Chương 1100: Phân liệt Edit by Hoang Lan Tran Nhìn qua cảnh tượng trước mắt, ta mơ hồ quên đi phản ứng. Khi ta ý thức được thời điểm không thích hợp, nam nhân kia bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía ta đang ngẩn người mà nhe răng cười với ta. Nam nhân có cực hạn tuyệt mỹ ngũ quan, hình dáng càng là tinh mỹ đến không giống người bình thường. Khi vừa nhìn thấy mặt hắn, ta có cảm giác kinh diễm. Nhưng là thoáng chớp mắt, nam nhân trong lùm cây bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng mặc xong quần áo. Nhìn thấy dưới thân nam nhân đột nhiên tràn ngập sương hồng, ta lập tức nghĩ đến màn sương mù vây quanh bốn người chúng ta vừa rồi. Hoá ra những vật này đều là bọn hắn chế tác. Ta trừng mắt từng bước đi tới nam nhân đó, liền kêu Hạ Lẫm mau chạy đi. “Hạ Lẫm, hai người kia không phải người bình thường, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi!” Ta vừa nói vừa quay đầu chạy, nghiêng người chuyển hướng Hạ Lẫm, một khắc này, con ngươi bỗng nhiên phóng đại. Chuyện gì đã xảy ra? Hạ Lẫm vừa rồi còn đứng ở chỗ này, bây giờ người đi đâu rồi? Ta khó mà tin nổi trừng mắt nhìn mặt đất bên cạnh trống không, không biết Hạ Lẫm đã đi đâu rồi. Khi ta chuẩn bị đi tìm hắn, trước mặt bỗng nhiên bị thổi tới một cỗ sương mù màu hồng. Ta còn không thấy rõ ràng sương khói kia bắt đầu từ đâu, toàn thân trở nên mềm nhũn. Lập tức, một đôi tay giống như không xương nắm lấy bờ vai của ta, đem ta ôm trước ngực của hắn. “Đóa Nhã, ngươi đang tìm ta sao?” Âm thanh tinh tế nhu tình, theo lỗ tai chui vào chỗ sâu kín nhất trong linh hồn của ta. Ta mơ hồ mở mắt ra, thế mà nhìn thấy Hạ Lẫm một mặt tình thâm ý trọng, chuẩn bị hôn ta. Hạ Lẫm không bao giờ làm qua việc này đối với ta, lại thêm vừa rồi ta cùng hắn xảy ra chuyện bất hòa. Ta càng thêm cảm thấy việc đột nhiên xuất hiện một ‘Hạ Lẫm’ thật không bình thường chút nào. Ta muốn thoát khỏi nụ hôn của ‘Hạ Lẫm’, lại phát hiện hai tay bất lực đến không cách nào thoát được sự trói buộc của hắn. Ta ý thức được tình thế rất nghiêm trọng, mặt mày tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Cút đi!” Đẩy hắn không ra, ta còn có thể xua đuổi bằng miệng. “Vật đã ở trong túi, còn muốn ta cút đi? Không biết tự lượng sức mình, ngoan ngoãn trở thành chất dinh dưỡng của ta đi, Tiểu Linh nữ!” Nhưng cách gọi này rõ ràng chọc giận ta trước mặt Hạ Lẫm giả, hắn ngũ quan dần dần trở nên vặn vẹo mà hãm sâu, nguyên bản khuôn mặt tuấn tú tinh xảo đến lộng lẫy xa hoa cũng lật nứt ra trắng hếu hàn quang bạch cốt sắc. Da thịt tràn ra sau hiển lộ ra máu thịt trở nên dữ tợn mà kinh khủng. Nhìn thấy, đáy lòng ta một trận phát lạnh. Đây không biết là lần thứ mấy ta nghe được có ‘Người’ gọi ta là linh nữ. Trước kia ta còn không rõ ràng lắm hàm nghĩa từ linh nữ, nhưng bây giờ ta đã chứng kiến đuôi rắn của mình, nghe hai chữ linh nữ cảm giác lại nhạy cảm đến không kiên nhẫn cùng mâu thuẫn. “Ngậm miệng! Ngươi đến tột cùng là thứ quỷ gì? Ác linh? Tà ma? Yêu nghiệt? Không phải sinh vật. . .” Miệng ta môi càng không ngừng nhúc nhích ý đồ tạm thời nhiễu loạn hắn thị giác cùng thính giác. Trong cõi u minh, ta cảm giác Hạ Lẫm ngay bên cạnh ta, chỉ là ta nhìn không thấy hắn mà thôi. Ta ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần ngăn chặn ‘Người’ nhìn không ra thứ gì trước mắt này, không để cho mình bị thương, Hạ Lẫm sẽ xuất hiện cứu ta. Nhưng trên thực tế, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, ta không chỉ không ngăn chặn hắn, tinh khí còn bị hắn chậm rãi hút đi thỏa thích. “Đáng chết, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.” Không có Hạ Lẫm cũng không sao. Không có người giúp ta cũng không sao. Ta tất nhiên là phải tự cứu mình. Ngày hôm đó sau khi xuất hiện đuôi rắn, ta đối với cỗ siêu năng lực kia của chính mình, phạm vi linh lực mạnh mẽ liền có nhận thức mới cùng lực khống chế. Hiện tại vận dụng mặc dù không đến mức ngây thơ, nhưng cũng sẽ không sử dụng thái quá đến mức không còn chút sức lực nào. Vận khí ta ngưng thần đem cỗ linh lực kia góp nhặt đến trên hai chân, dùng hết toàn thân khí lực biến hoá ra đuôi rắn. Ta bản năng cho rằng đuôi rắn của ta là vũ khí quan trọng có thể giúp ta đối phó với người trước mặt. Màu xanh biếc đuôi rắn chậm rãi trên đùi của ta diễn biến mà ra, năng lượng của ta rõ ràng dần dần tăng cường, đối phương triệt để lộ ra hoảng sợ đến lạnh mình mặt quỷ trước đó, ta dùng đuôi rắn bãi xuống đem hắn hung tợn cuốn lên lại ném về giữa không trung. “Ta chán ghét nhất người khác khi dễ đến trên đầu ta, một lần lại một lần, không thể tha thứ.” Như ta nói, ta chán ghét người khác khi dễ ta, trước kia là không có năng lực, nhưng bây giờ không thể nghi ngờ linh lực cường đại. Mặc dù vẫn như cũ không thể khống chế, nhưng là ta biết cỗ năng lượng này là giúp đỡ ta. Ta mang theo phẫn nộ đem người kia không người, không quỷ, xé thành hai nửa, hắn thế mà lại còn hoảng sợ chạy hai hướng đông tây trốn đi. Xem xét hắn, cũng không phải là phàm vật, yêu nghiệt cũng tốt, quỷ cũng tốt, hiện tại đụng tới ta, không thể không chết. “Tha mạng, xin tha mạng, linh nữ, bỏ qua cho tiểu nhân, ta không nên để mắt tới ngươi tràn ngập linh lực tinh khí. Van cầu ngươi bỏ qua cho tiểu quỷ, tiểu quỷ không muốn hồn phi phách tán đâu!” Sương mù lượn lờ dưới bầu trời đêm, ta đuôi rắn tà ác cuốn lên, đem phân hướng chạy trốn nửa người kéo trở về. Ta nghe được tiếng hắn cầu xin tha thứ, khóe miệng nhe răng cười, nói ra lời nói ngay cả chính ta cũng cảm thấy tàn nhẫn: “Vừa rồi làm sao không thấy ngươi bỏ qua cho ta? Để ngươi hồn phi phách tán đã là nhân từ đối với ngươi, ngươi nên vĩnh thế không được siêu sinh, ngay cả hồn phi phách tán cũng không có tư cách.” Ta sau khi nói xong lời này, đem hồn thể của nam quỷ, tay không xé thành tám đoạn, phân biệt bốn phương tám hướng Đông Lâm Sơn mà ném đi. Hồn thể bị xé nát, phân liệt bát phương, nam quỷ chú định cả đời này đều sẽ tiếp nhận linh hồn xé rách đau đớn, dù cho may mắn đầu thai chuyển thế, hồn phách không đủ, hắn cũng sẽ là đời đời kiếp kiếp hồn thể không đủ đần độn, cô độc sống quãng đời còn lại. Ta không biết cách làm là do ai dạy ta, thân thể bản năng hiểu được làm như vậy mới có thể để quỷ thể tiếp nhận trừng phạt đau khổ lớn. Mà khi ta giải quyết hết nam quỷ, chung quanh sương mù dần dần xuất hiện sáng tỏ, tiếng Hạ Lẫm phút chốc lạnh lùng vang lên. “Đóa Nhã! Ngươi quả nhiên không phải người bình thường!” Trong giọng nói Hạ Lẫm mang theo không ít xa cách cùng hờ hững. Ta vừa quay đầu lại liền thấy một màu hồng thân ảnh bị hắn hung tợn ném về phía ta, tập trung nhìn vào thì là nữ nhân mới vừa rồi bị nam quỷ đặt ở dưới thân, xuyên thấu qua khí tức liền có thể đoán ra nữ nhân này cũng không phải là người, nữ quỷ đã chết nhiều năm, nói là nữ quỷ không bằng nói là diễm quỷ, toàn thân trên dưới lộ ra mùi tinh thể nam nhân, thối hoắc. Nàng có thể bị Hạ Lẫm ném qua, hơn phân nửa là vừa rồi khi nam quỷ đối phó ta, nàng chạy tới câu dẫn hút dương khí của Hạ Lẫm, đáng tiếc công lực không đủ bị tiêu diệt. Ta một tay hất nữ quỷ bị Hạ Lẫm ném qua ra, cũng không chú ý tới nàng tinh mắt độn thổ trốn thoát Ta chỉ chú ý tới Hạ Lẫm nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng. “Hạ Lẫm, ngươi làm sao rồi? Ta làm sao không phải người bình thường.” Ta nhìn theo hướng ánh mắt Hạ Lẫm, nhìn đến trên đuôi rắn của mình, dừng một chút, lại mở miệng, “Cái này ngươi không phải đã sớm biết sao? Đuôi rắn, ta càng muốn biết hơn ngươi. Nhưng nó đã tồn tại, ta không cách nào thay đổi. Lại thêm loài rắn là biểu tượng huy hoàng của Xà Nữ tộc chúng ta, ta cảm thấy cái này không việc gì.”