Yên lặng nghe xong Kỳ lão gia tử răng dạy trách mắng cho một trận, Kỳ Cảnh xoay người trở về viện của mình.

Đang muốn vào cửa, chợt nghe trong sân cách vách truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy vui thích, “Cha chạy mau, đừng để nương được… A, nương tha mạng, đừng cào chon ngứa, cha…” Tiểu cô nương cười đến thở hổn hển, kèm theo tiếng đứt quãng cầu xin tha thứ. Đại khái là bị thu thập thảm, hắn nghe… tiếng Đại Bạch tức giận kêu, một nhà ba người vui chơi ngưng bặt, theo sát sau lại vang lên một vòng cười mới. Lần này, Kỳ Cảnh biết, bọn họ đang cười Đại Bạch, cười nó xem mẹ con chơi nháo tưởng thành thật sự bị bắt nạt.

Ở trong mắt bọn họ, bây giờ Đại Bạch, nhất định là ngốc hồ hồ đi?

Kỳ Cảnh không muốn nghe nữa, bước nhanh vào cửa, phía sau Trường Thuận theo sát hắn, là hầu hạ cũng là trông coi. Kỳ Cảnh không muốn thấy hắn, lạnh giọng kêu Trường Thuận ra ngoài, chính mình vào trong phòng, đứng trước cửa sổ, nhìn trời xa trầm tư, khuôn mặt bình tĩnh.

Thân thể nhỏ đi, đại khái cũng không có ký ức, cho nên Kỳ Cảnh có thể hiểu được vì sao Đại Bạch chịu thân cận hắn lại không nghe lời của hắn, nhưng hắn không nghĩ ra, nó như thế nào sẽ đối với tiểu cô nương kia một lòng một dạ? Liền bởi vì nàng thật lòng đối với nó tốt sao?

Được người thật lòng chiếu cố, có trọng yếu như vậy sao?

Trong hồi ức của Kỳ Cảnh những năm tháng hắn ở trong tộc. Không có trưởng bối, hắn cùng một ít cô nhi khác cùng nhau lớn lên, ban đầu thân thể nhỏ bé suy yếu, toàn dựa vào tộc nhân tiếp tế sống qua ngày, ăn không no bụng. Hơi trưởng thành chút, đã phải tự mình săn bắn, chẳng sợ bị thương nặng hơn, cũng chỉ để tìm dược đồ ăn, chính mình liếm láp miệng vết thương. Chờ hắn thành một thợ săn xuất sắc, dần dần có tộc nhân coi trọng hắn, nhưng hắn đã quen độc lai độc vãng, trừ bỏ chia con mồi cho bọn họ, bình thường rất ít cùng tộc nhân tiếp xúc, cũng chưa bao giờ muốn làm cái gì mà tộc trưởng.

Chân chính quan tâm hắn, ngược lại là ông bà nội nguyên thân. Kỳ Cảnh không ngốc, hắn nhìn ra được, cho dù nghiêm khắc như Kỳ lão gia tử, đó cũng là xem hắn là vãn bối ước thúc quản giáo, cho nên Kỳ Cảnh tôn kính hai vị lão nhân, trước đó không cùng nhị lão nói chuyện là bởi vì hắn không nắm chắc nói đối. Không muốn hiện tại lên tiếng, nói chuyện với hắn nhiều nhất, ngược lại là tiểu cô nương kia.

Trước mắt lần nữa hiện lên một màn nàng buông Đại Bạch ra khóc lớn, Kỳ Cảnh sửng sốt một lát, ngay sau đó trong lòng ùa lên một trận bất đắc dĩ. Ngay cả hắn đều sẽ bởi vì hai vị lão nhân thật lòng chiếu cố mà xúc động, Đại Bạch, nó nhỏ như vậy lại không có ký ức của hắn, cam tâm đi theo nàng cũng  có thể hiểu đi?

“A cảnh, ăn cơm, bà nội nấu canh xương cho con, con uống nhiều chút, đem thân thể dưỡng tốt.”

Bên ngoài vang lên giọng nói từ ái của Kỳ lão phu nhân, Kỳ Cảnh lúc này mới phát giác hắn đã đứng ơer cửa sổ suốt cả một buổi sáng. Hắn xoay người, nhìn một nha hoàn trước kéo rèm cửa, Kỳ lão phu nhân tiến vào sau, lại có nha hoàn bưng bàn đặt chén đũa, trong phòng nhất thời tràn ngập mùi thơm nồng đậm. Kỳ Cảnh không khống chế nuốt nước miếng, chỗ này hắn có vạn thứ không quen, nhưng đồ ăn, so với mấy món nướng đơn giản trong tộc, quả thực là không cách nào chống lại mỹ vị.

Kỳ lão phu nhân ngồi ở trên giường, cười híp mắt nhìn hắn, một cái chớp mắt kia, Kỳ Cảnh có loại xấu hổ tâm tư bị nhìn thấu, mở miệng che giấu, “Bà nội, sao bà không bồi ông nội?” Nói xong đi qua.

“Không để ý tới ông ấy, cả ngày không phải mắng chửi người chính là trừng mắt, bà nhìn ông ấy đã không có khẩu vị, sao so được với cùng cháu yêu của bà ăn cơm.” Kỳ lão phu nhân tự mình múc một chén canh cho hắn, “Đến, uống trước một chén lót dạ.”

Kỳ Cảnh ngồi xếp bằng xuống, từ trong tay lão nhân tiếp nhận chén, không dám nhìn ánh mắt của bà. Nếu hắn có thể thuận lợi trở về, nguyên thân, còn có thể trở về sao? Nếu không thể, hắn lúc này vừa đi, cái tiểu cô nương kia không có Đại Bạch, hai vị lão nhân không có trưởng tôn, nhất định sẽ rất khổ sở đi?

Nhưng, hắn vẫn muốn trở về.

Kỳ Cảnh buông chén, ánh mắt dừng ở canh xương tinh khiết thơm ngon trong chén, trong lòng rất nhanh có tính toán. Đợi Kỳ lão phu nhân rời đi, hắn gọi Trường Thuận tới, kêu hắn đi phòng bếp tìm khúc xương sạch sẽ. Hắn… Đại Bạch chính là thời điểm mọc răng, thích cắn gì đó.

Một tiểu cô nương, một cái quen thuộc chính mình, hẳn là đều rất dễ dụ dỗ.

Đứng ở dưới chân tường hai nhà, Kỳ Cảnh nhìn cây hạnh đối diện, lặng lẽ nghĩ.

Cách vách Hứa gia, dưới cây hạnh xum xuê, Hứa Du đang cùng Giang thị chơi cờ, Hứa Cẩm chống cằm ngồi ở một bên xem, xa xa Đại Bạch chính mình chơi vui vẻ.

Phụ thân trở về một ngày nay, Hứa Cẩm hận không được luôn dính vào người phụ thân, dù nàng biết hôm nay Thôi Tiêu đi huyện mua sủng vật, khả năng cũng mua một con chó nhỏ, nàng cũng tạm thời chịu đựng tò mò, ngoan ngoãn ở nhà, hưởng thụ thời gian ấm áp bên cha mẹ. Mà Hứa Du Giang thị mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khi cùng một chỗ đều tận lực biểu hiện như phu thê bình thường, sợ con gái nhìn ra khác thường.

Một ván chấm dứt, Giang thị thua.

Nàng oán trách trừng Hứa Du, người này làm cái gì đều toàn tâm toàn ý, cùng nàng chơi cờ làm chi nghiêm túc như vậy? Thật là không biết như thế nào chọc cho nữ tử vui, hay là không muốn lấy lòng? Giang thị ánh mắt hơi ảm đạm, đứng dậy hướng con gái nói: “Được rồi, nương thua, A Cẩm, con chơi với cha con một ván đi, thắng nương làm thêm hai bộ xiêm y cho con.”

Hứa Cẩm cười ngồi đối diện phụ thân, quay đầu xem mẫu thân, chớp chớp mắt nói: “Con không cần xiêm y, đổi thứ khác được hay không?”

Bên cạnh còn có bàn con thấp, mặt trên bày anh đào và khăn ướt, Giang thị lau tay xong, tùy tay lấy một miếng anh đào nhét vào miệng con gái, “Con muốn đổi cái gì?”

“Con muốn đôi khuyên tai hồng ngọc như nương…” Hứa Cẩm ăn xong anh đào, lấy lòng nói.

Giang thị không hề nghĩ ngợi, “Không được, con còn nhỏ, không dùng được cái đó.”

Hứa Cẩm mất hứng bĩu môi.

Hứa Du ho khan, “A Cẩm muốn? Nếu con thắng, cha mua cho con.”

Nhìn nhìn phụ thân ôn nhuận như ngọc, Hứa Cẩm nhịn nhịn không có nhận nói. Trong nhà tiền bạc đều nằm trong tay mẫu thân, trước kia nàng cùng phụ thân qua vài lần muốn mua trang sức, mẫu thân biết là mua cho nàng, đều không cho bạc. Sau này nàng xui khiến phụ thân nói dối, bị phụ thân mắng một trận, giáo huấn nàng không cho gạt người.

Giang thị tắc quay đầu cười trộm, hắn mua, hắn lấy cái gì mua? Sau khi hai người thành thân, bổng lộc Hứa Du đều giao cho nàng quản, trừ bỏ diễn trò cho con gái xem, Hứa Du không chủ động cùng nàng đòi bạc, mà bổng lộc mỗi tháng của hắn chỉ có ba lượng bạc, liền tính hiện tại bắt đầu tích cóp, cũng phải tích cóp hai ba năm mới có thể mua được một đôi khuyên tai như vậy.

Hứa Du nhìn thấy Giang thị cười, cũng lĩnh ngộ được trong mắt con gái nghi ngờ, rất là xấu hổ. Tự ti ngược lại không có, chính là có chút hối hận dễ dàng hứa hẹn. Hắn đối với mấy thứ trang sức không nắm chắc giá cả, thành thân sau bởi vì bổng lộc nộp lên trên, muốn lén mua cho nàng chút lễ vật đều không thể, hơn nữa dù có mua, đại khái cũng sẽ không đưa. Hắn không dám…

“Cái kia, A Cẩm, cha mua khẳng định không có tốt như của nương, đến lúc đó con đừng ghét bỏ a.” Ông cười cùng con gái giải thích, thản nhiên vô tư.

“Mới sẽ không ghét bỏ đâu, cha so với nương hào phóng hơn!” Hứa Cẩm nói xong chạy đến bên cạnh phụ thân, né tránh tay mẫu thân chuẩn bị nhéo mặt nàng, nghĩ nghĩ, hướng mẫu thân nói: “Nương, nếu nương keo kiệt như vậy, con sẽ không muốn đồ tốt, như vậy đi, nếu con thắng, nương sinh đệ đệ cho con đi! Ca ca tỷ tỷ nhất định không có, nương sinh một đệ đệ cho con có được hay không?”

Hứa Cẩm cảm thấy, đệ đệ so với muội muội tốt hơn, hơn nữa bên ngoài rất nhiều người đều nói Hứa gia sắp tuyệt hậu, Hứa Cẩm biết đó là có ý gì, bởi vậy càng hy vọng mẫu thân sinh một đệ đệ ngăn chặn miệng mấy người đó.

Giang thị bị lời này làm cho mặt đỏ bừng, nhìn cũng không dám nhìn Hứa Du, thấp giọng trách mắng: “Nói hưu nói vượn cái gì, mau trở về chơi cờ, nếu con thật sự thắn, nương sẽ đem đôi khuyên tai cho con!”

“Con không cần khuyên tai, con chỉ muốn đệ đệ!” Hứa Cẩm cúi người, ghé vào vai phụ thân làm nũng, “Cha, cha nói được không?” Nàng muốn đệ đệ, lại không hiểu ý sinh đệ đệ, còn tưởng rằng như khi còn nhỏ Vương ma ma nói cho nàng biết, phụ thân mẫu thân ngủ một chăn sẽ có đệ đệ.

Được hay không…

Hứa Du trên mặt cũng nổi màu hồng khả nghi, lặng lẽ nhìn về phía Giang thị. Giang thị sớm cúi đầu, cảm giác được nam nhân nhìn chăm chú, nàng rốt cuộc không ngồi xuống, tùy tiện lấy cớ né tránh.

Nhìn theo nàng vội vàng rời đi, Hứa Du thở dài trong lòng, kêu con gái ngồi trở lại, mơ hồ giải thích không rõ: “Đều là cha không tốt, không thể cho con đệ đệ. A Cẩm, về sau đừng ở trước mặt nương con nói chuyện này, trong long nương con cũng khó thụ.”

“Vì sao… Con biết sai rồi, về sau không nói.” Thấy vẻ mặt phụ thân ảm đạm, Hứa Cẩm kịp thời sửa miệng. Đúng a, có đệ đệ là chuyện tốt, phụ thân mẫu thân khẳng định cũng muốn, đại khái là có khổ tâm gì cho nên mẫu thân không thể sinh đệ đệ? Nghĩ đến đây, Hứa Cẩm thấp thỏm đứng lên, nhìn tiền viện nói: “Cha, có phải con chọc nương thương tâm không? Vậy con phải đi xin lỗi nương…”

“Không cần, để nương con ở một mình sẽ tốt hơn. Ngồi đi, cùng cha chơi một ván.” Hứa Du đã khôi phục lại bình tĩnh, cười trấn an con gái.

Hứa Cẩm thấy phụ thân từ trước đến giờ quan tâm mẫu thân nhất cười, biết mẫu thân đại khái thật sự không có việc gì, yên tâm, nghiêm túc chơi cờ.

Một khắc sau, Hứa Du thua.

Hắn thắng Giang thị, là vì nhìn ánh mắt oán trách của nàng, hắn nhường con gái, là vì dỗ con gái vui vẻ.

Nhưng, lúc này đây, trừ bỏ dỗ con gái, Hứa Du cũng ẩn ẩn hy vọng, nguyện vọng của con gái có thể trở thành sự thật. Năm nay đã là ước định một năm kia, đoan ngọ qua đi, nếu nàng chân chính quên người kia, hắn sẽ cố gắng, có lẽ, có thể khiến nàng chân chính tiếp nhận chính mình?

Sau buổi cơm tối, Hứa Du cùng con gái dẫn chó đi dạo một vòng hậu viện, sau đó đưa con gái về phòng, chậm rãi trở về.

Vào phòng chính, ngoài ý muốn nhìn thấy Vương ma ma đang chờ trong phòng, bên trong cũng không có bóng dáng của nàng.

Vương ma ma chủ động giải thích: “Hứa tiên sinh, tiểu thư nhà ta đã đi xem con gái, đêm nay bà già ta tự tiện chủ trương, có câu muốn hỏi ngài, không biết ngài muốn nghe hay không?”

Nghe bà dùng loại xưng hô này, trong lòng Hứa Du nhất thời trầm đến đáy cốc, trên mặt lại bình tĩnh như nước: “Ma ma mời nói.”

Nhìn hắn thân thể kéo căng thẳng tắp, Vương ma ma thở dài, nhỏ nhẹ nói: “Hứa tiên sinh, ngài có biết, tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã không có nương, là ta đem nàng nuôi lớn, nói là con gái ruột cũng không quá đáng, cho nên ngài chịu giúp nàng nhiều năm như vậy, ta thật lòng cảm kích, cũng thật tâm muốn hai người có thể bạch niên giai lão. Chỉ là, ngài tuy rằng cưới nàng, nhiều năm như vậy lại vẫn tương kính như tân, bà già ta nhịn không được muốn hỏi, chẳng lẽ Hứa tiên sinh đã đối với tiểu thư nhà ta lạnh tâm, chỉ chờ qua đoan ngọ năm nay sẽ cưới người khác? Nếu thật như vậy, ta trước hết chúc mừng…”

“Lòng của ta đối với A Kiều, chưa bao giờ thay đổi.” Hứa Du ảm đạm cười, nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, “Ma ma có lời cứ nói đừng ngại, nếu nàng muốn mang A Cẩm đi, ta sẽ không cố giữ.”

Vương ma ma xem phòng trong, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại hoài nghi nói: “Nếu không thay đổi, vì sao ngài đối với tiểu thư thủy chung khách khí? Ta còn tưởng rằng ngài chê tiểu thư…”

“Trong lòng nàng không có ta, ta tự nhiên phải tôn trọng nàng.” Hứa Du thản nhiên nói, tầm mắt lần nữa dừng trên người Vương ma ma: “Ma ma đến cùng muốn nói cái gì? Nàng muốn rời đi sao?” Nghĩ tới loại khả năng này, vỏn vẹn một ý niệm, tim hắn đình trệ sắp không thể hô hấp. Là hắn hy vọng xa vời quá nhiều, nàng phát hiện, cho nên tức giận?

“Ta nói cái gì? Ta nói ngài ngốc!” Vương ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hắn: “Nếu trong lòng tiểu thư không có ngài, sẽ tự tay may xiêm y cho ngài? Sẽ … Thôi, ta lười quản các ngươi, dù sao trong lòng tiểu thư có ngài trong lòng ngài cũng có tiểu thư, chính ngài đi vào nói với tiểu thư đi, ta trở về ngủ. Không được lâu, tuổi lớn, không chịu nổi giằng co, ta chỉ ngóng trông sinh thời có thể nhìn thấy tiểu thiếu gia chào đời, tương lai cũng có mặt mũi đi xuống gặp lão chủ tử.”

Vương ma ma nói lải nhải rời đi, sau khi ra cửa chỉ còn tiếng bước chân, dần dần tiếng bước chân cũng không còn.

Nhưng bên tai Hứa Du vẫn là âm thanh của bà.

Bà nói, trong lòng A Kiều có hắn. Vương ma ma là vú nuôi của nàng, khẳng định biết tâm tư chân chính của nàng.

Hắn không thể tin nhìn về phía rèm cửa trong phòng, nàng, ở bên trong?

Hắn tim đập như trống, từng bước một hướng bên kia đi tới, đi tới trước cửa, khẩn trương vén rèm cửa, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Bên trong không có người…

Hứa Du vội vàng xông vào, nghe sau tấm bình phong truyền đến tiếng quần áo va chạm.

“A Kiều, nàng, có đây không?” Hắn nhịn không được hướng bên kia đi.

Bên kia âm thanh vang càng lợi hại, Hứa Du bước nhanh hơn, đi vòng qua, chỉ quét đến một góc ảnh, nguyên lai nàng lại trốn đến một bên khác. Hứa Du đột nhiên không khẩn trương, bởi vì lời nói đêm nay của Vương ma ma, nàng ngầm đồng ý, đều đã ẩn ẩn nói cho hắn đáp án.

“A Kiều, nàng chớ trốn, ta có lời hỏi nàng.”

Hắn đuổi theo nàng, nàng tiếp tục trốn, thoát được càng nhanh. Mười mấy năm chờ đợi trong lòng hắn ồn ào náo động tàn sát bừa bãi, rốt cuộc bùng nổ, Hứa Du đứng vững, nghe bên kia nàng cũng đứng vững, hô hấp dồn dập, hắn nhẹ nhàng cười,  kéo mạnh bình phong, thừa dịp nàng khiếp sợ ngây ngốc đem người kéo vào trong lòng, ôm chặt nàng, “A Kiều, ma ma nói là sự thật sao, trong lòng nàng thực sự có ta?”

Ôm ấp hoàn toàn xa lạ, rắn chắc lại tin cậy, Giang thị chôn trong lòng hắn, muốn nói nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nức nở lên tiếng.

Có hắn, cho nên nàng nhịn không được rơi nước mắt. Nàng không muốn quên người kia, nhưng hắn vẫn không trở lại, những hồi ức kia tuy sẽ không biến mất, lại ở trong thời gian dài đã phai nhạt không còn màu sắc, mà người đàn ông này, hắn từng chút một đi vào, làm cho nàng cảm thấy chính mình vẫn sống …

Hai người ai cũng không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng khóc đè nén của nàng.

Từ đứng, đến ôm nàng đến trên giường, Hứa Du thủy chung ôm nàng thật chặt, mặc nàng càng không ngừng khóc.

Hắn một chút cũng không đố kỵ, chỉ có đau lòng.

Nàng đợi người nọ 11 năm, hắn đợi nàng 11 năm, hắn biết tất cả xót xa ủy khuất của này, kỳ vọng thất lạc, sầu khổ cùng đau thương.

Chỉ có khóc ra, nàng mới có thể chân chính buông xuống.

Chờ nàng khóc đủ, nàng chính là của hắn, hắn sẽ đối với nàng càng tốt, không cho nàng đau khổ lần thứ hai.