Vi vu! Vi vu!

Ngoại trừ tiếng gió luồng vào qua cửa sổ, hoàn toàn không có âm thanh nào khác vang lên để đáp lại câu hỏi của Từ Hiền.

Thấy vậy, Từ Hiền cũng không giận, chỉ là trong tay chợt xuất hiện một đóa tiểu phi hoa, chẳng nói chẳng rằng liền phóng thẳng lên trên trần.

【Thất Diệp Phi Hoa】lấy biến hóa đa đoan làm ưu điểm, về lực tàn phá có lẽ không quá xuất sắc.

Nhưng đó là trong trường hợp thông thường, còn ở tình huống này, khi mà đóa phi hoa kia có phẩm chất Hi Hữu, chính bản thân người thi triển cũng có gần hai mươi năm công lực thì lại là một chuyện khác.

Theo động tác tiêu sái mà gọn gàng của Từ Hiền, đóa phi hoa diễm lệ mà cũng chết người kia hóa thành một đốm ngân quang bay vọt lên trần, chuyển vị ba lần trước khi dễ dàng cắt qua phần ván gỗ, bay thẳng đến giữa mặt kẻ đang ẩn mình nơi tầng trên.

Phành!

Keng!

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, chẳng cần thi triển thủ pháp thu hồi thì Thất Diệp Phi Hoa cũng tự động bay trở về tay Từ Hiền.

Chẳng dừng ở đó, trong lúc đóa phi hoa bay ngược trở lại thì người ở lầu trên cũng phá vỡ trần nhà để nhảy xuống gian phòng của Từ Hiền, tạo thành một lỗ hỏng có bán kính gần ba thước, mảnh gỗ rơi rụng lả tả.

Nội lực lưu động khắp toàn thân, trường đao cắp ngang hông, Từ Hiền lui thân đến gần cửa sổ, ánh mắt không buồn không vui nhìn vị lão ông vừa xuất hiện trước mặt mình.

Tuổi chừng năm mấy, đầu hai thứ tóc, lưng thẳng không còng, cơ bắp săn chắc, mặt mũi hồng hào, tuy nếp nhăn đã lộ nhiều nhưng thần thái vẫn bừng bừng sức sống, gương mặt trông có vẻ điềm tĩnh, hiền hòa nhưng trong mắt thi thoảng lại xẹt qua một tia hung tàn, thể hiện rõ bản tính ngoan độc, giết chóc vô tình kẻ này.

Lang Nha Lão Tổ!

Thần quang ẩn hiện, thiên nhãn lướt qua, Từ Hiền lập tức phát hiện tu vi võ đạo của lão là Tiên Thiên tầng sáu, thanh trường thương trong tay cũng tỏa ra ánh hào quang trắng nhạt, báo cho hắn biết rằng nó được hệ thống bình phán là binh khí có phẩm chất Phổ Thông.

Về phần Thiện Ác khí sau đầu Lang Nha Lão Tổ, Từ Hiền có thể thấy được là luồng Ác khí của lão phải dày gấp chín, mười lần Thiện khí, tuy đường kính không quá lớn nhưng lại mang một màu đỏ thẵm gần như tím tái.

Dựa vào nhan sắc thế này, Từ Hiền tự hỏi là liệu hắn có thể hiểu rằng cả đời Lang Nha Lão Tổ vốn làm ác không nhiều, nhưng mỗi lần làm thì đều là chuyện đại gian, đại ác, hoặc là cách làm đều hết sức thâm sâu, hiểm độc như màn thí đồ mà lão vừa trình diễn mới đây?

Mà có lẽ cũng vì trong lúc thực hiện kế hoạch làm ác của mình, lão phải “mời” một số đồng nghiệp ra thí mạng cho nên cũng có được chút Thiện khí để tô điểm bản thân.

“Lang Nha Lão Tổ, nghe danh đã… nghe danh chưa lâu, nay mới được… nay liền gặp mặt, hân hạnh, hân… hổ thẹn, hổ thẹn!”

Giọng điệu nửa đùa nửa không, Từ Hiền tiện tay tách thanh đao của mình ra làm hai, đưa lên bắt chéo tỏ ý chào hỏi.

“Hỏng chuyện tốt của lão phu, tiểu bối ngươi đáng bị tội gì?!” Âm thanh đầy trung khí, Lang Nha Lão Tổ nâng thương chỉ thẳng Từ Hiền, giọng điệu đao to búa lớn, khí thế bức người.

Từ Hiền có hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng lão sẽ giả vờ giả vịt vài câu, làm bộ như không liên quan gì đến chuyện nơi này, nhưng không ngờ vừa thốt lên câu đầu, Lang Nha Lão Tổ đã tự mình gián tiếp thừa nhận suy luận trước đó của Từ Hiền là đúng, khiến hắn cũng không khỏi có cái nhìn khác về lão.

Kỳ thật hắn không biết rằng Lang Nha Lão Tổ nào có phải phường quang minh lỗi lạc gì, chỉ là nãy giờ núp ở trên lầu, nghe rõ mồn một từng dòng suy luận của hắn, lão cũng kinh hoảng quá chừng, tưởng chừng như bản thân đã bị Từ Hiền theo dõi nhất cử nhất động từ lúc mới lập mưu hại đồ đệ, cho rằng có phản pháo gì cũng chỉ là ngụy biện trong vô lực, thà rằng cứ thẳng thắn ra luôn thì hơn.

Cũng vì muốn thẳng thắn mọi chuyện, vậy nên không chờ Từ Hiền đáp lại, lão đã giẫm chân một cái khiến cho sàn nhà nứt vỡ, thân ảnh nhoáng cái đã vọt tới trước mặt hắn, trường thương trong tay như một con sói đang giương nanh múa vuốt, vồ đến đòi xé xác con mồi.

Âm mưu bại lộ, lão cũng đành thôi, nhưng mạng sống của Từ Hiền, lão bắt buộc phải tước đoạt.

Lang Nha Lão Tổ cho rằng với mưu trí siêu quần của Từ Hiền, nếu để Từ Hiền sống thêm thì đến cả bảo bối chân chính của lão cũng bị hắn suy đoán ra mất.

Ngân quang chợt lóe, thương kình sắc bén như một chiếc nanh sói khổng lồ táp tới động mạch cổ Từ Hiền, người sau lại không chút nào nao núng, Phi Hiệp đao nơi tay trái sử ra nhanh như điện xẹt, một đòn chuẩn xác cắt vào mũi thương của Lang Nha Lão Tổ, khiến nó chệch đi, đâm vào trong khoảng không.

Nhận mà không trả thì chẳng hợp đạo làm người, dưới gót chân chợt xuất hiện một làn sương nhạt màu đỏ cam, Từ Hiền vận【Trục Nhật Thần Bộ】áp sát Lang Nha Lão Tổ, lách mình sang trái, đao trong tay lấy một góc độ hết sức vi diệu chém tới khuỷu tay của lão.

Tơ hồng được chọn, Từ Hiền xuất đao không chút động tác thừa, chỉ vận dụng đệ nhất đoạn – Ngoại Nhược của【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】chứ không hề dùng tới【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】.

Lang Nha Lão Tổ dựa vào trường thương mà chiếm ưu thế khi giữ khoảng cách xa, vậy thì Từ Hiền cũng có thể cậy dùng đoản đao mà áp chế lão trong phạm vi gần.

Nhất tấc trường, nhất tấc cường, nói thì nói vậy, nhưng dài – ngắn, nặng – nhẹ, cương – nhu, phồn – giản, v.v… tất cả đều chỉ là tương đối, võ đạo là huyền ảo khó lường, làm gì có chuyện thứ gì khắc chết thứ gì.

Một đao nhắm vào khuỷu tay chứ không hướng tới chỗ yếu như đầu, yết hầu, lồng ngực hay Đan Điền, trông thì có vẻ chiêu số của Từ Hiền khá hiền, nhưng thực tế nào phải như vậy.

Bởi lẽ bản lĩnh giữ nhà của Lang Nha Lão Tổ chính là【Lang Nha Thương Pháp】có phẩm giai Trung Thừa Thiên cấp, được nhiều người xưng là võ học “cao thâm”, cho nên có thể nói là tám, chín phần lực chiến của lão đều tập trung hết vào hai tay, vậy nên một khi Từ Hiền có thể phế bỏ thì chẳng khác nào đã nắm được tánh mạng của lão.

Quan trọng hơn nữa là khi xuất đao chém đến khuỷu tay, Từ Hiền đồng thời cũng giữ được thân mình nằm ở vị trí không thể bị lão vung thương phản kích, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, tiễn hạ song điêu.

Từ Hiền ra tay xảo diệu là thế, nhưng Lang Nha Lão Tổ nào có phải hạng xoàng, thương trong tay tuy rằng không thể phản kích, nhưng để phòng ngự thì vẫn có thừa.

Lang Nha Lão Tổ quát lạnh một tiếng, chỉ thấy cổ tay lão chợt xoay nửa vòng, trường thương theo tác động của nội lực mà trượt xuống, phần đầu cán thương vốn đang bị nắm trong lòng bàn tay mà nay đã đổi thành đoạn giữa, nửa đoạn cuối chuôi thương tựa như tạo thành một lá chắn lâm thời, giúp Lang Nha Lão Tổ che lại cả cánh tay của mình, dễ dàng đón đỡ được một đao này của Từ Hiền.

Đã nhận lễ thì đương nhiên phải đáp lễ, Lang Nha Lão Tổ dùng một tay xoay tròn cán thương để gạt đi lưỡi đao, thân hình chuyển nửa vòng, lùi ra sau mấy bước, tay trái tay phải cùng bắt lấy trường thương, giữ tầm xuất thương ở ngang hông, mũi thương nâng cao một góc chừng ba mươi độ, trong một hơi đâm liền bốn nhát tới trước ngực đối thủ.

Từ Hiền không hề bị thương tốc của lão làm lúng túng, mắt lộ tinh quang, miệng treo nụ cười hờ hững, hắn không tránh cũng chẳng né, chỉ hơi hạ thấp trọng tâm để trực diện bốn mũi thương này, tay trái giơ ngang tạo thành tàn ảnh, chém liền năm đao để phá giải thế công trước mắt.

Lang Nha Lão Tổ đâm ra bốn thương mà Từ Hiền trả lại năm đao, vậy một đao còn thừa nằm ở đâu?

Nhân lúc lão chưa kịp thu thương về để tái phản công, chỉ thấy lúc này Từ Hiền đã chồm người xuống vọt nhanh tới người lão, đao quang vụt qua, khí kình sắc bén, đệ ngũ đao lấy một góc độ vô cùng hiểm hóc đâm đến Đan Điền của Lang Nha Lão Tổ.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy lăn trên trán người sau, nhưng vốn là kẻ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chém giết dày dặn, Lang Nha Lão Tổ sao có thể bị Từ Hiền đánh bại dễ dàng như thế?

Hai chân cùng giẫm mạnh lên đất, trong chớp mắt lão đã búng người nhảy lên sát trần nhà, qua đó tránh đi luồng đao khí đòi mạng, đồng thời xuất thủ phản công, thân hình chúi xuống, từ trên cao đâm một thương xuống giữa mi tâm của Từ Hiền.

Tốc độ như điện, thương kình chấn thiên, Lang Nha Lão Tổ dùng đủ mười thành công lực cho đòn này, hàm kim lượng có thể nói là vô cùng cao.

Trước một thương mạnh mẽ như vậy, trừ phi là Từ Hiền đã đột phá Tiên Thiên, bằng không thì hắn nhất định phải dùng tới【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】mới mong chính diện địch lại.

Từ Hiền cũng không sĩ diện cãi láo, nói về ngược đãi người già, hắn coi như cũng có không ít kinh nghiệm, vậy nên một thức Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập ngay tức khắc được mang ra phục vụ.

Giống như chẳng hề quan tâm một đao này của mình có thể tạo thành chiến tích hay không, vừa hóa thân thành Đại Hiền Lương Sư trong mắt Lang Nha Lão Tổ, hắn vừa giả đò yếu ớt hô rằng:

“Tiểu Lộc Nữ Hiệp, tại hạ vì giữ sự trong sạch cho ngươi mà liều cả tánh mạng, nay sắp bị hung tặc đẩy vào chỗ chết, ngươi lẽ nào vẫn định trơ mắt ra nhìn?”