Giữa giờ Thìn, thái âm tạm lánh, nhường lại vũ đài cho thái dương tỏa sáng nhân gian, sư đồ Từ Hiền một đường bình an, không gặp tặc phỉ, không thấy hung đồ, cứ thế mà đến Hồng Lộ Thành.

Trung Nguyên cửu châu, Đại Xương chiếm ba châu, dưới châu lại có hết thảy mười quận, dưới quận lại có gần trăm phủ, cuối cùng là các cấp huyện, trấn, thôn nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

Hồng Lộ Thành là một tiểu thành trực thuộc Diêu Hành Phủ, nằm dưới sự quản hạt của Yến Ca Quận, nhưng dù trực tiếp so với Yến Ca quận thành thì tòa tiểu thành này cũng không hề thua kém, bàn về độ phồn hoa còn có phần hơn, e rằng chỉ chịu lếp vế trước hoàng thành Trường An mà thôi.

Hơn nữa Trường An dù sao cũng là đế đô, dưới chân thiên tử, biết bao nhân vật quyền cao chức trọng đều ở chỗ này, thế nên con người nơi ấy tuy ngoài mặt trông thì vẫn bình thường như bao kẻ, nhưng trong lòng ắt phải có một loại áp lực vô hình đè nặng, về mặt tinh thần không thể nào thoải mái như bách tính Hồng Lộ Thành.

Tất nhiên, chỉ có một số người linh giác mẫn cảm, hoặc có chủ tâm điều tra dân sinh các nơi mới nhận ra được điều này, bởi đến chính bách tính kinh thành cũng không biết trong lòng họ có loại áp lực đó, người của nơi khác tới thăm cũng chỉ thấy có phần là lạ trước bầu không khí của đế đô, nhưng hoàn toàn chẳng biết lạ ở chỗ nào.

Nhìn thành môn sừng sững trước mặt, Lý Tự Thành đi trước mở đường, Thiên Cơ Xa chở Từ Hiền lăn bánh theo sau.

Trông thấy ngoài cửa thành có bốn, năm dòng người xếp hàng đăng ký vào thành, gã đệ tử chợt gãi đầu hỏi tiên sinh nhà mình: “Tiên sinh, chúng ta nên xếp ở hàng nào?”

Từ Hiền ngưng mắt nhìn dòng người phía trước, để ý kỹ một chút liền nhận rõ quy tắc xếp hàng.

Từ trái sang phải năm dòng người, ở giữa chính là các đội xe cồng kềnh đang tiến vào đại môn.

Hai bên trái phải, nam tả nữ hữu, bên trái là đàn ông, bên phải là đàn bà, ai có trẻ nhỏ thì dẫn theo, cũng tiến vào đại môn như các đội xe.

Cuối cùng là hai dòng người ở ngoài rìa, nhân số ít nhất mà cũng cách xa những dòng người còn lại nhất, nam nữ, già trẻ lớn bé đủ cả, người đeo gươm, kẻ vác giáo, ai có ngựa thì cũng đều xuống ngựa dẫn bộ, trông rất tuân thủ quy củ.

Tất cả bọn họ đều không được tiến vào đại môn mà phải đi qua hai cổng vòm nhỏ dưới chân thành môn, mỗi lần chỉ có một người tiến vào, hơn nữa tốc độ cũng hết sức chậm chạp.

Từ phục sức trên người những kẻ này, kể cả khi không soi ra tu vi võ đạo ca họ thì Từ Hiền cũng dễ dàng nhận ra họ đều là nhân sĩ giang hồ.

Nhìn trái, nhìn phải, nom thấy dòng người bên tay mặt có vẻ như ít người hơn một chút, hắn bèn nói với Lý Tự Thành: “Chúng ta đi bên này.”

Vừa dứt lời liền điều khiển Thiên Cơ Xa tiến về phía đó, Lý Tự Thành cũng vội vàng theo sát phía sau, hai thầy trò ngoan ngoãn xếp hàng, không làm mấy chuyện náo động như vọt tường thành mà vào.

Khoan nói tới việc nếu không dùng tới【Côn Bằng Độ Hư Thuật】thì Từ Hiền có vượt qua được mấy trượng tường cao hay không, chỉ riêng việc nơi đây là thành thị xa hoa, có Huyền Kiếm Vệ thường trực, quan phủ giữ gìn trị an, một khi sư đồ nhà hắn leo tường bị phát hiện, vậy cũng đủ cho hai người ăn một chầu no nê… trong tù.

Phát giác được có người mới tới xếp hàng, tên đao khách có tu vi Hậu Thiên lục trọng đang dắt ngựa trước mặt Từ Hiền hơi quay đầu lại liếc hắn và Lý Tự Thành một cái, sau đó liền quay đi, cũng không đánh tiếng chào hỏi gì.

Bèo nước gặp nhau nơi cửa thành, không phải ai cũng có hứng thú tám chuyện lung tung.

Từ Hiền dễ dàng để ý thấy, không chỉ tên đao khách này mà tám, chín phần nhân sĩ giang hồ đang xếp hàng đều không nói tiếng nào, thái độ thờ ơ, mặc kệ những người xung quanh, chỉ có một số ít người là không kiềm được dục vọng trò chuyện của mình mà thôi.

Sư đồ Từ Hiền cũng im lặng, hơn nữa còn không chịu lãng phí một giây một phút nào, tận dụng thời gian chờ xếp hàng đăng ký này mà tiến vào trạng thái Tọa Vong để luyện công.

‘Lâu như vậy?’ Một khắc đồng hồ sau, nhận thấy chỉ mới có ba người qua cửa vào thành, Từ Hiền chợt phát hiện muốn tới lượt thầy trò mình đăng ký còn phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới được.

Mặc dù cảm thấy có chút tốn thời gian, nhưng hắn cũng không vì đó mà nóng nảy, thản nhiên coi như một tiết ngoại khóa để luyện công vậy.

Lại là nửa nén nhang sau, khi mà dòng người chờ đợi lại được tiến thêm một bước, bỗng có tiếng vó ngựa truyền tới thu hút sự chú ý của Từ Hiền.

Đang phi nước đại là một con ngựa lông đen, thân hình cao lớn nom có vẻ thần tuấn, cưỡi trên lưng nó là một vị thanh niên kiếm khách diện mạo chính khí, hông đeo trường kiếm, mặc trên người một bộ hoa phục có vẻ đắt tiền, chỉ là biểu tượng lưỡi thương hồng anh thêu ở ngực áo lại hoàn toàn không phù hợp với phong cách của bộ y phục này, khiến nó trông có phần quái quái.

Híiii!

Lộc cộc! Lộc cộc!

Tới gần thành môn, vị thanh niên kia bắt đầu hãm tốc độ của con bảo mã lại, sau đó cũng nhảy xuống dẫn bộ như bao người.

Chỉ là khác với đám nhân sĩ giang hồ nơi đây, hắn không xếp hàng mà trực tiếp dẫn ngựa đến chỗ cổng vòm, nói gì đó với quan thủ vệ rồi trực tiếp tiến vào nội thành, một đường thông thuận.

‘Tiên Thiên cảnh có thể trực tiếp vào thành sao?’ Từ Hiền tự hỏi, hắn dùng thiên nhãn soi ra được vị thanh niên này có tu vi Tiên Thiên tầng một.

Nhưng rồi Từ Hiền cũng biết thật ra không phải vậy, nhờ vào âm thanh trò chuyện của những người xếp hàng sau lưng sư đồ nhà mình, hắn đã hiểu lý do vì sao vị thanh niên kia được đặc cách vào thành.

“Lại là người của Hồng Anh Hội.”

“Từ lúc đại đương gia Dạ Linh quyết định để hội hợp tác với quan phủ, Hồng Anh Hội chẳng những được hưởng không ít đặc quyền, đến cả thế lực cũng càng lúc càng lớn.”

“Trước gia nhập Võ Lâm Minh, sau lại bắt tay Huyền Kiếm Phủ, bàn tính của vị đại đương gia này gõ cũng thật hay.”

“Chẳng phải sao, trên dưới Hồng Anh Hội không có lấy một cao thủ Huyền Tàng nào, vậy mà ở cả Hồng Lộ Thành lẫn mấy vùng xung quanh đều được xem là thế lực đứng đầu, tại Diêu Hành Phủ cũng là bá chủ một phương, nhìn khắp Yến Ca Quận cũng có danh vọng không thấp.”

“Xùy, Huyền Kiếm Phủ chính là ưng khuyển triều đình, Hồng Anh Hội chính là tay sai của ưng khuyển, ta khinh!”

“Chớ nói như vậy, kỳ thật Hồng Anh Hội có thể phát triển đến mức này, hợp tác với quan phủ là một chuyện, quan trọng hơn nữa chẳng phải cũng nhờ đại đương gia Dạ Linh bấu víu quan hệ với cao thủ Huyền Tàng như Thần Phi hay sao.”

“Thân là nữ tử, có thể trong thời gian ngắn sáng lập và phát triển một bang hội đến mức này, Dạ Linh kia quả thật là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.”

“Đại đương gia Hồng Anh Hội là nữ nhân? Thần Phi cũng là nữ nhân, nếu vậy…”

“Hắc hắc hắc, vị huynh đài này, chính như ngươi nghĩ, không sai đâu.”

“Ôi chao, Thần Phi nhan sắc bậc nào, đại đương gia kia có thể làm thân với nàng, khả năng cao cũng thuộc phường chim sa cá lặn. Nếu mà ta có thể… Khặc khặc!”

“Khẹc khẹc, cái ngươi muốn cũng là cái ta muốn, nhưng mà chỉ có thể tưởng tượng một chút mà thôi, dù sao ta còn có mẹ già, trẻ nhỏ.”

“Ta hiểu, ta hiểu. Ai da huynh đài à, ta ngươi mới gặp nhưng lại như đã quen, ta biết trong thành có nơi gọi Lệ Xuân Viện chơi rất vui, không biết ngươi có đang bận chuyện gì không. Nếu không, chi bằng cùng tiểu đệ đây đến đó uống rượu, hai ta kết giao bằng hữu, thảo luận mỹ nhân giang hồ, há chẳng tuyệt thay?”

“Mặc dù rất thèm… Khụ khụ, mặc dù rất có nhã hứng này, nhưng đáng tiếc…”

Nghe đám giang hồ tiểu tốt này bắt đầu nói tới chuyện “bên lề”, Từ Hiền lắc đầu một cái liền không để ý đến nữa, chuyển sang nghĩ xem có biện pháp gì để sư đồ nhà mình được đặc cách hay không.

Mặc dù hắn không ngại việc chờ xếp hàng, nhưng nếu có thể tiết kiệm thời gian thì cũng không dại gì mà không cần.

‘Thứ này liệu có thể được không?’

Đảo mắt một cái, một chiếc mộc bài bỗng trượt xuống lòng bàn tay Từ Hiền, mặt trước có khắc hình chữ Vạn nằm trên Thái Cực Đồ, mặt sau thì khắc hình một con vượn trắng đang múa kiếm, trông thì có vẻ hư cấu nhưng lại hết sức sống động.

Đây chính là Bạch Viên Lệnh, tín vật mà hắn được đệ tử Nga My Nam tông Trần Liên Thành tặng cho, dù là ở phân đà của Nga My hay Võ Lâm Minh đều có thể giúp được tiện lợi.

Nhưng ngẫm một lúc, Từ Hiền lại thu nó vào.

Đệ tử Nga My cùng Huyền Kiếm Vệ kết bạn hành hiệp, không đồng nghĩa với việc Nga My cùng Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ hay triều đình có quan hệ gì, quan giữ cửa chưa chắc đã coi Bạch Viên Lệnh vào mắt.

Từ Hiền cảm thấy bản thân vẫn nên thành thật đợi tiếp thì hơn, mặc cho tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang lên hắn cũng chẳng thèm để ý đến.

Chỉ có điều khi chủ nhân của con ngựa nhảy xuống dẫn bộ, lúc đi ngang qua bên cạnh mình, Từ Hiền chợt nghe kẻ đó kinh ngạc hô lên:

“Từ tiên sinh?”