Trong phòng khách, Lăng Thanh Huyền một tay cầm chổi, một tay cầm cây lau nhà.

"Quét dọn đến khi tôi hài lòng mới thôi."

Kỳ Dật ngồi trên sô pha, bật TV, vắt chân chữ ngũ, chuẩn bị kỹ càng để hưởng thụ thời gian còn lại của hôm nay.

Quét dọn?

Lăng Thanh Huyền cầm chổi quét một cái. Gãy.

Cầm cây lau nhà đẩy một cái. Gãy.

Kỳ Dật nghe thấy tiếng vang sau lưng, quay đầu nhìn lại, cảm thấy có khói bốc lên cao từ trên đầu của mình.

"Thằng nhãi ranh, mi cố ý?"

Lăng Thanh Huyền phủi phủi tay.

Bổn tọa đã cố gắng hết sức.

Kỳ Dật ném cho cô một cái khăn lông: "Hư rồi thì dùng cái này mà lau."

Mi còn non và xanh lắm.

Lăng Thanh Huyền xoay xoay chiếc khăn, ném xuống trước mặt hắn.

"Tôi mệt rồi."

Ngữ khí đặc thù của cô cộng thêm giọng nói mềm mại đáng yêu, nghe một chút liền cảm thấy trái tim tan chảy.

Kỳ Dật thật muốn bịt tai mình lại: "Cậu muốn trốn bồi thường? Mới giao cho cậu nhiêu đó việc đã than mệt?"

Lăng Thanh Huyền sờ lên ngốc mao, thân mình dựa tới.

Sô pha này nhìn thật mềm.

Khuôn mặt shota xinh đẹp đáng yêu dần dần tới gần, Kỳ Dật quên cả hô hấp.

Miệng muốn tiếp tục mắng cô nhưng lời nói làm thế nào cũng không thốt ra được.

Sô pha trầm xuống, cánh tay gầy yếu chống hai bên.

Khí tức quen thuộc kia tới gần, Kỳ Dật đầy đầu là những hình ảnh trên Baidu, có chút thở không nổi: "Cậu..."

Hắn còn chưa dứt lời, Lăng Thanh Huyền đã ngã sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô thì lăn ra ngủ ngon lành, còn Kỳ Dật thì nhịp tim đã hoàn toàn mất đi khống chế.

Hắn nắm lấy vị trí trái tim, nhanh chóng né sang bên cạnh hai bước.

Nguy hiểm, tên nhóc này quá nguy hiểm.

Tuyệt đối không thể tới gần!

Hai người yên lặng trong giây lát, Kỳ Dật xuống sô pha, đến trước mặt cô, đưa tay lay cô một chút.

Thấy cô không chút phản ứng, hắn cố ý cầm remote, chỉnh âm thanh TV lớn thật lớn.

Đột nhiên huyên náo ầm ĩ, Lăng Thanh Huyền ngủ không yên, cô duỗi tay sờ sờ: "Nói nhỏ chút."

Vị trí sờ trúng, vừa vặn là khuôn mặt Kỳ Dật đang đưa tới.

Quả nhiên râu lún phún sờ không thoải mái, biểu tình của cô có chút ghét bỏ, không sờ tiếp nữa.

Kỳ Dật thì ngơ ngác tắt TV, lấy tay che lại chỗ cô vừa sờ trúng.

Cảm giác non mềm, mát lạnh kia, như len lỏi vào tim.

Kỳ Dật cầm remote gõ vào đầu mình một cái. Bị khùng à? Lãng phí thời gian với tên nhãi ranh này làm gì?

Muốn làm lơ cô, Kỳ Dật lấy ra laptop, tiếp tục công tác còn lại.

Gõ lộc cộc một lát, hắn lại nhịn không được liếc mắt nhìn cô vài lần.

Không đắp chăn, sẽ bị cảm.

Nhìn dáng vẻ gầy yếu của cô, nếu bị bệnh lại ăn vạ hắn thì làm sao bây giờ?

Càng nghĩ, Kỳ Dật cảm thấy loại tâm tình này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của mình. Cho nên hắn vào phòng lấy chăn, ném lên người Lăng Thanh Huyền.

Trọng lượng của chăn làm Lăng Thanh Huyền nhíu mày.

Kỳ Dật vội vàng giúp cô trải chăn ra, còn sửa bốn góc cho không lọt gió.

...U là trời! Hắn đang làm cái gì vậy?

Ý thức được cử chỉ thân thiết của mình, hắn vuốt mi tâm, trở lại ngồi trước laptop.

Làm việc làm việc, lao động là vinh quang.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống, mắt Kỳ Dật có chút khô khốc. Hắn đi rót chén nước, mới giật mình nhớ ra trên sô pha có người đang ngủ.

Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nằm ngửa, chăn mền to quá khổ so với cô cho nên bị cô kéo ra một chút.

Quần áo của cô rộng thùng thình, dễ dàng đem xương quai xanh lộ ra tới. Ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt trứng ngỗng như mỹ thiếu niên bước ra từ manga.

Đôi môi anh đào như của con gái khẽ nhấp, làm người thèm nhỏ dãi.

Kỳ Dật cảm thấy có chút khát, uống một ngụm nước to.

Lại nổi lên tâm tư trêu cợt, hắn đặt ngón tay lên môi cô, chậm rãi di dộng, miêu tả, nhào nặn làm đôi môi làm lộ ra hàm răng trắng tinh.

Không ngờ môi của con trai cũng có thể mềm mại như vậy, chỉ nhìn một chút liền muốn nếm thử hương vị.

"Sờ đủ chưa?"

Môi mềm khẽ nhúc nhích, phun ra khí lạnh.

Kỳ Dật lập tức rút tay lại, như thể làm ra vừa làm ra chuyện không thể cho ai biết được.

"Miệng cậu bị dính gì đó này, tôi lau giúp thôi mà."

Kỳ Dật hắn đây làm việc còn cần giải thích?

Không cần.

Nhưng đối mặt với cô, lại nhịn không được muốn giải thích.

"À." Đối phương phản ứng lãnh đạm, tựa hồ không chút bận tâm đến lời hắn nói.

Kỳ Dật có chút bực.

"Cút về nhà ngủ."

Lăng Thanh Huyền ôm chăn, quả thật không chút lưu luyến mà đứng dậy rời đi.

"Nè!" Kỳ Dật gọi cô lại.

"Chuyện gì?" Còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giọng Lăng Thanh Huyền có hơi khàn khàn.

Tên nhóc này không biết làm nũng xin hắn một chút sao?

Kỳ Dật cảm thấy não mình úng nước rồi, còn tự chuốc lấy khổ.

Bây giờ trời đã khuya, bên ngoài không quá an toàn. Cô, cô đáng yêu như vậy, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Kỳ Dật khuyên mình phải thiện lương một chút, coi như tích phúc cho đời sau.

"Cứ ngủ ở đây đi, rạng sáng ngày lại lập tức cút."

Ôm chăn mềm mụp, Lăng Thanh Huyền nhíu mày nhìn hắn.

Có lẽ nên dạy dỗ tiểu gia hỏa một chút.

Cô ném chăn qua một bên, đi đến trước mặt Kỳ Dật, đem hắn đè xuống ghế sô pha, một chân đè lên đùi hắn.

"Cậu! Không biết lớn nhỏ!"

Ra tay không có chừng mực, còn không có lễ phép.

Kỳ Dật không phát hiện giọng nói của mình đang khẽ run. Trọng lượng đè lên chân hắn rất nhẹ, hắn lại không thể tránh thoát.

Tên nhóc này sao cứ thích đè lên hắn.

"Đừng làm ồn." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, chậm chạp, nâng cằm hắn lên.

Còn làm ồn nữa, lấp kín miệng của hắn là được.

Đôi mắt cô mông lung, như đang buồn ngủ, đầu cúi xuống, chạm vào môi hắn.

Kỳ Dật vừa uống nước, trên môi còn chút ướt át, Lăng Thanh Huyền mơ mơ màng màng hấp thu, dần dần xâm nhập.

Cô cũng muốn khát nước, vì cái gì không rót nước cho cô?

Nụ hôn của cô có chút thanh tân, có chút lạnh lùng, từng chút một xâm chiếm không gian của hắn.

Đại não của Kỳ Dật hoàn toàn ngưng hoạt động. Nụ hôn đầu gìn giữ hơn hai mươi năm, bị một nam sinh đè lại cướp đi. Đây nhất định là khoảnh khắc tăm tối của cả cuộc đời hắn.

Chiếc lưỡi non mềm trơn trượt kia mang lại từng trận tê dại.

Kỳ Dật vốn dĩ uống nước để giảm bớt cảm giác khát khô cổ họng, bây giờ ngụm nước trong lành kia lại gây nên cớ sự không thể vãn hồi.

Như thể trái cấm, một khi tiếp xúc, du͙ƈ vọиɠ kéo nhau mà đến.

Quấn quít nhau một hồi, trước mắt Kỳ Dật phủ một tầng hơi nước. Khi tầm mắt trở lại rõ ràng, hắn thở phì phò, ngực hơi hơi phập phồng.

Thằng nhãi ranh vừa mới vô lễ với hắn, lúc này ghé vào ngực hắn, tiếp tục ngủ.

Kỳ Dật giơ tay muốn cho cô một đấm, lại nhìn thấy dung mạo đang say ngủ của cô, cắn môi, đặt tay lên mái tóc mềm mại kia.

Đây nhất định là mơ, tỉnh lại mới là thế giới chân thật.

Hắn nhắm mắt lại, cưỡng bách mình đi vào giấc ngủ.

Thân thể mềm mại nằm trên người hắn, theo hô hấp của hắn mà chập trùng.

Khi tức ôn lương kia mềm mại đảo qua.

___________________________________________________________________

Thư ký Lý cảm thấy từ ngày mình bị điều tới đây, cả ngày lên huyết áp làm cô không thở nổi

Hôm qua tổng giám đốc hành vì bất thường, hôm nay lại còn đến muộn.

Không chỉ đến muộn còn mắt đầy quầng thâm, đôi mắt sắc bén thường ngày cũng trở nên tiều tụy.

"Thư ký Lý."

"Có!"

Kỳ Dật ngồi bên bàn làm việc, tay cầm ly cà phê.

Sáng sớm tỉnh lại, tên nhóc kia đã đi đâu mất, một tờ giấy cũng không để lại, tin nhắn cũng không gửi, điện thoại cũng không gọi. Thằng nhãi đó ngủ... hôn hắn xong phủi mông đi mất?

Gọi mấy cuộc điện thoại, đều không ai trả lời.

Trong lòng hắn bực bội không chịu nổi, thậm chí không có tâm tình đi làm.

Hắn uống một hớp cà phê, muốn hòa tan đi vị ngọt lưu luyến khó quên trong khoang miệng.

"Thư ký Lý, cô từng bị đàn ông cưỡng hôn bao giờ chưa?"