Nể tình điện thoại của hắn là do mình làm hỏng, Lăng Thanh Huyền đưa di dộng cho hắn.

Điện thoại mới của hắn còn chưa tới, đành dùng điện thoại của cô nhá máy vào số của Hạ Kình.

"Nhớ kỹ, gọi là phải đến, mỗi lần xem tình huống mà định giá tiền."

Trong đầu hắn đang ảo tưởng nên sai sử cô như thế nào.

Chuyện này làm tâm tình bực bội của hắn phấn khởi một chút.

Lấy điện thoại lại, Lăng Thanh Huyền nhìn về phía phòng hắn.

"Nhiều mỹ nữ như vậy, cảm giác thế nào?"

Trong lòng chợt căng thẳng, loại chột dạ bị bắt quả tang này làm Kỳ Dật không hiểu thấu.

Cũng đúng. Tên nhóc này ở ngay phòng đối diện, hẳn là trước đó thấy được.

Kỳ Dật ngữ khí gợi đòn: "Chờ mọc đủ lông rồi hãy nghĩ đến tìm phụ nữ, nhóc con."

Tuyệt lắm. Xem ra bổn tọa chiều hắn quá nên hắn hư.

Lăng Thanh Huyền trở tay đem cánh tay hắn bẻ đến  sau lưng, đem hắn đè lên trên tường.

Mặt tường lạnh băng trong nháy mắt làm hắn thanh tỉnh rất nhiều.

Thằng nhãi này, nhìn gầy yếu mà sức lực thật lớn!

Hắn giãy giụa hai cái, thế nhưng không thoát được.

Lăng Thanh Huyền đưa tay, sờ bóp mông hắn một cái, nhón chân kề môi vào tai hắn, khẽ nói:

"Ai nói với chú là tôi thích phụ nữ?"

Tiếng nói du dương trung tính của thiếu niên, từng từ từng chữ lướt qua vành tai. Những sợi lông tơ thật nhỏ như bị điện giật nổ tung, toàn bộ đại não chết máy.

Lăng Thanh Huyền nghiêm trang lại vỗ 'bốp' một cái lên mông hắn rồi mới buông hắn ra, trở về phòng mình.

Một ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói.

Thế là Lăng Thanh Huyền nghe được âm thanh thông báo đầy khoái trá của hệ thống.

【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện giá trị hảo cảm -50.】

-100 bổn tọa cũng không sợ.

Bị sờ soạng còn bị đánh mông, Kỳ Dật sắc mặt đen như mực. Hắn cứng đờ quay người, lắc lắc cánh tay.

Trên hành lang, người đi qua cười trộm hai tiếng. Hắn quẫn bách đá văng cửa phòng, cả phòng vệ sinh cũng không đi.

"Kỳ tổng ~ Về nhanh vậy? Lại đây, lại đây. Chúng ta chơi trò khác." Hạ Kình không sợ chết tới gần.

"Cút ra ngoài."

Như tảng đá chìm xuống đáy hồ, đánh vào trên người Hạ Kình: "Hả?"

Kỳ Dật trừng mắt với mấy cô gái kia.

Vì mạng sống, Hạ Kình vội vàng bảo các cô đi ra ngoài.

Kỳ Dật nới lỏng cà vạt, hít thở không khí trong lành một chút.

Mông chạm vào sô pha, xúc cảm kia ném đi không được.

Người bên cạnh đều bị ánh mắt vừa rồi của hắn dọa sợ đến choáng váng, hoàn toàn không dám tới gần.

Hạ Kình khó hiểu: "Anh ghét nữ nhân đến vậy sao? Ể? Chẳng lẽ anh thích nam nhân?"

"Thích nam nhân cũng đâu phải chuyện gì lớn." Cậu điếc không sợ súng: "Kỳ tổng, mặc dù tôi cũng khá đẹp trai, nhưng anh tuyệt đối đừng ngấp nghé tôi nha."

"Câm miệng!"

Hạ Kình che miệng lại, cút ra thật xa.

Kỳ Dật muốn yên tĩnh.

Hắn vốn định giáo huấn tên nhóc kia, không ngờ bị đùa giỡn, còn bị sờ soạng.

Sống gần ba mươi năm, hắn lại bị một tên nhóc râu còn chưa mọc sờ soạng.

Mỗi một lỗ chân lông đều như đang bốc hỏa, Hạ Kình còn ở bên tai lẩm bẩm lầm bầm. Còn nói hắn thích nam nhân. Hắn làm sao có thể thích nam nhân!

Hai mươi mấy năm qua hắn vùi đầu công tác, không cùng nữ nhân dính líu quan hệ. Lần tiếp xúc duy nhất là ở khách sạn lúc trước, nhưng cái gì cũng chưa phát sinh.

Hắn hoàn toàn bình thường, mới không thích nam nhân đâu. Nhất là tên nhóc chưa dứt sữa.

Thế nhưng xương quai xanh, da thịt, âm thanh, xúc cảm của tên nhóc kia lại quanh quẩn trong đầu, trong giác quan, xóa đi không được.

Kỳ Dật càng thêm buồn bực.

Không ở đây thêm được nữa. Hắn phải lái xe đi hóng gió một chút.

"Ể? Kỳ tổng, chưa gì đã đi rồi?"

Kỳ Dật không để ý đến cậu, đóng sập cửa.

Đi ngang qua phòng kia, hắn dừng bước, lén lén lút lút nhìn qua cửa sổ nhỏ trong suốt.

Tên nhóc râu còn chưa mọc kia đang đạm nhiên ngồi, tay lật manga. Xung quanh còn có nhóm nữ sinh, cười hì hì cùng cô trò chuyện, còn muốn đưa tay chạm vào cô.

Tay Kỳ Dật không tự chủ nắm lấy then cửa, thiếu chút nữa xông vào.

Não hắn mọc mầm à?

Xông vào làm gì?

Điên rồi, điên rồi.

Hắn nhất định là trúng thuốc rồi.

Tên nhóc chết tiệt, chờ đó!

【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện giá trị hảo cảm -60.】

Ngón tay ngọc nhỏ dài khựng lại trên trang truyện, không tiếp tục lật qua.

Lăng Thanh Huyền tránh đi mấy nữ sinh đang muốn đụng vào mình.

"Manh tương ~ em bao lớn rồi? Học trường nào? Có bạn gái chưa?"

Cô không cho gọi Manh Manh, bọn họ bắt đầu gọi cô là Manh tương.

Bổn tọa còn là nước tương đây này.

"Mười bảy, đại học Minh, không có."

Thời điểm chuyển trường tiểu học, nguyên chủ nhảy hai lớp, cho nên so với sinh viên năm hai nhỏ hơn hai tuổi.

Lăng Thanh Huyền trả lời đơn giản ngắn gọn đến giật mình. Những nữ sinh kia lại thích cô lạnh lùng, cool ngầu như vậy.

Mấy nam sinh trong đoàn che mặt khóc thút thút. Đoàn có tiểu thịt tươi, bọn họ biến thành lão thịt khô. 。゚(。ノωヽ。)゚。

"Manh tương, một tháng sau chúng ta có giải đấu cosplay. Mấy bộ manga này em đem về đọc thật kỹ rồi cho bọn chị biết nhân vật yêu thích của em nha ~"

"Vâng." Đọc sách, nghề của chế.

"Oa~ Manh tương thật đáng yêu. Bé trai đi về nhất định phải chú ý an toàn. Lưu Hiểu, bà đưa Manh tương về nha."

Lưu Hiểu uống mấy ngụm rượu, mơ mơ màng màng vỗ ngực: "Cứ tin ở chụy."

Tay trái xách túi truyện, tay phải xách Lưu Hiểu, sắc mặt Lanh Thanh Huyền càng lạnh hơn.

Rốt cuộc là ai đưa ai về? Lưu Hiểu say khướt, đang ôm cánh tay cô không buông.

Lăng Thanh Huyền đưa tay chặt một cái, Lưu Hiểu trực tiếp bất tỉnh.

Dựa theo địa chỉ Lưu Hiểu báo trước đó, Lăng Thanh Huyền tự mình đưa cô về nhà.

Sau đó đi một vòng trung tâm thương mại, mua ít quần áo.

Về đến nhà, tẩy trang sạch sẽ, cô đem tủ thời trang lolita của nguyên chủ xếp lại, đổi thành thường phục thoải mái.

Ừ, về sau cứ theo phong cách này đi.

Tóc ngắn, gội một lát là xong, ngủ dậy lay hai cái không cần chải, quần áo rộng rãi đơn giản, hành động thuận tiện. Hoàn mỹ!

【Ký chủ, ngươi lười.】

Ngươi có ý kiến?

【Không có.】

Lăng Thanh Huyền bình yên nằm trên giường lớn mềm mụp, lại ngủ không được.

Tiểu gia hỏa không cho sờ, không cho hôn, hảo cảm còn âm.

Muốn đổi tiểu gia hỏa.

Tại chung cư Lâm Hồ, Kỳ Dật vừa về tới nhà liền hắt xì. Hắn uống rượu không thể lái xe, chỉ có thể gọi tài xế, chính mình ngồi một bên hóng gió.

Xem ra là bị cảm.

Vừa mở máy nước nóng lên, điện thoại bàn đã reo không ngừng.

Hắn giật cà vạt xuống, không kiên nhẫn mà nhấc máy.

"Kỳ Dật, không thèm nghe điện thoại, bây coi ông chết rồi phải không?"

Hắn vuốt vuốt mi tâm, cửa sổ thủy tinh phản chiếu dáng người thon dài của hắn.

"Ông nội, di động của cháu hư rồi, không phải cố ý không nghe điện thoại của ông."

Đầu dây bên kia gắt gỏng: "Đừng có câu giờ với ông. Rốt cuộc chừng nào bây đưa cháu dâu về cho ông nhìn mặt?"

Ông cụ năm này đã gần chín mươi, tâm tâm niệm niệm muốn thấy cháu trai của mình kết hôn. Thế nhưng đợi ba mươi năm cũng chưa đợi được, gấp sắp xuống lỗ rồi.

"Ừm... Lập nghiệp rồi mới thành gia chứ ông. Chờ công ty chính thức..."

"Ai thèm cái công ty nát của bây. Ông muốn cháu dâu! Cháu dâu!"

Kỳ Dật: ...

Hắn biến đâu ra cháu dâu cho ông xem.

"Chờ lần sau cháu về lão trách sẽ đưa theo cho ông gặp."

"Thế còn nghe được. Cúp máy á!"

Ông cụ sấm rền gió cuốn, bên kia truyền đến âm thanh dập máy thật mạnh.

Cuối cùng cũng đẩy qua được, Kỳ Dật nhẹ nhàng thở ra.

Trong đầu lại hiện ra da thịt của tên nhóc kia, hơi thở lúc tới gần, cảm giác khi đụng vào người hắn.

Hắn lắc lắc đầu, mở máy tính, vào Baidu tìm ý nghĩa từ 'niên hạ'.