Hạ Kình đi quẩy vài ngày mới bị Kỳ Dật tìm được.

Vừa thấy mặt, Kỳ Dật liền vô cùng nghiêm túc hỏi cậu: "Tôi già lắm hả?"

Hạ Kình buột miệng: "Còn không phải sao, sắp ba mươi tới nơi, ông chú..."

Phát giác được ánh mắt gϊếŧ người, cậu nuốt nước bọt: "Người đàn ông kim cương của giới độc thân. Người như chúng ta ấy hả, tuổi càng lớn càng đáng giá, sao có thể gọi là già."

Kỳ Dật đưa tay sờ sờ râu trên cằm, có chút để ý xưng hô của Lăng Thanh Huyền với hắn.

Hắn lại hỏi: "Cách ăn mặc của tôi?"

Hạ Kình tán dương: "Thành thục, chững chạc, tràn đầy hormone nam tính."

"Người như anh nha, là đối tượng khiến ngàn vạn nữ nhân hâm mộ đó."

Kỳ Dật tạt một xô nước lạnh: "Tôi đâu có thích phụ nữ."

Hạ Kình: "Không sao, không thích nữ còn có nam... Hả? CÁI GÌ? Lần trước trong phòng anh, không phải là có một nàng mặt học sinh dáng phụ huynh sao? Không lẽ anh chưa thử qua?"

Hạ Kình cảm thấy hắn nhất định là chưa hưởng qua sự tuyệt vời của phụ nữ nên mới nói mấy lời như vậy.

Cậu tươi cười đầy mặt: "Bất quá cô bé lần trước dáng người rất tuyệt, anh không thích nữ nhân vậy giới thiệu cho thằng em đây được không?"

Kỳ Dật vỗ mạnh xuống bàn, Hạ Kình sợ tới mức thân thể trượt xuống.

"Sao, sao vậy?"

Kỳ Dật hít sâu mấy hơi: "Đó là con trai."

Hạ Kình liền mắng vài câu thô tục: "Cần lời giải thích, đậu xanh rau má. Em gái đáng yêu thích mặc váy, tầng trên buôn dưa hấu, tầng dưới bán thần điêu?"

Cảm thấy thế giới quan lần nữa bị đổi mới.

Cậu run run rẩy rẩy cung kính nói: "Đại ca, không ngờ khẩu vị của anh lại mặn như vậy."

Kỳ Dật bực bội giải thích: "Đó là hoạt động của hội đoàn. Em ấy ngày thường ăn mặc rất bình thường."

Hạ Kình không muốn nghe. Rất bình thường cái đậu phộng bọc đường.

"Nhưng tôi cảm thấy, em ấy chê tôi già." Nhắc đến vấn đề này, Kỳ Dật cảm thấy có chút buồn bực: "Em ấy mười bảy, tôi hai mươi chín, cách nhau cả con giáp."

Hạ Kình nghĩ không ra làm thế nào để an ủi hắn. Vấn đề là, đường đường Kỳ đại gia còn cần người an ủi?

Cậu làm không được.

Cho nên cậu ngu ngơ hỏi: "Cho nên...?"

"Tôi muốn trẻ lại vài tuổi, ít nhất là ngoại hình ấy."

Vỗ đùi một cái, Hạ Kình nói lớn: "Không thành vấn đề. Ngoại hình thôi mà, Hạ thiếu này bao hết."

Kỳ Dật bị tên bạn cờ hó dẫn tới chỗ chuyên gia trang điểm. Chuyên gia kia còn liên tục tán thưởng tạo hình của Kỳ Dật, còn nói giữ lại râu càng đậm chất đàn ông."

Kỳ Dật trước kia cũng cảm thấy vậy, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bộ râu này làm hắn bị mất điểm, cho nên hắn không cần.

Dao cạo râu xoẹt xoẹt mấy cái, Hạ Kình nhìn mà đau lòng.

____________________________________________________________________________

Tốc độ làm việc của Lưu Hiểu rất mau lẹ, nói tìm CP lập tức đi tìm cho Lăng Thanh Huyền.

Nam sinh kia lớn hơn cô hai tuổi, fan cũng nhiều hơn cô, đôi mắt phượng trang điểm lên vô cùng quyến rũ, hơn nữa giọng nói cũng dễ nghe.

Hai câu lạc bộ hợp tác, nhân vật chủ yếu khẳng định phải gặp mặt một chút.

Đình hóng gió bên ngoài quán cà phê, Lăng Thanh Huyền bưng ly hồng trà nhấp một ngụm.

Đối diện ngồi hai người, một người là nam sinh kia, còn có một nữ sinh, nghe nói là người mới của câu lạc bộ bên đó, nhưng đã leo đến chức đoàn phó.

Nhìn khá quen.

Lăng Thanh Huyền buông ly xuống, nữ sinh kia cười tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Đồ Tuyết Nguyệt, đoàn phó của đoàn chúng tôi."

Khó trách quen mắt, hóa ra là nữ chính.

Ả không phải đóa hoa nhỏ trắng tinh khôi sao? Chơi cosplay làm cái gì?

【Cái nữ chính muốn là danh tiếng. Câu lạc bộ của bọn họ nổi tiếng, có thể thu hút được tài trợ, còn có thể leo lên không ít người có tiền. Cosplay là lò đốt tiền mà.】

Dã tâm cũng thật lớn, không hổ là nữ chính.

Người trẻ tuổi, có lí tưởng là tốt.

Lưu Hiểu không biết quan hệ giữa Lăng Thanh Huyền cùng Đồ Tuyết Nguyệt, cho nên hào phóng giới thiệu một chút.

"Lăng Manh?" Đồ Tuyết Nguyệt đánh giá Lăng Thanh Huyền. Lần trước gặp cô, cô vẫn là một thân lolita. Bây giờ chuyển sang phong cách trung tính, còn là coser, chẳng lẽ thật là con trai?

Dù sao sau khi ả gia nhập câu lạc bộ, cũng gặp qua không ít đại lão giả gái.

Thương lượng chuyện lập CP, Đồ Tuyết Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt.

"Fan của câu lạc bộ chúng tôi tương đối nhiều, có thể họ sẽ không quá thích tiểu Trương lập CP với người bên câu lạc bộ khác. Hay là các bạn tìm chỗ khác thử xem?"

Lưu Hiểu nghi hoặc: "Chẳng phải lần trước đã bàn qua điện thoại rồi sao? Cuộc hẹn hôm nay là để hai người họ tìm hiểu nhau mà?"

Sao có thể lật lọng chứ?

Câu lạc bộ của đối phương nổi tiếng hơn bên mình, Lưu Hiểu tận lực duy trì giọng điệu ôn hòa.

Lý do cự tuyệt của Đồ Tuyết Nguyệt rất đơn giản. Bởi vì lần trước Lăng Thanh Huyền không nể mặt ả.

Ả ghi thù, vừa vặn có cơ hội này, sao không bắt Lăng Thanh Huyền nếm thử cảm giác bị xem nhẹ chứ.

Nam sinh kia khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tuyết Nguyệt, việc này đoàn trưởng đồng ý rồi."

"Bên phía đoàn trưởng, tôi sẽ nói lại. Tôi sẽ tìm cho cậu một chỗ tốt hơn."

Vành tai Lăng Thanh Huyền khẽ nhúc nhích, đứng dậy nói: "Xin lỗi."

"Hả?" Lưu Hiểu trừng lớn đôi mắt. Manh tương nhà cô đột nhiên đứng lên khách khích như vậy là xảy ra chuyện gì?

Đây là muốn xin lỗi?

Bọn họ cũng đâu làm gì sai, là đối phương không giữ chữ tín mà.

Đồ Tuyết Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn. Bất quá nghe Lăng Thanh Huyền nói vậy, trong lòng ả rất sảng khoái.

Lưu Hiểu sao có thể để Lăng Thanh Huyền chịu ủy khuất, đang muốn giúp Lăng Thanh Huyền xả giận, lại thấy cô đang gọi phục vụ.

"Bàn này tính tiền."

Nhân viên phục vụ theo tiếng mà tới, Lưu Hiểu còn không rõ Lăng Thanh Huyền muốn làm gì, đã thấy cô ngoảnh lại nói với Đồ Tuyết Nguyệt: "Coser giỏi nhất ở ngay đây, các người chỉ sợ tìm không thấy."

Cặp mắt quan sát thương sinh kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đồ Tuyết Nguyệt khựng một chút, lúng túng cười nói: "Lăng Manh, khẩu khí của bạn có hơi lớn rồi."

"Không lớn bằng cô."

Lăng Thanh Huyền trả tiền, mang theo Lưu Hiểu rời đi.

Bàn tay Đồ Tuyết Nguyệt đặt dưới bàn siết thành nắm đấm. Ả muốn chống mắt lên xem Lăng Thanh Huyền có thể cuồng vọng đến khi nào.

Tiểu Trương liếc ả một cái: "Cô tốt nhất có lời giải thích hợp lý cho đoàn trưởng. Kỳ thật tôi cảm thấy lập CP với Lăng Manh rất tốt."

Cả bàn chỉ còn lại mình ả, Đồ Tuyết Nguyệt cắn răng. Vì cái gì tất cả mọi người đều bị Lăng Thanh Huyền hấp dẫn? Cô ta thì có tài năng gì?

Chỉ sợ là hổ giấy, ra vẻ mà thôi.

Nhìn địa chỉ trong tin nhắn, Đồ Tuyết Nguyệt quyết định phải ăn diện đẹp một chút, tại tiệc sinh nhật của Kỳ Tuấn phải mê hoặc gã.

_______________________________________________________________________________

'Baby shark, doo doo doo doo doo doo.'

Không biết nhạc chuông của ai đang reo, Lưu Hiểu nhìn một vòng, nhìn về phía Lăng Thanh Huyền: "Manh tương, điện thoại của em kêu à?"

"Không phải chuông của tôi."

【Đúng á. Hắc hắc. Ta cảm thấy nhạc này không tệ nên giúp ký chủ cài á ~】

Lăng Thanh Huyền lạnh giọng. Những lĩnh vực vô dụng thì ngươi thật là nỗ lực.

【...】Nghỉ chơi ký chủ.

Shota biểu tình lãnh khốc, chuông điện thoại lại đáng yêu, nhí nhảnh.

Lưu Hiểu ngồi bên cạnh sắp tắt thở vì cười, tâm tình không tốt mới nãy cũng khá hơn một chút.

"Tới nhà tôi." Người bên kia đầu dây, lời ít ý nhiều, ngữ khí lại hơi hơi hưng phấn.

Lăng Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn. Trời hình như sắp mưa.

"Không đi."

Phải mua dù, phiền phức.

Người kia tựa hồ đoán trước được câu trả lời của cô: "Định vị, tôi tới đón em."

"Ờ." Lăng Thanh Huyền không mặn không nhạt đáp lời, ngắt cuộc gọi.

Không khóe, trên không trung vài tia chớp lóe lên, tiếng sấm oanh động, giọt mưa rơi xuống.