Trước rèm, nam tử tuấn mỹ thần sắc che kín khói mù, không đứng như những người khác mà ngồi trên ghế. Đối diện là chiếc rèm dày nặng, không thấy rõ nữ tử bên trong.

"Không biết Thái Tử điện hạ giá lâm là có chuyện gì?"

Tiểu Lục cố tỏ ra trấn định.

Thiên hạ đều đồn đãi vị Thái Tử điện hạ này tàn bạo máu lạnh, gϊếŧ người như ngóe, lỡ chọc hắn không vui, không chừng nàng ta sẽ đi chầu Diêm Vương.

Nhưng mà nữ nhân đang yên lặng nằm đọc sách bên cạnh càng khiến Tiểu Lục sợ hơn.

Sở Mính nhìn về phía sau màn che, không hỏi thẳng vấn đề của mình ra.

"Cách đây không lâu, bổn cung nhặt được một lệnh bài ở lân cận Chiêm Tinh Lâu. Lệnh bài có khắc phù văn không thuộc bổn quốc, còn có một chữ "Thủy". Quốc Sư có từng thấy qua chưa?"

Tiểu Lục hơi hốt hoảng. Đó không phải thân phận lệnh bài của Quốc Sư sao?

Nàng ta khẽ liếc nhìn Lăng Thanh Huyền, cân nhắc kỹ rồi trả lời: "Chưa từng."

Người ngoài rèm dường như không còn hứng thú gì nữa. Tiểu Lục tưởng hắn sẽ bỏ đi, còn chưa kịp thở phào đã nghe hắn cất lời.

"Bổn cung muốn hỏi: Tiểu Thanh ở đâu?"

Hắn đã theo lời Tú Nhi đến tìm ở Tẩy Y Cục, tìm ở Tư Mã phủ, đều không tìm được Lăng Thanh Huyền. Thậm chí tìm khắp Hoàng Cung cũng không thấy bóng dáng.

Phái người đi tìm giữa dân chúng, cũng không tìm được.

Cứ như thể nàng bốc hơi khỏi nhân gian. Nếu không phải mỗi đêm đều mơ thấy nàng, Sở Mính thật có cảm giác nàng chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.

Tất cả đều nói Quốc Sư biết xem sao bói quẻ, hắn chưa bao giờ tin. Nhưng hiện tại một chút manh mối cũng không có, hắn muốn đến thử một lần.

Nếu không phải muốn duy trì hình tượng Quốc Sư, Tiểu Lục chắc đã vò đầu bứt tóc.

Tiểu Thanh?

Ai là Tiểu Thanh?

Chưa từng nghe qua về người này. Hay cứ nói bừa?

"Hữu duyên ắt tương ngộ." Tiểu Lục cảm thấy mình trả lời không chút sơ hở.

"Vậy bổn cung cùng nàng hữu duyên không?"

Tiểu Lục tâm bình khí hòa: "Thiên cơ bất khả tiết lộ."

Nói cũng như không nói. Quốc Sư gì chứ, y hệt mấy tên giang hồ thuật sĩ.

Sở Mính vốn cũng không trông đợi hỏi ra được điều gì. Hắn đứng dậy, nhìn thấy bên trong rèm hình như có gì đó đang lắc lư.

"Ai ở bên trong?" Hắn lạnh giọng dò hỏi. Tiểu Lục kiềm nén tâm trạng bối rối muốn đứng dậy, căng thẳng trả lời: "Là nha hoàn của thần."

Mọi người đều biết Quốc Sư ở cùng nha hoàn của nàng trong Chiêm Tinh Lâu. Sở Mính hiện tại không có tâm trạng khi dễ tiểu cô nương, xoay người rời đi.

Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ trên ghế.

"Quốc Sư, người biết Tiểu Thanh là ai không? Thái Tử tìm người này làm gì?"

Chẳng lẽ có thù oán? Còn đến tận Chiêm Tinh Lâu hỏi.

"Hơn nữa, thân phận lệnh bài không phải của ngươi sao? Bị Thái Tử điện hạ nhặt mất rồi, chúng ta có cần đòi lại không?"

Lăng Thanh Huyền đung đưa võng, nhàn nhạt trả lời: "Thân phận lệnh bài đang ở chỗ ta. Ta chính là Tiểu Thanh."

"Hóa ra thân phận lệnh bài đã... Cái gì?"

Tiểu Lục kinh ngạc đứng bật dậy.

"Tiêu rồi! Quốc Sư, ngươi bị Thái Tử theo dõi rồi. Mới nãy Thái Tử đi tìm, có phải muốn gϊếŧ ngươi không?"

"Đúng vậy á." Vẻ mặt Lăng Thanh Huyền bình tĩnh: "Đến lúc đó còn mong ngươi che chở cho ta."

Tiểu Lục: ... Đầu năm nay làm nha hoàn cũng thật khó khăn.

____________________________________________________________________________

Tại lãnh cung, tiếng nữ tử gào thét hết sức thê thảm, vang vọng toàn bộ cung điện.

"Hoàng Hậu nương nương, cầu xin ngài tha cho nô tỳ. Nô tỳ chết mất!"

"A--!"

Nhìn máu tươi trên mũi đao, Ân thị vẫn cao nhã mà cười như cũ.

Y phục của cung nữ bị cởi bỏ hết, vị trí trước ngực đang chảy từng giọt máu tươi nóng bỏng.

Ân thị liếm nhẹ lưỡi đao, chép miệng hai cái, có chút ghét bỏ nói: "Bổn cung chỉ là nếm thử, ngươi sẽ không chết đâu."

Sắc mặt cung nữ trắng bệch, nhiệt độ cơ thể dần dần giảm xuống, nước mắt chảy xuôi làm ướt hai bên tóc.

"Nô tỳ sẽ chết mất. Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ còn muốn tiếp tục hầu hạ ngài, xin ngài đừng gϊếŧ nô tỳ."

Cung nữ cầu xin, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Ân thị hơi híp lại đôi mắt phượng hẹp dài, hơi thở nhiễm đầy máu tanh: "Ngươi thật ồn ào."

Cung nữ run lẩy bẩy, ngậm chặt miệng mà khóc. Nếu tiếp tục lớn tiếng, nữ nhân điên này sẽ thật một đao lấy mạng nàng ta.

Chỉ có ngoan ngoãn mới có thể sống lâu một chút.

Ân thị nở một nụ cười: "Vậy mới đúng. Chỉ là mất vài giọt máu, đau một chút, đừng kêu la. Nếu dẫn người không liên quan đến đây thì phiền phức lớn."

Từ lần đầu tiên gϊếŧ chết hài tử của các phi tần, ác niệm của mụ đã không đè nén được nữa. Thời điểm nhìn những đứa trẻ đó giãy giụa trong đau đớn lại không thể mở miệng chính là lúc mụ hưng phấn nhất.

Những đứa trẻ đó lần lượt chết đi, mụ rốt cuộc bị bắt lại, bị phế đi Hậu vị, bị đày vào lãnh cung.

Thế nhưng mụ sinh cho Hoàng Đế một đích tử là Sở Mính. Ngày nào Sở Mính chưa chết, ngày nào còn có vị trí Thái Tử, mụ sẽ tiếp tục cuộc sống khoái hoạt.

Quy củ này của Vu Dụ Quốc còn không phải để mụ chui chỗ trống sao?

Đao đâm càng sâu hơn, máu bắn lên mặt đất, phủ lên gương mặt điểm trang tinh xảo. Nụ cười của Ân thị vô cùng kinh dị khiến người sợ hãi.

"Hoàng Hậu... nương nương." Thân mình cung nữ giật một cái, giọng nói dần dần suy yếu.

"Mẫu hậu." Phía sau truyền đến giọng của Sở Mính, Ân thị đứng dậy, mỉm cười nghênh đón hắn.

"Mính Nhi tới rồi. Mẫu hậu vừa nghĩ ra một phương pháp gϊếŧ người mới, đâm vào đầu quả tim, lấy máu..."

"Mẫu hậu?" Sở Mính nhìn máu trên mặt Ân thị, không để ý mụ đang nói gì mà lấy khăn ra, giúp mụ lau sạch sẽ.

"Chuyện này không vội." Ân thị nóng lòng muốn chia sẻ, hất tay hắn ra: "Con..."

"Điện hạ! Cứu mạng!" Cung nữ nắm chặt y phục, gào khóc.

Nụ cười trên mặt Ân thị dần thu lại, mắt lạnh nhìn cung nữ kia.

Cung nữ sợ tới mức vội bịt chặt miệng mình.

Sở Mính nhíu mày, đưa tay lấy đao trên tay Ân thị: "Mẫu hậu, nàng là cung nhân hầu hạ người. Tha cho nàng đi."

Hắn chưa từng ngăn cản Ân thị, nhưng khi nhìn thấy trang phục cung nữ quen thuộc kia, hắn động lòng trắc ẩn.

Hưng phấn dưới đáy mắt Ân thị lặng yên tan biến, mụ lạnh lùng nói: "Con nói cái gì?"

Phát hiện cảm xúc của Ân thị dao động mạnh, Sở Mính cố hết sức uyển chuyển nói: "Mẫu hậu, chúng ta dùng bữa đi."

Ân thị lấy đao chém một nhát lên tay hắn, nhíu mày lo lắng nhìn hắn.

"Mính Nhi, con bệnh rồi."

Mụ vừa nói vừa lùi, giẫm lên tay cung nữ kia, nghe thấy tiếng thét chói tai càng thấy khó chịu, xoay người đâm mạnh xuống.

"Mậu hậu!"

"A--!"

Sở Mính ngồi vào bàn cơm, Ân thị cười gắp thức ăn cho hắn.

Bên cạnh có hai cung nhân đi tới, dùng vải bố không biết tìm từ đâu ra che lên xác cung nữ kia, khiêng ra ngoài.

"Dạo này con gầy đi rồi. Mau ăn đi." Gắp thức ăn xong, Ân thị bắt đầu múc canh cho hắn.

Cử chỉ quan tâm săn sóc này làm Sở Mính không nói nên lời. Thế nhưng chén canh kia vừa đưa qua đã bị Ân thị ném xuống đất.

Nước canh bắn lên vạt áo, Sở Mính còn chưa kịp lên tiếng đã bị đánh một bạt tay.

Đánh xong, Ân thị lại đau lòng sờ lên má hắn: "Mính Nhi, mẫu hậu không phải cố ý đánh con. Có đau không?"

Răng va phải khóe miệng, chảy máu.

Sở Mính lắc đầu: "Không đau."

Mẫu hậu sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn. Hắn tuyệt đối không thể bất kính với mẫu hậu.

Ân thị dùng khăn tay lau mạnh lên khóe miệng đổ máu của hắn, càng lau càng khiến miệng vết thương lớn hơn.