Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi làm hắn hơi buồn nôn.

Dạ Mộc giật giật, phát hiện mình bị trói trên giường, không cách nào cựa quậy.

Tiếng nuốt ừng ực vang ngay bên tai làm lông tơ của hắn dựng đứng lên. Hắn nhìn về phía không gian đen như mực trước mặt.

"Ồ."

Người phụ nữ buông huyết bộc trong tay ra, lau vết máu bên mép.

"Món khai vị đã xong rồi, đến lượt ngươi, huyết bộc của Lâm Đạt."

Giọng nói này... là Khải Cát Nhĩ.

Mí mắt Dạ Mộc khẽ giật, nhớ đến hình ảnh trước khi hôn mê, hình như bị ai đó đưa đi.

Hắn giãy giụa nhưng vô ích.

Huyết bộc lúc nãy ôm lấy chân Khải Cát Nhĩ.

"Phu nhân, hay là ngài trấn an nữ vương trước, bằng không để nữ vương tìm tới đây thì... A!"

Thiếu nữ  bị đạp một cước, té sang một bên.

Khải Cát Nhĩ nhìn ả đầy bất mãn: "Con ả kia là cái thá gì. Sớm muộn gì ta cũng phải đoạt lấy tất cả mọi thứ của ả."


"Ngả Lỵ, ngoan ngoãn một chút. Nếu không chờ đợi ngươi chỉ có một nắm mồ mà thôi."

Ngả Lỵ che lại miệng vết thương, cúi đầu lui ra ngoài.

Thế nhưng, cửa vừa đóng lại, trên mặt ả lại lộ ra một nụ cười đắc thắng.

Loại đàn bà ngu muội này, chỉ xứng bị ả lợi dụng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Khải Cát Nhĩ tiến đến, leo lên giường. Mụ càng đến gần, Dạ Mộc càng lui về phía sau nhưng chỉ có thể nhích một đoạn nhỏ.

Khải Cát Nhỉ đến bên cạnh hắn, đặt tay lên cà vạt của hắn, nới lỏng ra.

"Ngươi nói, nếu Lâm Đạt biết, huyết bộc của ả bị ta chuyển hóa sẽ cảm thấy thế nào?"

"Ha ha ha. Ha ha ha."

Dạ Mộc còn chưa trả lời, Khải Cát Nhĩ đã  tự mình bật cười.

"Rõ ràng ta thức  tỉnh trước ả mấy năm, ả lại được tôn sùng làm nữ vương Huyết tộc thuần túy nhất, cao quý nhất. Dựa vào cái gì?!"


"Cung điện của ả không lớn bằng của ta, huyết bộc không nhiều bằng ta, Huyết tộc dưới trướng cũng ít ỏi như vậy. Vì lẽ gì? Chẳng lẽ chỉ vì thực lực mạnh hơn ta sao?"

"Đúng là cuồng vọng tự đại. Thế mà còn muốn chúng ta chung sống hòa bình với nhân loại? Không đời nào!"

"Kẻ muốn gϊếŧ ả không chỉ một mình ta. E rằng bây giờ, tất cả Huyết tộc đều muốn gϊếŧ ả!"

"Thiếu niên, ta muốn hủy hoại ả. Vậy bắt đầu từ ngươi đi."

Tay mụ kéo mạnh, trong lòng không khỏi bực bội: "Là ai thắt cà vạt cho ngươi thế? Thắt chặt như vậy?!"

Móng tay bén nhọn xẹt qua, vứt cà vạt sang một bên, mụ cởi nút áo trên sơ mi của hắn, từng chiếc từng chiếc một, muốn đem  thân thể hắn phô bày trước mắt mình.

"Ngươi đẹp mắt như vậy, nhất định đã từng bị cắn. Không sao, ta sẽ làm ngươi biết, ta tốt hơn ả gấp vạn lần. Sau khi bị ta  đùa bỡn rồi, ngươi sẽ vĩnh viễn thần phục ta."


Giống như những huyết bộc kia, miệng thì kêu 'Đừng' nhưng vui vẻ với mụ một lần xong, lựa chọn vĩnh viễn đi theo mụ, chờ mong được mụ sủng hạnh.

"Ta sẽ không bao giờ thần phục Huyết tộc. Khải Cát Nhĩ, ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Dạ Mộc trừng mắt nhìn mụ, tự trách mình sơ sẩy.

Thế mà lại bị bắt tới đây, còn là bị đồng loại của mình lừa gạt.

"Thật vinh hạnh. Tên của ta được ngươi nhớ kỹ rồi."

Răng nanh chưa có khắc nào thu lại, Khải Cát Nhĩ lè lưỡi liếʍ ɭáρ: "Ta thích nhất là nhìn biểu tình kháng cự quyết liệt của các ngươi. Chờ đến lúc các ngươi van cầu được yêu thương, mới càng thêm thú vị."

"Đừng chạm vào ta!"

Một bên dây thừng buộc chân Dạ Mộc bị kéo đứt, hắn dùng sức đạp về phía Khải Cát Nhĩ.

Khải Cát Nhĩ lơ là đề phòng, bị đạp rơi xuống giường, té trên mặt đất.
"Nhân loại! Ta đúng là không nên đối đãi dịu dàng với ngươi!"

Khải Cát Nhĩ lần nữa nhào tới.

______________________________________________________________________________

"Nữ vương, hiệp ước đều đã thu lại." Lợi Sâm nhíu mày. Kỳ thật gã cũng không tán thành, nhưng đây là quyết định của nữ vương, gã nhất định sẽ ủng hộ.

"Lại phát một bản nữa, bảo bọn họ đưa cho gia tộc của mình, nếu để sót kẻ nào, xử quyết tại chỗ."

"Dạ!"

Lăng Thanh Huyền buông tách hồng trà xuống, đứng dậy, đột nhiên lảo đảo.

"Nữ vương?" Lợi Sâm lộ vẻ lo lắng, nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng.

Lăng Thanh Huyền tránh đi, có chút nghi hoặc.

Thân thể đang nóng lên. Tình huống này là sao? Nàng phát sốt?

Huyết tộc sao có thể bị sốt?

ZZ, ra đây cho bổn tọa.

【Ký... ký chủ, ngươi bị Lợi Sâm bỏ thuốc. Thuốc kia không màu không vị, không phát hiện được. Chỉ đến khi dược hiệu phát  tác mới có thể nhận ra.】
Thật không á? Bổn tọa còn tưởng ngươi với bọn họ cùng một phe đó chứ?!

【Làm gì có chuyện  đó! Ký chủ, thuốc này cũng không độc hại gì, chỉ là phóng đại khát vọng lên một xíu.】

Tức là sao?

【Chính  là...  Ờ... Cũng không phải chuyện gì lớn. Lát nữa ngươi sẽ biết.】

Cái kiểu mập mờ này làm Lăng Thanh Huyền thật  muốn trở vào không gian nướng lụi nó.

"Nữ vương, ta dìu ngài đi nghỉ ngơi."

Lợi Sâm nới lỏng cà vạt, phô bày xương quai xanh của mình: "Nữ vương, ngài nóng sao?"

Gã từng bước tiến lại gần, muốn ép Lăng Thanh Huyền vào tường.

Nhóm Huyết tộc lúc này còn đang xoắn xuýt chuyện hiệp ước, không rảnh chú ý bên này. Bóng đen của Lợi Sâm bao phủ lấy Lăng  Thanh Huyền.

【 Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa  đạt 90. 】
Tiểu gia hỏa.

Lăng Thanh Huyền nhìn về hướng nhóm nhân loại. 

Không có, không có thân ảnh của Dạ Mộc.

ZZ, Dạ Mộc đâu?!

【Ta cảm ứng không được. Có người cố tình che giấu khí tức của nhân vật phản diện.】

Ở trong tòa lâu đài này, có thể làm được việc đó, chỉ có Khải Cát Nhĩ..

Tại khoảnh khắc Lợi Sâm sắp chạm vào da thịt lạnh băng kia, thân mình bỗng bay ngược ra ngoài, đập bể bàn ăn. Nhóm nhân loại hoảng hốt, chạy tứ tán.

Bây giờ nàng không rảnh gϊếŧ người, việc cấp thiết là đi tìm tiểu gia hỏa.

Nếu khí tức của hắn bị che giấu, vậy thì tìm Khải Cát Nhĩ!

__________________________________________________________________

Nút áo trên lồng ngực thiếu niên bị cởi ra, trên da thịt có mấy vệt máu.

Khải Cát Nhĩ đè chân hắn lại, liếm lạp máu  hắn dính trên móng tay.
"Ưm ~ Đúng là mỹ vị! Khó trách Lâm Đạt giữ chặt ngươi như vậy, ta nhìn một cái cũng không cho."

"Có điều... vậy thì sao chứ? Bây giờ ngươi chẳng phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới thân ta đó sao? Nhân loại, kế tiếp chính là cổ của ngươi nha."

Khải Cát Nhĩ cúi người, duỗi tay đặt lên quần hắn, chuẩn bị kéo xuống.

Dạ Mộc nhíu chặt mày.

Nếu bị mụ... Vậy hắn sẽ không  bao giờ có thể xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Huyền nữa.

Không, phải là không xứng để sống tiếp nữa.

Hai hàm răng chống lên đầu lưỡi, chuẩn bị cắn xuống.

Bị Huyết tộc làm nhục, chi bằng tự sát.

Thế nhưng trong đầu lại hiện ra gương mặt lạnh nhạt kia, hắn đột nhiên không nỡ chết.

Muốn được cùng nàng ở bên  nhau.

Muốn mãi mãi, mãi mãi cùng nàng ở bên nhau.

Thế nhưng nếu hắn bị kẻ khác vấy bẩn, làm sao còn có thể cùng nàng ở bên nhau?
Lông mi rung động, Dạ Mộc thu đầu lưỡi lại. Nếu Huyết tộc kia tiến gần thêm chút nữa, hắn sẽ cắn mụ ta trước một bước!

Huyết tộc bị mất máu sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với thể năng.

Trước khi chết, hắn nhất định phải kéo theo một kẻ.

Sau đó, hắn sẽ tự kết thúc đời mình.

"Xem ra ngươi đã từ bỏ chống cự." Khải Cát Nhĩ cười, lọn tóc gợn sóng rũ xuống người hắn.

Răng nanh mở ra, nhắm ngay động mạch, vẻ mặt dữ tợn, lao nhanh về phía trước.

"A--!"

Dạ Mộc thất thần, tiếng kêu the thé làm tai hắn hơi đau.

Không biết có hai vật gì  đó, rơi xuống cạnh cổ hắn.

Hắn liếc nhìn, Huyết tộc vừa đè trên người bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh vào tường, để lại một vệt máu dài.

"Ai đó?!"

Khải Cát Nhĩ che lại miệng đang phun máu, cơ mặt run rẩy.

Hai chiếc răng nanh của mụ bị đánh gãy.
Tiếng giày da cộc cộc tới gần. Trước cửa, thiếu nữ nhỏ xinh lại mang khí thế mạnh mẽ: "Kẻ đến lấy mạng ngươi."