Hạ Ca dùng tay quạt gió, cũng hòa dịu không được nhiệt độ trên mặt.

Hắn cuống quít vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra lại đụng phải người quen.

Liếc mắt một cái, hắn nhanh chóng lách người đi qua.

"Hạ Ca!"

Nguyễn Mạch kêu một tiếng, cực kỳ bất mãn với thái độ của hắn.

Ai trông thấy ả mà không bước lên bắt chuyện lấy lòng? Có ai như Hạ Ca, xem ả như không khí?

"Có chuyện gì?" Giọng điệu Hạ Ca bình đạm nhưng tiếng nói của thiếu niên mang theo từ tính, từng chữ lọt vào tai khiến người tê dại.

Giọt nước trên lọn tóc trượt xuống, làm đuôi vài sợi hơi hơi cong lên.

Mắt đen như mặc ngọc dưới đôi mày hơi nhíu, tán phát ra xa cách.

Nguyễn Mạch trước nay chưa từng chú ý, hóa ra hắn đẹp như vậy.

Thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ mím, Nguyễn Mạch không tự chủ được nhấp môi, bỗng giật mình.

Ả suýt chút nữa quên mất mình đến đây làm gì.

Vốn muốn hỏi chuyện của hắn cùng lệ quỷ kia, lời đến bên miệng, ả quay đầu: "Món nợ lần trước cậu đánh tôi, đến lúc phải trả rồi."

Hạ Ca nâng tay lên: "Phải cho cô thêm vài bạt tay nữa?"

Thân ái nói, muốn đánh thì phải đánh nhiều một chút, đánh mạnh một chút.

Nhưng hắn không muốn tay mình chạm vào ả lần thứ hai đâu.

Nguyễn Mạch lui lại nửa bước, ánh mắt khiếp sợ: "Cậu!"

Ả 'cậu' nửa ngày, không nói thêm được lời nào, dường như bị cử chỉ của Hạ Ca làm đần cả óc.

"Chó ngoan không cản đường."

Hạ Ca muốn đi gấp, đây là địa bàn của Thiên Sư Phủ, không nên gây rắc rối.

Nhưng Nguyễn Mạch sao có thể dễ dàng buông tha hắn.

Ả rút ra Âm Quỷ Phiên, quỷ hầu mang theo hắc khí xuất hiện bên cạnh. Người ở lân cận nhìn thấy, lập tức tránh ra, nhường vị trí.

Đây là đấu pháp giữa thiên sư, Nguyễn Mạch khiêu chiến Hạ Ca.

"Đừng bảo tôi khi dễ cậu, gọi quỷ hầu của cậu ra, chúng ta đấu pháp."

Thiên sư đấu pháp trước công chúng, người thắng có thể đưa ra yêu cầu.

Hơn nữa còn ở nơi có nhiều thiên sư làm chứng như vậy, người thua muốn chối cũng chối không được.

Hạ Ca không muốn dây dưa với ả, nhưng trông thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt còn khoe khoang đắc ý của ác quỷ kia, hắn nhịn không được muốn báo thù cho Lăng Thanh Huyền.

Hắn không có quỷ hầu, cũng không có ý định lợi dụng Lăng Thanh Huyền.

Đưa tay rút ra lá bùa, hắn quyết định một mình đối kháng.

"Còn tưởng anh lạc đường."

Tiếng nói chậm rãi mà nhẹ nhàng thổi tới, Lăng Thanh Huyền bưng đĩa, đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào miệng Hạ Ca.

Ăn không ngon, vậy cứ cho nhân vật phản diện ăn đi.

【...】Ký chủ, ngươi không thể tốt với nhân vật phản diện chút sao? (;⌣̀_⌣́)

Cô tiện tay ném đĩa đi, vừa vặn đập trúng đầu ác quỷ kia.

Trên đĩa có linh lực cùng bùa chú, ác quỷ đinh ninh đĩa sẽ không đụng vào mình được, căn bản không thèm tránh.

Một giây sau, chiếc đĩa rơi xuống, trên người nó ầm vang một tiếng nổ tung, sương đen tan thành mấy mảnh nhỏ.

Nguyễn Mạch cũng bị vụ nổ tác động đến, lúc muốn tránh đã không kịp. Bộ lễ phục ả tìm người chế tác riêng đã hư hại không ít, tóc cũng bốc khói mù mịt.

Thiên kim tiểu thư bỗng chốc hóa thành nghèo túng.

Quần áo tả tơi không khác ăn mày.

Nguyễn Mạch nhìn vết tích trên người mình, nhịn không được bộc phát: "Quỷ hầu, gϊếŧ cô ta!"

Trước mặt nhiều người như vậy, hình tượng cao cấp thiên sư, thiên kim Nguyễn gia của ả, bị hủy diệt sạch sành sanh.

"Người trẻ tuổi, phải bình tĩnh sống." Lăng Thanh Huyền bay tới cạnh Hạ Ca, lười biếng dựa vào vai hắn.

Hơi thở của cô lành lạnh như băng, làm vành tai Hạ Ca tê dại.

Đoàn người đối với sự xuất hiện của cô cảm thấy hiếu kỳ, ánh mắt cũng từ trên người Nguyễn Mạch chuyển sang Lăng Thanh Huyền.

Khác với khí tức chán ghét trên thân lệ quỷ, trên người cô là hơi thở tươi mát làm người hướng tới.

Hạ Ca hơi hơi che khuất thân hình cô. Cô là của hắn, người khác nhìn một chút cũng không được.

Một người một quỷ tiếp xúc thân mật làm Nguyễn Mạch bực bội. Ác quỷ tiếp tục công kích, Hạ Ca chống cự lại.

Hắn thuận thế dùng một lá Phản Đạn Phù, đem toàn bộ công kích bắn ngược lại.

Cơ thể thật vất vả mới tụ lại, lần nữa tản ra.

"Bùa chú cao cấp! Mười năm trước không phải hắn đã bị đuổi khỏi Hạ gia sao? Làm thế nào biết được thứ này?"

"Các người xem, trên danh sách, hắn chỉ là sơ cấp thiên sư mà thôi."

Đẳng cấp của thiên sư cùng bùa chú sử dụng có liên quan. Ví dụ như sơ cấp chỉ có thể sử dụng bùa chú sơ cấp, nếu không sẽ chịu phản phệ.

Thế nhưng Hạ Ca chỉ là một sơ cấp thiên sư, lại có thể sử dụng bùa chú của cao cấp thiên sư, đủ để khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.

Nguyễn Mạch nghe bọn họ nói, biết Hạ Ca khó đối phó. Ả âm thầm tụ tập âm quỷ trên Âm Quỷ Phiên, vụиɠ ŧяộʍ truyền cho ác quỷ.

"Nữ... Cô bé, cô đang gian lận đó." Lăng Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện bên cạnh ả, đem Âm Quỷ Phiên đẩy ra, tàn lưu âm khí bại lộ trước mặt mọi người.

Lăng Thanh Huyền phủi phủi tay. Suýt chút nữa kêu 'nữ chính', cũng may cô thông minh.

"Lạch cạch"

Một khi mất đi khống chế, quỷ hồn bên trong Âm Quỷ Phiên thừa dịp có lỗ hổng, vội vàng chui ra ngoài.

"Tiện nhân!" Nguyễn Mạch buột miệng thốt ra, vội vàng thi pháp lấp đi lỗ hổng kia, căn bản không chú ý tới sắc mặt người xung quanh.

Đường đường là cao cấp thiên sư, thiên kim tiểu thư của Nguyễn gia, mở miệng lại nói lời dơ bẩn.

Hơn nữa, mới nãy hình như ả đang gian lận!

Thế mà dùng âm khí khác bổ sung cho quỷ hầu nhà mình, đây là điều quy củ không cho phép.

Chậc chậc, không ngờ Nguyễn Mạch là loại người này.

Quỷ hồn bay tán loạn khiến ác quỷ bại lộ quỷ tính. Nó há to miệng, điên cuồng nuốt những quỷ hồn kia.

'Đói... Đói...'

Động tác của Nguyễn Mạch không nhanh bằng nó. Âm quỷ trên lá cờ hơn phân nửa đã bị nó nuốt hết.

Ả hiện tại đến cả quỷ hầu nhà mình cũng khống chế không được.

Ăn quỷ còn chưa đủ.

Kỳ thực đối với bọn nó, quỷ hồn mặc dù ngon, nhưng linh hồn người sống càng ngon hơn.

Ác quỷ nhớ tới cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên cuồng khi nó ăn cả gia đình kia, hương vị máu tanh làm nó mê muội.

'Muốn ăn...'

Thời điểm Nguyễn Mạch không chú ý, ác quỷ hướng về phía những người đứng xem kịch, há mồm.

"Trời ơi! Chạy mau! Quỷ hầu kia điên rồi!"

Bọn họ cũng là thiên sư, bên người cũng có quỷ hầu nhưng đều không lợi hại bằng quỷ hầu của Nguyễn Mạch, cho nên rất nhanh bị bắt lại.

"Cứu mạng! Tôi không muốn bị ác quỷ ăn!"

Có người ở trên tay ác quỷ giãy giụa, nhưng đều chỉ phí công. Ác quỷ gấp không chờ nổi hé miệng, một vệt kim quang đánh vào, nó đau đến quay cuồng.

Người trên tay nó được tự do, lập tức chạy đi.

Hạ Ca trầm mắt ném ra mấy lá bùa, phía trên có thêm vào linh lực, bày ra trận pháp xung quanh ác quỷ.

Hắn nhìn Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, cắn ngón tay lấy máu, dẫn đi qua.

"Dừng tay!"

Nguyễn Mạch vất vả lắm mới ổn định được Âm Quỷ Phiên, trên thân có vết trầy da nhẹ, tản ra mùi máu tươi.

Trông thấy Hạ Ca sắp mạt sát quỷ hầu của mình, ả làm sao chấp nhận.

Lau máu trên thân, ả duỗi tay làm ra động tác hút lấy.

Đúng lúc này, Lăng Thanh Huyền giật giật tay. Một cụm sương đen nhỏ từ trên tay cô chạy ra ngoài, hướng về phía Nguyễn Mạch, nhìn thấy chỗ bị trầy da trên người ả, lập tức hưng phấn xông tới.

Máu, là máu của chủ nhân!

Nó phân tán thành từng giọt, nhanh chóng áp vào miệng vết thương của Nguyễn Mạch.

"A--!"

Kịch liệt đau đớn khiến Nguyễn Mạch co rút đau đớn.

Sương đen hóa thành từng điểm đen dính trên người ả, dị thường đáng sợ.