"Ui." Lăng Thanh Huyền nắm tay hắn, quơ quơ: "Da mặt Nguyễn Mạch dày như vậy, tay chắc là đau lắm."

Hạ Ca: "???"

"Anh đánh mấy cái?"

"Một, một cái."

Lăng Thanh Huyện xoa xoa có lệ: "Lần sau muốn đánh thì đánh nhiều một chút, đánh mạnh một chút. Anh xem tay của anh này, một chút dấu vết cũng không có."

Chứng minh ra tay không đủ mạnh.

Người ta trong nguyên bản cốt truyện đem ngươi luyện thành trận nhãn, ngươi tát chết ả cũng không quá đáng.

"Phì." Hạ Ca ôm cô vào lòng.

Sao lại có người, không đúng, có quỷ làm hắn thích đến như vậy.

Vừa nãy về nhà nhìn thấy nam quỷ cùng tiểu quỷ kia, còn tưởng rằng...

Xì, suy nghĩ lung tung.

"Tụi nó sao lại về rồi?" Hạ Ca hỏi.

Lăng Thanh Huyền nói thẳng tình huống hôm nay cho hắn biết.

Cô phá hủy phân nửa số trận pháp của Nguyễn Mạch. Lúc trở về, đám quỷ kia nhất quyết bám lấy cô, đuổi cũng không đi.

Trực tiếp hóa kiếp cho tụi nó thì chẳng phải uổng phí công sức cả ngày nay, cho nên cô không thể động thủ.

"Cách Nguyễn Mạch xa một chút, trường hợp bất khả kháng, đưa cô ta đi bán muối cũng không sao."

Vai ác tự đắp chiếu cho nữ chính, không tính là phạm quy.

【Ký chủ, ngươi đang dạy hư nhân vật phản diện đó.】

Hạ Ca là ai?

ZZ nháy mắt khẩn trương: 【...Nhân, nhân vật phản diện.】

Nhân vật phản diện chơi chết ai còn cần lý do sao? Bổn tọa dạy như thế sai ở chỗ nào?

【Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng.】Phù, hù chết bé rồi.

"Được." Hạ Ca không phản bác, chỉ trầm giọng nói: "Lần sau không cho mang quỷ khác trở về. Đây là nhà của hai ta."

"Ừ."

Sau khi mặt bánh nướng cùng quỷ lười mang tiểu quỷ trở về, tiểu quỷ muốn nhào vào lòng Lăng Thanh Huyền, bị Hạ Ca cản lại.

"Không cho phép ôm cô ấy. Cô ấy chỉ mình anh được ôm thôi."

Tiểu quỷ: ...Ấu trĩ.

"Nhà em ở thành phố bên cạnh, trời tối thì về đi."

Lăng Thanh Huyền hạ lệnh tiễn khách, tiểu quỷ biệt khuất: "Lệ quỷ tỷ tỷ, nhà chị cũng ở thành phố bên mà, hay dứt khoát về cùng em đi."

Cánh tay ôm Lăng Thanh Huyền của Hạ Ca khẽ run. Thành phố bên cạnh, vậy thi thể cả nhà bọn họ, thi thể của cô...

"Chị không cần." Lăng Thanh Huyền trực tiếp cự tuyệt, phóng một lá bùa lên người tiểu quỷ, trực tiếp đưa nó trở về.

Mặt bánh nướng cùng quỷ lười xem đến ngây người.

Đây còn là quỷ sao? Mới mấy ngày đến cả kỹ năng của thiên sư cũng đều biết.

Bây giờ bọn họ học còn kịp không?

"Tại sao không muốn trở về? Nếu em muốn, anh có thể đi cùng em. Tới thành phố của em, cũng vẫn có thể sinh hoạt như thường."

Lăng Thanh Huyền không giải thích nhiều: "Ở cạnh anh là được rồi."

Hạ Ca quay đầu, vành tai hồng nhuận không thôi. Sao cô có thể nghiêm trang nói những lời này được chứ?

Hạ Ca nhìn qua hai tên quỷ còn đang xem diễn: "Hai người còn tính ở đây đến bao giờ?"

Còn không đi, hắn sẽ ném bùa.

Một lúc sau, hai chiếc quỷ nhìn cánh cửa dán bùa, ôm nhau thút thít. Thấy sắc quên bạn! Thấy sắc quên bạn mà!

Trước kia còn mặc kệ tụi nó nằm lăn trong phòng. Bây giờ có niềm vui mới rồi, căn bản không muốn thấy tụi nó nữa.

Nam nhân!

Quỷ lười phỉ nhổ nó: "Hai chúng ta trước khi chết cũng là nam. Muốn mắng thì mắng mình mày thôi."

Thường ngày luyện bùa, để cho tiện, Lăng Thanh Huyền trực tiếp ngồi trong lòng hắn, tay dắt tay chỉ dẫn.

Nhìn mấy trang bí tịch trực tiếp bị lật qua, Hạ Ca không khỏi tò mò.

"Thân ái, mấy cái này tại sao không cho anh học?"

Mấy loại bùa chú kia, phần lớn là ở thời khắc khẩn cấp, tăng cường thực lực bản thân, giống như thuốc tăng lực ngắn hạn.

"Không tốt cho cơ thể." Lăng Thanh Huyền trực tiếp lật qua.

Trên trời sẽ không rơi xuống bánh có nhân, mưa đá chọi lỗ đầu thì có.

Cho nên bánh tự tay làm mới an tâm nhất.

_______________________________________________________________________________

Đây là lần thứ hai Lương Tập nhìn thấy người đẹp mắt như vậy. Lần thứ nhất chính là Lăng Thanh Huyền.

Gã hiện tại vẫn chưa biết Lăng Thanh Huyền là quỷ.

"Vị này chính là Nguyễn Mạch tiểu thư của bổn gia. Lương Tập, cháu chiêu đãi cho tốt."

Là củi mục của phân gia Lương gia, tên tuổi của Lương Tập tuy không bằng Hạ Ca được tính ra mệnh cách Đại Sát, nhưng mấy năm nay cần cù chăm chỉ, cũng không phạm sai lầm gì lớn, bởi vậy mọi người đối với gã còn khá khách khí.

Trận pháp Nguyễn Mạch bố trí bị phá hư hơn phân nửa, ả gặp phải phản phệ, chỉ có thể tìm phân gia gần nhất để dưỡng thương.

Chỉ là ánh mắt của gã đàn ông trước mặt làm ả không thực khó chịu.

"Bác yên tâm, con nhất định chiếu cố Nguyễn tiểu thư thật tốt."

Lương Tập đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Lương Tập."

Lúc này Lương Tập không giống trong nguyên bản cốt truyện có được bí tịch cùng đan dược, nữ chính dĩ nhiên không cảm thấy 'Anh chàng này thật thú vị'.

Nguyễn Mạch không bắt tay gã, vênh váo hung hăng mà đứng dậy: "Đưa tôi về phòng."

Bất quá là một khúc củi mục, còn vọng tưởng chạm vào ả.

Nếu không phải nơi này có mấy quỷ hồn có thể giúp quỷ hầu bồi bổ, ả còn lâu mới đến phân gia nghèo nàn này.

Bầu không khí có chút lúng túng, Lương Tập thu tay lại, nhưng không thu lại ánh mắt đặt trên người Nguyễn Mạch.

"Nguyễn tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Cô còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy mà đã là cao cấp thiên sư. Thật lợi hại nha."

"Tàu xe mệt nhọc, hay để tôi đưa cô đi ăn cơm trước?"

"Lương Tập, đúng không?" Câu hỏi của Lương Tập, Nguyễn Mạch một câu cũng chưa trả lời. Ả dùng bước, ánh mắt khinh thường: "Tôi với anh không phải người cùng một thế giới. Lấy lòng tôi cũng có chừng có mực."

Ánh mắt Lương Tập dừng lại một chớp mắt. Lời của Nguyễn Mạch giống như gai nhọn đâm vào lòng hắn, phá ra một lỗ hổng, phơi bày toàn bộ xấu xí đen tối bên trong.

Ả xinh đẹp, cao cao tại thượng, từ nhỏ được người nâng trên tay.

Cho nên được phép khinh thường người khác như vậy sao?

Nếu không phải bí tịch cùng đan dược bị người khác cướp đi, gã tuyệt đối không phải bộ dạng bây giờ.

Lương Tập trên mặt cười hì hì, trong lòng đậu xanh rau má đã văng tung tóe.

"Nguyễn tiểu thư, mời đi bên này." Gã đưa Nguyễn Mạch tới phòng khách, chu đáo giúp ả chuẩn bị giường đệm cùng nước ấm.

"Nguyễn tiểu thư, ngủ ngon."

Đóng cửa phòng lại, biểu tình trên mặt Lương Tập bỗng chốc biến hóa. Gã thầm mắng một tiếng, sau đó không hề lưu lại.

Còn Nguyễn Mạch ở trong phòng, lấy ra phân thân của quỷ hầu là một cụm sương đen nhỏ.

Chăm chú nhìn nó một hồi, ả nói thầm: "Lại là lệ quỷ kia. Nhiều lần phá hư chuyện tốt của tao, tao thấy cô ta không muốn đầu thai rồi."

"Há há, chủ nhân, chúng ta có thể không chế thi thể của cô ta."

Sương đen quay cuồng, phát ra tiếng cười kỳ quái.

Nguyễn Mạch nhíu mày. Lợi dụng thi thể của nhân loại thuộc loại hành vi bất kính, ả không thể làm.

Quỷ hầu này vốn là ác quỷ trong Âm Quỷ Phiên chuyển đổi mà thành, trước đó không chú ý để nó chạy ra ngoài một lát, cũng là gia đình Lăng Thanh Huyền xui xẻ, đúng lúc bị nó làm hại.

Thiên mệnh đã thế, Nguyễn Mạch đâu thể đem quỷ hầu của mình đền mạng cho cô.

Chỉ có thể trách lệ quỷ kia số mệnh không tốt.

Lệ quỷ kia khó đối phó, phương pháp quỷ hầu nói cũng là một cách.

"Chuyện này để tao suy nghĩ."

Nguyễn Mạch nghỉ ngơi, thả quỷ hầu ra ngoài tự mình bồi bổ.

Đêm nay, lại không ít tiếng kêu thê lương vờn quanh.

Bất quá những chuyện đó không liên quan đến Nguyễn Mạch. Ả tăng cường thực lực bản thân, quỷ hồn ở lân cận chỉ có thể coi như gặp phải kiếp nạn.

Bọn chúng có thể giúp ả trở nên cường đại, cũng coi như loại vinh dự.

Bọn chúng hẳn phải cảm thấy vinh hạnh.