Hai người bọn Mộc Vân Phong thét lớn xông ra khỏi huyệt động, chỉ thấy bên ngoài ác lang tụ tập thành bầy, hoặc ngồi hoặc đứng, đông đúc không biết là bao nhiêu. Mộc Vân Phong lướt mắt đánh giá, trường kiếm khua một vòng, mở đường trước tiên, hướng về cửa thoát duy nhất ở đáy vực. Long Tiểu Hà nắm mộc côn đoạn hậu, theo sát gắt gao.

Bầy sói lúc đầu có chút kinh ngạc, về sau hiểu rõ tình thế, hú vang xông tới, lớp lớp tràn lên tấn công hai người. Lối thoát cách huyệt động vài chục trượng, cả hai chạy tới nơi thì đã sức cùng lực kiệt. Y sam Mộc Vân Phong thủng lỗ chỗ, trên đùi cũng bị ác lang cắn trúng hai nơi, còn may vết cắn không sâu. Nhưng mộc bổng của Long Tiểu Hà chỉ còn lại nửa đoạn, trên thân hay trên đùi đều bị ác lang cắn trúng, làm cho máu chảy dọc đường lui. Ngửi được mùi máu tanh, bầy sói càng hung tàn, không biết sợ hãi.

Một con sói thân mang thương tích do kiếm chém trúng đột ngột nhảy lên, cắn vào tay Long Tiểu Hà, quần thảo với hắn. Đợi Mộc Vân Phong chặt đứt đầu nó, đôi bàn tay Long Tiểu Hà đã bị thương, không thể cầm nổi mộc côn. Hai chân hắn cũng bị vuốt sói cào cho máu me đầm đìa, té ngã tựa vào vách đá, khóc lớn:

“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Long Tiểu Hà ta phen này chết chắc rồi, ta không muốn chết!”

Mộc Vân Phong múa kiếm che chở bên cạnh hắn, lớn giọng:

“Chết thì chết, khóc có tác dụng gì?”

“Ta cũng không phải sợ chết.”, Long Tiểu Hà gạt lệ nói, “Ta chỉ sợ một mình cô đơn trên đường âm phủ, bên kia chưa từng qua, không biết tình hình ra sao, nào là ngưu đầu mã diện, nào là cầu Nại Hà, há chẳng phải thê thê thảm thảm sao?”

Mộc Vân Phong vừa ngăn cản ác lang tấn công vừa hét:

“Ngươi yên tâm, có Mộc Vân Phong ta đi cùng ngươi, ngưu đầu mã diện hay hắc bạch vô thường đều không dám bức hiếp ngươi!”

Long Tiểu Hà nhếch môi cười:

“Hảo huynh đệ, có ngươi theo cùng, ta dường như chẳng sợ gì nữa!”

Trong lúc nói chuyện, một con ác lang cắn vào tay cầm kiếm của Mộc Vân Phong. Y dùng tay trái đánh bay nó. Hàm răng sắc của nó đã xé toạc một khối máu thịt trên tay Mộc Vân Phong. Y chuyển kiếm sang tay trái, nổi giận chém vào bầy sói. Chúng thấy y hung hãn, nhất thời phục dưới đất tru lên, không dám tiến tới.

Mộc Vân Phong cong lưng, hai mắt đỏ vựng, trừng trừng nhìn bầy sói. Y nhìn thấy một con sói lớn màu lông sáng dựng cơ thể dậy, ngẩng đầu hú dài, xem ra chín là sói đầu đàn. Mộc Vân Phong nhìn nó chằm chằm, nghĩ cách giải quyết nó trước. Ngay lúc này, chợt nghe âm thanh xé toang không khí, một mũi tên dài mang theo tiếng thét chói tai, từ đằng sau xuyên qua cổ lang vương. Kình lực mũi tên rất lớn, khiến con sói lăn lộn mấy vòng, lăn đến trước mũi chân Mộc Vân Phong, co rút mấy bận rồi bất động.

Mộc Vân Phong đang kinh ngạc, lại có một con sói ngẩng đầu nhìn trời, muốn há miệng hú lên, lập tức bị một tên nữa bán xuyên qua cổ nó từ phía sau, ghim nó trên mặt đất. Bầy sói hoảng loạn, rạp mình né tránh. Mộc Vân Phong nhìn theo hướng phóng tiễn, chỉ thấy phía trước ngoài mười trượng có một đại hán mình mặc áo da hổ đứng trên chạc cây, cung trong tay giương căng như trăng tròn, nhắm vào bầy sói, chỉ cần thấy con nào há miệng tru lên, tiễn liền bắn thẳng vào cổ nó, không nghiêng không lệch.

“Mau qua đây, đứng dưới gốc cây này!”, thanh âm của đại hán điềm tĩnh vô cùng.

Mộc Vân Phong đỡ Long Tiểu Hà dậy, tập tễnh bước qua, quần lâng đứng cách trận địa phục kích mà tru tréo, thoái lui nhường đường, không còn vẻ hung tàn ban nãy. Hai người đến chỗ gốc cây, thấy đại hán căng cung chưa bắn, trừng trừng đám sói, chậm rãi nói:

“Từ đây đến cửa vực, rẽ trái có một con đường nhỏ, từ đó đi thẳng. Ta sẽ trông chừng phía sau, không lâu sẽ đuổi kịp các ngươi.”

Mộc Vân Phong thấy đại hán đã sẵn kế hoạch, quần lang cúi đầu, liền y theo lời đỡ Long Tiểu Hà bỏ đi. Rời khỏi cửa vực, quả nhiên bên trái có một lối đi tắt, đi theo đó chỉ thấy cây cối phía trước càng lúc càng rậm rạp, chẳng bao lâu họ đã vào sâu trong khu rừng.

Thấy trước mặt cây cối che cả bầu trời, trời sáng bảnh mà không nhìn thấy ánh nắng, dây leo trên đường chằng chịt đan như lưới, lối đi dần dần không còn nhìn rõ nữa. Hai người đang do dự, chợt nghe phía sau có tiếng chân, bèn quay đầu nhìn xem, thấy đại hán nọ lưng đeo cung, hông treo túi tên, tay cầm đinh ba, bước đi như bay.

Bận đỡ Long Tiểu Hà, nên Mộc Vân Phong chỉ gật đầu thi lễ:

“Đa tạ hảo hán giúp đỡ, ơn cứu mạng này, Mộc Vân Phong suốt đời không quên!”

Đại hán đến gần, tròng mắt lộ ra vẻ nghi ngờ:

“Hai tên tiểu tử này được đấy, giết được hơn mười ác lang, Giải Ba Sơn ta cả nửa đời chưa từng gặp qua kẻ như thế.”

Mộc Vân Phong lộ ra sự hổ thẹn:

“So với Giải anh hùng một tiễn khiến quần lang cúi đầu, hai huynh đệ ta chỉ như kẻ mới tập tễnh học đi.”

Đại hắn lắc đầu nói:

“Ta hành nghề săn bắn nhiều năm, quen thuộc tính của chúng. Hai người các ngươi chưa từng giao đấu với sói, không ngờ có thể cầm cự lâu đến vậy, nói ra e là không ai dám tin.”

Vừa nói gã vừa đón lấy Long Tiểu Hà cõng lên lưng, thốt lên “theo ta” rồi rảo bước dẫn đường.

Mộc Vân Phong theo chân đại hán xuyên qua khu rừng khá lâu, cuối cùng đã thấy một căn nhà cỏ. Đại hán trỏ tay bảo:

“Đó, nhà của ta. Hôm nay là sinh nhật lão bà, vốn không định đi săn, nhưng nghe tiếng đám sói tru tréo khắp nơi, liền nghĩ nhất định có kẻ gặp phiền phức, nên ta không nhịn được phải đi xem, chẳng ngờ thấy hai ngươi không chỉ gặp phiền phức, mà còn đồng sinh cộng tử, nghĩa cảm đất trời. Bằng không, ta chẳng ra tay làm gì. Đại đa số người trên đời này, đều nghĩ đến mình trước, cứu cũng uổng công.”

Mộc Vân Phong thấy đại hán có sao nói vậy, không hề tránh né, trong lòng trái lại nảy sinh cảm giác thân thiết. Lại nói ba người đã vào bên trong nhà cỏ. Trong nhà chỉ có một nữ tử ra nghênh tiếp, tuy quần áo vải bố, trâm gỗ cài đầu, nhưng cũng mắt sáng răng trắng, xinh đẹp vô cùng. Đại hán chẳng giới thiệu, liền đỡ Long Tiểu Hà vào nhà, gấp gáp gọi nữ tử lấy thuốc ra.

Đại hán rắc kim sang dược cho Long Tiểu Hà, sau đó kiểm tra thương thế Mộc Vân Phong, mới mở trừng mắt la lớn:

“Hảo tiểu tử, thương thế ngươi còn nặng hơn, không ngờ cả đoạn đường nâng đỡ hắn không rên một tiếng. Cơ thể tiểu tử ngươi bằng sắt hả?”

Lúc này sắc mặt Mộc Vân Phong đã trắng toát, hai hàm nghiến chặt, đau đến không nói nên lời. Long Tiểu Hà thấy vậy, vội nắm tay đại hán nghẹn ngào:

“Giải anh hùng, Giải đại ca, người nhất định phải cứu huynh đệ ta, nhất định phải cứu y!”

Giải Ba Sơn gật đầu lia lịa:

“Loại hán tử này, không cần ngươi nói, ta nhất định cứu!”

Thương thế của hai người được phu phụ Giải Ba Sơn tỉ mỉ xử lí, cuối cùng không còn gì đáng ngại, dần dần khỏe lại. Hơn mười ngày sau họ đã có thể xuống giường đi lại. Long Tiểu Hà đối với việc Giải Ba Sơn một mình đánh đuổi bầy sói khâm phục vô vàn, một mực hỏi han không thôi. Giải Ba Sơn xem ra là một người có bản lĩnh không tầm thường, chỉ không hiểu vì sao ẩn cư trong tiểu sơn cốc này. Vấn đề đó cũng khơi gợi lòng hiếu kì của Mộc Vân Phong. Đến một ngày, Mộc Vân Phong không nhịn được bèn hỏi:

“Giải đại ca anh hùng cái thế, vì sao phải ẩn cư cùng đại tẩu nơi rừng sâu, xa lánh thế gian?”

Giải Ba Sơn nghe vậy cũng không chút giấu diếm, tức giận nói:

“Còn không phải vì tên vương bát đản Liễu Tùy Phong sao! Năm đó tẩu ngươi là mỹ nhân nức tiếng gần xa, Liễu Tùy Phong sớm đã thèm muốn, viện cớ nhà nàng thiếu tô thuế của hắn, bức phụ thân nàng đem nàng gán nợ. Khi ấy ta và nàng vốn đã có tình cảm, liền dẫn nàng trốn vào núi sâu rừng rậm. Nào ngờ Liễu Tùy Phong nổi giật, giết sạch cả nhà nhạc phụ, ta uổng cho các ngươi xưng tán anh hùng, vẫn chẳng dám tìm Liễu Tùy Phong báo thù, chỉ có thể trốn chui như chuột.”

“Không xong!”, Mộc Vân Phong nghe vậy, đột nhiên hô lớn, thấy Long Tiểu Hà và Giải Ba Sơn đều lộ vẻ mặt khó hiểu, bèn giải thích, “Với tính cách của Liễu Tùy Phong, phen này chẳng những bị chúng ta quấy phá mất hết mặt mũi, dân nữ bị cướp đi nọ cũng treo cổ tự sát, khẳng định hắn sẽ nổi giận. Trừ bọn tôi, e rằng hắn hận nhất là lão gia gia nhảy sông tự vẫn nọ!”

Giải Ba Sơn nghe xong ngẩn ra, hồi lâu mới chậm rãi hỏi:

“Tiểu huynh đệ nói đến Tôn lão bá bá đúng không? Ôi, mười ngày trước ta từng lén qua lại thôn làng. Tôn lão bá không biết bị ai phanh lồng ngực, treo lên đại hòe thụ đầu thôn, nội tạng rớt cả xuống đất, kêu than đến 3 ngày mới chết. Người trong thôn đều đoán được là kẻ nào ra tay, nên chẳng ai dám giúp lão. Khi ta nhìn thấy, lão đã biến thành thi thể quắt queo bi thảm đến không nhìn nổi.”

Sắc mặt Mộc Vân Phong dần dần biến thành trắng bệch, hai bàn tay xoắn lấy nhau siết chặt lại, xoắn đến gân cốt kêu răng rắc, mặt cũng từ trắng thành đỏ, đỏ bừng, đỏ như máu, cuối cùng đỏ đến gần như máu muốn chảy ra ngoài. Long Tiểu Hà khẩn trương trợn mắt với Mộc Vân Phong, thận trọng hỏi:

“Ngươi … ngươi không phải muốn đi liều mạng chứ?”

“Liều mạng?”, Mộc Vân Phong đột nhiên ngửa mặt cười lớn, cười như kêu khóc, “Mạng ta bây giờ quý vô cùng! Nếu tùy tiện phung phí, sao có thể đến dập đầu với Tôn đại gia được, nếu không thể đòi công đạo cho lão, ta chết rồi cũng không an lòng!”.

Nói đến đây, y bỗng nhìn trời hét lớn:

“Liễu Tùy Phong, ta không giết ngươi, thề không làm người!”

Y bạt kiếm, chạy ra ngoài nhà cỏ múa may.

Chỉ thấy bên ngoài khoảng đất trống kia, một trận kiếm quang như giao long quay cuồng, bạch xà uốn lượn, kiếm phong quét lá cây lả tả rơi xuống đất. Chính giữa làn kiếm phong, Mộc Vân Phong lẫm liệt, khí định thần nhàn. Long Tiểu Hà xem đến tâm thần mê mẩn, vừa muốn mở miệng khen hay, chợt nghe Mộc Vân Phong rống lên một tiếng, kiếm rời tay lao đi, ghim vào mặt đất ngay trước mặt, cả người đứng đó ngây ngốc, miệng lẩm bẩm:

“Tránh không được, ta vẫn là tránh không nổi!”

Y ngẩn ra một lúc, lại hùng hổ rút trường kiếm ra, lăng không múa kiếm, múa được một lúc lại ném xuống đất, ngẩng đầu than:

“Tránh không được, ta thủy chung tránh không được!”

Nhiều lần như thế, thần sắc Mộc Vân Phong càng lúc càng ảm đạm, than thở biến thành tuyệt vọng, cuối cùng ngồi bệt ra đất, hai tay ôm đầu, sắc mặt như gỗ.

“Tránh không được, hà tất phải tránh?”, Giải Ba Sơn đột nhiên lên tiếng.

Mộc Vân Phong chầm chậm ngẩng lên, lẩm bẩm tự hỏi:

“Tránh không được, hà tất phải tránh?”

Giải Ba Sơn tiến tới trước mặt Mộc Vân Phong, từ tốn nói:

“Ta không hiểu kiếm pháp, nhưng ta hiểu dã thú. Dù là dã thú hung hăng nhất cũng có điểm yếu, có lúc biết khiếp đảm.”

Nói rồi, Giải Ba Sơn cởi bỏ áo, chỉ vào hai vết thương sâu lộ cả xương trên đầu vai:

“Vết sẹo này do một con mãnh hổ để lại, khi đó nó lao vào ta, còn ta tay không tấc sắt, muốn lùi không kịp, nếu ta bỏ chạy hoặc tránh đều chết. Cho nên, ta cúi đầu, mạnh dạn nghênh đón nó. Con hổ đại khái chưa từng gặp qua tình hình này, do dự trong chớp mắt. Chính khoảnh khắc đó, ta trói chặt nó lại, đỉnh đầu húc vào cằm nó, miệng cắn vào cổ, nó liều mạng giãy dụa tránh né cũng không hất được ta ra ngoài. Cuối cùng, ta cắn đứt cổ họng, nó chết ngắt, ta mới được sống, da hổ mặc trên người chính là của nó, da hổ này lúc nào cũng nhắc nhở ta, dũng khí, đôi khi có thể mang lại cho con người sức mạnh vô cùng tận!”

Hai mắt Mộc Vân Phong dần dần sáng trở lại, y trầm trầm tự thốt:

“Dũng khí, dũng khí, hà tất phải tránh? Hà tất phải tránh?”

Y vừa lẩm bẩm vừa nhảy dựng lên, trường kiếm cầm tay, ngạo nghễ đứng thẳng từ từ điều tức, y phục không gió mà lay động, sau đó trường kiếm chậm chạp chỉ thẳng, đột nhiên thét lên chói tai, một kiếm nghĩa vô phản cố, dũng mãnh lao thẳng về trước, kiếm như bạch hồng quán nhật, lại như tình không phích lịch, mặt trời dường như ảm đạm, thiên địa dường như động dung! Một kiếm này đâm sâu vào thân cổ thụ ngàn năm, sâu đến tận chuôi. Thân cổ thụ rung lên, từ từ ngã xuống, chỉ thấy nơi trúng kiếm vụn gỗ tung bay, còn bị kiếm khí chấn tan thành bụi!

Giải Ba Sơn bị uy lực của chiêu kiếm này chấn động tâm thần, trợn mắt há miệng. Long Tiểu Hà từ nhà cỏ xông ra, lớn tiếng:

“Lần này Liễu sắc quỷ gặp nạn rồi, đại ca cuối cùng có thể đánh bại ‘thu phong lạc diệp kiếm’ của hắn rồi!”

Mộc Vân Phong lắc đầu cười khổ:

“Làm gì dễ dàng vậy? Một kiếm này quá lắm cùng hắn sống chết, muốn đánh bại, căn bản không có khả năng!”

Y dừng một chút, quay đầu hỏi Giải Ba Sơn:

“Liễu Tùy Phong hiện giờ có động tĩnh gì không?”

Giải Ba Sơn than thở:

“Liễu Tùy Phong phát hỉ thiệp cho đám hồ bằng cẩu hữu, muốn cưới thiếp thứ mười tám.”

Mộc Vân Phong lấy làm lạ:

“Nữ nhi của Tôn lão bá đã treo cổ tự sát rồi mà? Hắn còn cưới cái quái gì?”

Giải Ba Sơn quệt miệng:

“Tin tức Liễu Tùy Phong nạp thiếp đã truyền đi khắp xứ, đám người giang hồ muốn bợ mông ngựa hắn sớm đã đến tặng lễ vật. Nếu vì tân nương tự sát mà hủy hỉ sự, mặt mũi Liễu Tùy Phong hắn để đâu, trái lại mọi người chẳng biết tân nương là ai, đối với Liễu Tùy Phong mà nói, cưới ai không được chứ?”

“Ta cuối cùng đã biết nhược điểm của Liễu Tùy Phong rồi!”, Mộc Vân Phong đột nhiên vỗ tay thốt, “Sỉ diện và thanh danh, chính là nhược điểm lớn nhất của Liễu Tùy Phong. Chúng ta lợi dụng điều này, nhất định có thể đánh ngã hắn, trả lại công đạo cho Tôn đại gia và bá tánh bị hắn ức hiếp.”

“Làm sao được?”, Long Tiểu Hà và Giải Ba Sơn cùng hỏi.

Mộc Vân Phong không đáp, trái lại hỏi Giải Ba Sơn:

“Ngày cưới định vào lúc nào?”

Giải Ba Sơn nhớ lại:

“Ước chừng một tháng sau.”

“Tốt! Thời gian vừa đủ!”, bộ dạng Mộc Vân Phong tràn đầy tự tin, hướng Giải Ba Sơn chắp tay nói, “Vẫn phải phiền Giải đại ca ra ngoài mua ít thiếp mời, chúng ta thay Liễu Tùy Phong mời thêm vài bằng hữu, làm một hỉ yến thật phong quang!”

Giải Ba Sơn dù vẫn chưa hiểu, nhưng bị lòng tin của Mộc Vân Phong lây sang, không hỏi nhiều, lập tức cáo từ rời đi. Long Tiểu hà thấy Giải Ba Sơn đi xa, không nhịn được bèn hỏi:

“Chúng ta làm gì?”

Mộc Vân Phong thu kiếm, bước lại dặn:

“Mài mực giúp, ta phải viết một phong thư!”

Long Tiểu Hà chạy vào trong nhà, lấy giấy bút nghiên ra, mài một lúc lâu, vẫn không hiểu chuyện gì, không nén được tò mò:

“Ngươi không phải muốn mời vài người để chuốc say sắc quỷ trong tiệc cưới, ra tay hạ thủ hả?”

Mộc Vân Phong tức cười, không đáp, nhấc bút lên, suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm:

“Nếu chỉ nói là nạp niếp, e rằng hảo hán chân chính vị tất sẽ đến, dứt khoát nói đại thọ năm mươi kiêm thành thân, như vậy, chẳng sợ mọi người không đến!”

Nói rồi y hạ bút viết nhanh, chớp mắt đã viết xong một phong thư dài.

Không lâu sau, Giải Ba Sơn đã mua thiếp trở về. Mộc Vân Phong viết suốt cả đêm, cuối cùng, lúc mặt trời mọc đã hoàn thành tất cả, sau đó giao cho Giải Ba Sơn nói:

“Giải đại ca, thiếp này nhờ đại ca phân phát rộng rãi trên giang hồ. Thiếp mời rất nhiều, vất vả cho huynh rồi.”

Giải Ba Sơn cười đáp:

“Không sao. Tiểu huynh đệ còn gì sai bảo cứ dặn, ta có thể nhờ bằng hữu trong giới săn bắn giúp đỡ. Mọi người từ sớm đã hận Liễu Tùy Phong đến tận xương tủy, nếu nhờ giúp lật đổ Liễu Tùy Phong, ai nấy nước sôi lửa bỏng đều không từ!”

“Được!”, Mộc Vân Phong cũng không khách khí, lấy trong ngực áo ra một phong thư nói, “Thiếp mời nhờ bằng hữu Giải đại ca phân phát, còn thư này phải phiền Giải đại ca đích thân đi một chuyến, giao đến tay Tiêu Thiết Cao ở Thiên Đao Môn!”

Giải Ba Sơn lập tức nhận lời chạy đi. Long Tiểu Hà thấy Mộc Vân Phong an bày xong mới quay về nghỉ ngơi, liền hỏi:

“Chúng ta làm gì trong thời gian này?”

Mộc Vân Phong đáp gọn gàng:

“Dưỡng thương, nghỉ ngơi, luyện công!”

“Sau đó thì sao?”, Long Tiểu Hà ngẩn ngơ hỏi tiếp.

“Sau đó”, Mộc Vân Phong thản nhiên đáp, “Ngày Liễu Tùy Phong nạp thiếp, ta sẽ khiêu chiến hắn trước mặt thiên hạ anh hùng.”

“Ngươi chắc thắng?”, Long Tiểu Hà khổ sở hỏi.

Mộc Vân Phong nhàn nhạt thốt:

“Ta chỉ chắc đỡ được mười chiêu của hắn.”

Long Tiểu Hà ôm đầu nhảy dựng:

“Ta bảo này đại ca, ngươi theo ta lâu vậy sao vẫn không tiến bộ chút nào? Đảo một vòng, vẫn muốn đi chết!”

“Lần này không giống!”, Mộc Vân Phong nắm chuôi kiếm, mắt nhìn bầu trời mênh mông, ngang nhiên đáp, “Lần này ta dùng bầu nhiệt huyết của mình, cùng cái đầu trên cổ đánh cược! Ta cược trong lòng người đời vẫn còn vài phần hiệp nghĩa, cược người đời vẫn còn anh hùng!”

Thấy vẻ mặt Mộc Vân Phong quả cảm và kiên nghị, ánh mắt lộ ra tinh thần chưa từng có trước đây, Long Tiểu Hà chỉ nghe trong lòng có tiếng reo:

“Anh hùng! Đây mới là anh hùng!”

Chỉ thấy lồng ngực cuồn cuộn cảm giác chưa từng có trước giờ, dâng thẳng đến não, dường như muốn phá vỡ sọ và trào ra, xông thẳng lên trời, khiến người ta nhịn không được, ngửa cổ cười lớn. Hắn nhảy dựng lên, sóng vai cùng Mộc Vân Phong, lớn tiếng:

“Được! Long Tiểu hà ta cược theo ngươi ván này! Cùng lắm huynh đệ ta máu rửa Liễu gia trang, khiến thiên hạ anh hùng hổ thẹn!”