?" Hạ Ca không rõ nguyên do, đỡ bà cụ ba đường.

Sau khi bà cụ đáp tạ Hạ Ca, Lăng Thanh Huyền đứng bên cạnh không nói một lời.

Thiện niệm chạy đến trên người Hạ Ca, cho nên những thứ cô làm đều vô nghĩa.

【Ký chủ, nghe heo một lời, giúp nhân vật phản diện đi mà.】

Không nghe.

Hai người trở về nhà, Hạ Ca phát hiện Lăng Thanh Huyền cái gì cũng chưa ăn đã cầm lên phù lục bí tịch.

【Ký chủ, những thứ trong đó ngươi học xong rồi sao?】

Gần xong.

ZZ hắc hắc hai tiếng: 【Vậy chừng nào ngươi dạy nhân vật phản diện thế? ~】

Khi heo biết leo cây.

【...】

Bảo một con quỷ dạy thiên sư cách đối phó quỷ, sao ngươi không lên trời luôn đi?

ZZ ủy khuất.

Cứ như vậy bình an vô sự qua mấy ngày, mặt bánh nướng cùng quỷ lười phát hiện trong nhà có chút biến hóa.

Ví dụ như Hạ Ca mỗi lần đều lén lén lút lút nhìn lệ quỷ kia.

Ví dụ như Hạ Ca mỗi lần ăn cơm chỉ ăn vài miếng, còn lại nhường hết cho lệ quỷ kia.

Ví dụ như Hạ Ca mỗi lần lệ quỷ kia tắm đều đề phòng tụi nó như phòng cướp.

Ví dụ như Hạ Ca bắt đầu muốn đuổi tụi nó đi...

"Thấy sắc quên bạn, đúng là thấy sắc quên bạn. Quỷ lười, tiểu ca ca sắp đuổi chúng ta đi tới nơi rồi, mày còn nằm đây nữa!"

Quỷ lười móc móc lỗ tai: "Tao ngày nào chẳng nằm."

Mặt bánh nướng bay tới trước mặt Hạ Ca đang tính sổ sách, chặn tầm mắt của hắn.

"Tiểu ca ca, anh xem anh nuông chiều con quỷ kia quá rồi. Anh bây giờ tiền ăn cơm còn không đủ, còn giúp cô ta mua đồ ăn, mua quần áo. Anh tìm mấy tờ tiền vàng mã đốt cho cô ta, để cô ta tự đi mua không phải được rồi sao?"

"Tôi thích." Hạ Ca đẩy nó ra.

"Ăn mặc tuy có thể đốt xuống, nhưng chất lượng không thể so với nhân gian." Quye lười chen một câu, bị mặt bánh nướng hung hăng trừng mắt.

Mặt bánh nướng đột nhiên ngữ khí nghiêm túc: "Hạ Ca, anh có phải thích lệ quỷ kia rồi không?"

Hạ Ca động tác chợt khựng lại, không nhìn nó: "Không phải."

Mặt bánh nướng hừ một tiếng: "Không phải thì tốt. Anh là thiên sư, cô ta là quỷ. Các ngươi không thể ở bên nhau."

Quỷ lười lại chen vào: "Sao mà không thể? Nếu tiểu ca ca cũng biến thành quỷ, chẳng phải có thể ở bên nhau rồi sao?"

"Mày không nói thì mày chết à?"

"Tao chết rồi."

Hai con quỷ lại bắt đầu đánh nhau.

Hạ Ca ngồi trên giường, ánh mắt không có tiêu cự. Hắn sờ tóc mái dày nặng mấy cái, không biết mình đối với Lăng Thanh Huyền rốt cuộc là cảm giác gì.

"Hai người khi nào thì đi?"

Hai con quỷ gắt gao móc lấy sàn nhà. Không đi, kiên quyết không đi.

Hạ ca lấy ra lá bùa mới vẽ, ném lên người bọn họ: "Đi thong thả, không tiễn."

Hằn muốn cùng Lăng Thanh Huyền tận hưởng thế giới hai người, không muốn mỗi ngày bị hai tên quỷ nhìn ngó.

Như vậy rất thẹn thùng. (//ω//)

Cửa phòng tắm mở ra, mang theo một luồng hương khí.

Hạ Ca trước giờ chưa từng cảm thấy sữa tắm của mình thơm như vậy.

Cho đến khi Lăng Thanh Huyền bắt đầu dùng.

Hắn nhất định là bị ma quỷ ám ảnh rồi. (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)