"Nói dối."

Thiếu niên rốt cuộc cũng chịu ngước mắt lên, chỉ là đôi mắt đã ngân ngấn nước.

Hắn dò hỏi: "Vì sao không cho phép ta  gϊếŧ người?"

Những kẻ kia thật đáng giận. Hắn chỉ là vì bảo vệ thôn dân.

Lăng Thanh Huyền đưa tay nhéo mặt hắn.

"Bởi vì ta đã tới rồi."

"Ta tới giúp ngươi giải quyết tất cả mọi chuyện, không cho phép ngươi làm ô uế tay mình."

Thiếu niên khẽ nghiến răng ngà, không dám nhìn, trái tim lại bị lời nói của nàng làm rung động không thôi.

"Được, ta sẽ không gϊếŧ người." Nếu nàng đã không thích.

Lăng Thanh Huyền nghe ZZ báo cáo giá trị hắc hóa, mặt không đổi sắc.

Một điểm cũng chưa giảm nha.

Tiểu gia hỏa đáp ứng mà một chút thành ý cũng không có.

Hắn nhất định còn muốn giải quyết những người kia.

Dù sao cũng đã đi một chuyến rồi, hay là đi xử lý đám người đó luôn đi?


【Ký chủ, mặc kệ bọn chúng đi. Mau cho nhân vật phản diện một cái ôm an ủi đi kìa.】

ZZ, là tiểu gia hỏa đả thương người khác, không phải người khác đả thương hắn. Cái bộ dạng tàn nhẫn vừa rồi của hắn chỗ nào cần an ủi?

【Nội tâm của người ta yếu ớt không được sao?! 】

Ồn muốn chết.

Lăng Thanh Huyền cúi người ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn: "Không sao."

Trong thôn an tĩnh lại, mẫu thân Dạ Mộc từ buồng trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ đang ôm nhau, lập tức xoay người trở vào phòng.

Bà lo lắng thở dài.

________________________________________________________________________________

Màn đêm buông xuống, tiếng kêu của dã thú trong núi rừng vang vọng.

Bảy người, không một ai lành lặn, áo khoác trắng hư hại không còn nhìn ra nguyên dạng.

Bọn họ cũng không ngờ năng lực của Lăng Thanh Huyền lợi hại như vậy, có thể đem cả đám người ném đến một nơi xa thế này.


"Mới nãy là Huyết tộc sao? Trời ạ, chúng ta thoát được một kiếp."

"Sồn sồn cái gì! Chẳng trách đám thôn dân cứ có gì đó kỳ quái, hóa ra đã sớm cấu kết với Huyết tộc. Lần này trở về, nhất định phải báo cáo chuyện này với liên minh!"

Gã thủ lĩnh nghiến răng nói: "Mẹ nó, đừng có ầm ĩ nữa. Còn không mau giúp ông lấy đạn ra!"

"Lão đại, tới ngay đây."

Bọn họ tập tễnh, sử dụng công cụ trong túi xách. Gã thủ lĩnh đổ mồ hôi lạnh: "Súng trong tay thằng nhãi kia là súng huyết liệp. Tiểu đội mất tích lúc trước nhất định có liên quan đến hắn. Chờ Huyết tộc kia rời khỏi, chúng ta lại đến đó lần nữa."

"Có nên tìm trợ giúp không?" Có người đề nghị.

"Hứ! Tìm cái khỉ mốc! Chúng ta đánh không lại đám già yếu tàn tật đó chắc?"

Vài người không hé răng.


Đánh thì đánh được, thế nhưng người ta có Huyết tộc làm chỗ dựa á.

Trong bụi cỏ đột nhiên có động tĩnh, bọn họ lập tức giơ súng, cảnh giác mà nhìn sang.

"Cứu mạng! Cứu mạng với!" Lạ giọng một thiếu nữ. Ngay sau đó, từ bụi cỏ kia, một cô gái chui ra.

Cô gái tóc đen mượt mà, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy kinh  hoảng.

"Ngả Lỵ?"

Trong tiểu đội có người nhận ra ả.

Ngả Lỵ thở phì phò, lộ ra dáng vẻ vui mừng: "Sao mọi người lại đến  đây? Tốt quá rồi. Thành viên trong đội của ta đang bị Huyết tộc cấp thấp vây công. Có thể giúp tôi một tay không?"

Quần áo của ả nhiều chỗ bị rách, lộ ra da thịt trắng nõn. Mấy gã đàn ông nuốt nước miếng, khinh thường: "Không phải chỉ là Huyết tộc cấp thấp thôi sao? Các ngươi đúng là vô dụng. Mau đưa bọn ta đến đó."
Đám người đỡ thủ lĩnh, đi theo Ngả Lỵ.

Bọn họ hỏi tình huống gần đây của Ngả Lỵ. Ả sụt sùi trả lời thành viên tiểu đội phân tán, cho nên mới liên tiếp gặp nạn.

Khi đến một sơn động, sắc mặt đám người đều trở nên cổ quái.

"Ngả Lỵ, đồng đội của ngươi bị bắt đến đây sao?"

Ngả Lỵ vội gật đầu: "Bọn chúng vừa mới đuổi theo ta. Bây giờ trong động chắc không có ai đâu. Mọi người mau giúp ta một tay."

Nói rồi, Ngả Lỵ tiến vào trong.

Tuy nơi này làm người bất an, nhưng diện mạo Ngả Lỵ thanh thuần, ngoan ngoãn, lại là người của liên minh huyết liệp, tất nhiên phải trợ giúp.

Đám người nhìn nhau vài lần, trong hoàn cảnh thế này, dù bọn họ có làm gì Ngả Lỵ, cũng sẽ không ai can thiệp.

Cả nhóm bước vào sơn động.

Chờ tất cả bọn họ đều vào trong, cửa động đột nhiên đóng lại, trước mắt một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón.
"Ngả Lỵ! Chuyện này là thế nào? Tại sao cửa động đóng lại?"

Cách đó không xa về phía trước là tiếng cười của thiếu nữ: "Đừng sợ, cứ tiến lên phía trước. Mau tới đây ~"

Đám người mơ mơ màng màng, tiếp tục tiến về phía trước, bên tai không biết có tiếng đập cánh của loài vật nào đó.

Sau đó, một thành viên ngã trên mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì vậy?"

Gã thủ lĩnh bắt đầu luống cuống, sự tình dường như có chút không ổn.

"Mau chạy ra ngoài! Nơi này quá quái đản!"

Âm thanh hỗn loạn vang lên, có tiếng phụ nữ đang cười.

"Đã tới rồi, thì đừng đi nữa."

Đó không phải tiếng của Ngả Lỵ, mà là một giọng nói mang theo ma lực, vang vọng trong sơn động.

Trong tiếng kêu cùng tiếng đập cánh của ngàn vạn con dơi, đám người lần lượt ngã xuống.

Âm thanh gặm, cắn, hút vang vọng khắp sơn động.
Tiếng gào thét dần dần nhỏ lại.

Cửa hang được mở ra, ánh trăng chiếu rọi vào, đàn dơi bay ra ngoài. Mấy thân người nằm trên mặt đất máu thịt be bét, gương mặt hoàn toàn biến đổi.

Ngả Lỵ rúc thật sâu trong xó, không dám kêu một tiếng.

Từ bóng tối lộ ra một đôi bắp đùi trắng như tuyết, nữ nhân dáng người quyến rũ mặc váy ngắn lòe loẹt, khi bước đi, cảnh xuân lại mập mờ ẩn hiện.

"Nhân loại, làm tốt lắm." Giọng nói của nữ nhân vũ mị, dịu dàng cười: "Thú cưng của ta đều được ăn no bụng rồi. Ngươi có tư cách làm huyết bộc cho ta."

Ngả Lỵ hít sâu mấy hơi, từ trong góc đứng lên, eo lại hoàn toàn không thẳng lên được.

Trong hoàn cảnh tối đen như mực, ả không tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu me kia nhưng khi thấy những thi thể trên mặt đất, ả sắp nhịn không được mà nôn khan.
"Có thể trở thành huyết bộc của phu nhân Khải Cát Nhĩ là vinh hạnh của Ngả Lỵ."

Lọn tóc nâu gợn sóng của nữ nhân rũ xuống trước ngực.

Mụ chính là một quý tộc của Huyết tộc, phu nhân Khải Cát Nhĩ.

Ngày đó, Ngả Lỵ bị một Huyết tộc khác phát hiện, hiến cho phu nhân Khải Cát Nhĩ nhưng mụ không thích máu của nữ nhân nên định vứt bỏ ả.

Biết kết cục của kẻ bị vứt bỏ, Ngả Lỵ đưa ra điều kiện trao đổi. Nếu ả có thể tìm được một lượng lớn nhân loại cho phu nhân Khải Cát Nhĩ, ả sẽ trở thành nữ huyết bộc duy nhất của mụ.

Đầu lưỡi liến đôi môi đỏ máu, Khải Cát Nhĩ vươn tay: "Ngả Lỵ, đến đây."

Thân thể thiếu nữ xinh đẹp, tản ra mùi thơm mê người. Khải Cát Nhĩ đứng giữa một mảng máu tanh, nhìn ả từ từ đến gần.

Duỗi tay ôm lấy, vén mái tóc đen bên cổ Ngả Lỵ ra, lộ ra răng nanh, cắm ngập vào làn da của ả.
"Ư..."

Ngả Lỵ thở hổn hển, dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, trong thân thể có một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng không thể áp được nỗi nhục nhã khi bị Huyết tộc hút máu tươi.

Để có thể trở thành người đứng đầu liên minh huyết liệp, ả nhất định phải chờ đến đêm yến hội, gϊếŧ một lượng lớn Huyết tộc.

Xách theo đầu lâu của chúng trở về liên minh.

Cuối cùng cũng lưng lửng bụng.

Thân thể của thiếu nữ bị vô tình buông ra.

Khải Cát Nhĩ thở dài: "Mặc dù hương vị của ngươi không tệ, nhưng ta vẫn thích nam nhân hơn."

"Ngả Lỵ, đi thôi."

"Mười ngày sau, ta sẽ nhìn thấy nữ nhân kia. Thật là hưng phấn mà."

Ngả Lỵ lảo đảo bò dậy, đi theo Khải Cát Nhĩ.

Nữ nhân kia?

Ai cơ?