Gã đàn ông béo ú nghe Mị Ảnh nói vậy, sắc mặt lập tức khôi phục bình tĩnh. Ông ta sửa sang lại quần áo nói: “Hàng gì, một ngày lão tử lấy về không ít đồ, mày muốn nói gì.”

Mị Ảnh cau lông mày, đi về phía trước, dí súng vào đầu ông ta, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

“Nói, hàng hôm qua chúng mày cướp, bên trong còn có súng đạn. Nói mau, không nói tao liền bắn bể đầu mày.”

Ông ta chẳng những không sợ còn lớn tiếng cười. “Nổ súng, nếu như mày dám nổ súng vĩnh viễn đừng mong tìm lại số hàng kia. Cáp cáp cáp cáp.”

Mị Ảnh lần này không nói gì, chẳng qua là nòng súng đang ở thái dương ông ta vẫn không có thu lại.

An Tuyết Thần đi vào phòng quản lý. “Trương quản lý, xin hỏi Mỹ Anh đang ở đâu?”

Trương quản lý thấy An Tuyết Thần tới, vội vàng cười nói: “Ui, Tuyết Thần, tới lúc nào vậy, cô thật có lòng khi còn nhớ đến chúng tôi nha. Đến đây, ngồi xuống tôi đi rót cho cô ly nước.” Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Trương quản lý, An Tuyết Thần ngăn cản: “Không cần phiền toái, Mỹ Anh ở đâu?”

Trương quản lý đặt ly nước xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu một cái. “Ừ, cô ấy đang ở phòng 444, cô chờ ở đây, tôi cho người đi gọi cô ấy.”

“Ngạch, không cần, tôi tự đi tìm cô ấy cũng được.” Không đợi Trương quản lý nói thêm, cô đã đi ra ngoài. Đối với cô khách khí như vậy tuyệt đối có cái gì đó không được hợp lý.

An Tuyết Thần vừa đi vừa nhìn. Ngừng lại.

“444, chính là phòng này.” An Tuyết Thần mở cửa, chưa kịp thấy rõ ràng, nói rõ ràng, cô đã bị người ta bụm miệng. Cảm giác có thứ gì đó cực lạnh áp trên thái dương cô.

“Ngô.”

Trong một góc nhỏ, Mỹ Anh nhìn thấy An Tuyết Thần bị bắt, lo lắng hô lên: “Tuyết Thần, Tuyết Thần, không nên thương tổn cô ấy, cô ấy tới tìm tôi.”

Một thiếu niên mặc áo đen hướng về phía Mị Ảnh nói: “Lão Đại, có người xông vào.”

Mị Ảnh nhìn cô gái vừa bị bắt, thấy rất quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, suy nghĩ một chút, rốt cục cũng nhớ ra.

“Là cô ấy, là người phụ nữ ở biệt thự của Phàm thiếu, tại sao lại ở đây?”

“Buông ra.” Mị Ảnh vừa ra lệnh vừa nhìn An Tuyết Thần.

Đợi đến khi được giải phóng, An Tuyết Thần đưa tay che miệng mình, tận lực không để bản thân hét lên, nhìn tàn tích hỗn loạn trong phòng, đều là máu, những người nằm đó đã chết.

Thấy Mỹ Anh, cô chạy tới, vội hỏi: “Mỹ Anh, cô không sao chớ?”

Mỹ Anh gật đầu một cái ý nói cho cô biết không có sao. An Tuyết Thần ôm Mỹ Anh nhìn Mị Ảnh, có cảm giác đôi mắt kia rất quen thuộc. Nhưng cô không nhớ ra được.

Mị Ảnh thấy cái nhìn của cô, nghĩ là cô đã nhận ra mình, liền mở miệng.

“Làm sao cô lại tới đây?”

Bị hỏi như vậy, An Tuyết Thần càng khẳng định cảm giác của cô không sai, nghe giọng nói của hắn ta, hẳn là nhận ra cô, cô liền đứng lên đi tới trước mặt Mị Ảnh, liếc mắt nhìn gã đàn ông đang bị Mị Ảnh khống chế, tháo khẩu trang của Mị Ảnh xuống.

An Tuyết Thần nhìn gương mặt này, cực kỳ kinh ngạc, những chuyện đang xảy ra, chẳng lẽ có liên quan đến Phàm Ngự?

Bị cô bất ngờ kéo khẩu trang xuống, Mị Ảnh đưa tay che mặt mình, không chú ý đến gã đàn ông đối diện đang ngồi trên ghế sa lon.

“Là anh, tại sao là anh, anh ta bảo hôm nay có chút chuyện, đừng nói với tôi anh ta có quan hệ đến chuyện này...”

Mị Ảnh không nói gì, lần nữa đeo khẩu trang lên. Đúng lúc này, gã đàn ông béo ú đoạt lấy khẩu súng trong tay Mị Ảnh, kéo An Tuyết Thần qua, “A” dùng súng để bên thái dương cô. Lớn tiếng hô: “Không được tới gần, thả tao đi, nếu không tao giết cô ta, vị huynh đệ này, nhìn dáng vẻ của mày chắc là có quen với cô ta.” Ông ta đắc ý nói, từ lúc cô bước vào phòng, ông ta liền biết đây là cơ hội chạy thoát của mình.

Trong lúc Mị Ảnh rơi vào tình thế khó xử, cửa phòng liền mở ra, Phàm Ngự tựa lưng vào cửa, hút thuốc, vẫn là bộ dáng thư thái ph óng đãng đó, giống như những chuyện đang xảy ra không có quan hệ với hắn.

“Một người phụ nữ, Vương tổng cho là Phàm Ngự ta sẽ quan tâm đ ến sự chết sống của cô ta sao?” Đợi đến khi thấy rõ người vừa tới, Vương tổng vốn còn đang đắc ý liền trở nên sợ hãi, súng trong tay không khỏi run lên.

“thật không ngờ Phàm thiếu lại xuất hiện, không nghĩ tới số hàng kia là của ngài. Bất quá ngài chẳng lẽ không cần số hàng kia?” Ông ta dựa vào số hàng kia mà đánh cược, nếu như không phải trọng yếu, Phàm Ngự chắc chắn sẽ không tự thân xuất mã, nhưng ông ta không ngờ rằng, đó là vì An Tuyết Thần.

Phàm Ngự dựa vào khung cửa, dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn họng súng đang đặt bên thái dương An Tuyết Thần, rồi lại chuyển mắt nhìn Mị Ảnh đang đứng một bên tự trách.

“Vương tổng, nếu như tôi muốn ông chết, ông nhất định sẽ chết. Nhưng tôi còn chưa muốn ông chết. Cho nên cô gái này vĩnh viễn cũng sẽ không uy hiếp được tôi.” Phàm Ngự vừa nói vừa đi tới ngồi trên ghế sa lon. Hai chân bắt tréo.

Gã đàn ông mập mạp suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Phàm thiếu quả nhiên là người sảng khoái, tôi sẽ nói cho ngài biết nơi giấu hàng, ngài không thể giết tôi.”

Phàm Ngự cất giọng cười to—— “Ha ha, ha ha ha. Vương tổng thật biết nói đùa, tôi chẳng qua là muốn hàng thôi, tôi nói muốn mạng của ông khi nào.”

Nghe Phàm Ngự nói như vậy, ông ta thở phào nhẹ nhỏm.

“Tốt lắm, chờ ra ngoài, tôi nhất định trả lại nguyên vật, nhưng trước đó cô gái này phải làm con tin.” hắn vừa nói vừa dùng sức cầm súng trong tay.

Cảm giác được họng súng đang áp sát đầu mình, An Tuyết Thần sợ. Cô không muốn chết, cô còn có cha mẹ, còn có ba năm chưa từng gặp mặt anh Giản. Nghĩ tới đây, nước mắt rớt xuống tự nhiên giằng co.

“Bại hoại, buông tôi ra, mau buông tôi ra, buông ra.” An Tuyết Thần khóc, cô dùng sức cắn bàn tay đang siết chặt cổ cô.

Ông ta bị đau liền buông lỏng tay, Mị Ảnh đứng gần đó nhận được ánh mắt của Phàm Ngự liền kéo An Tuyết Thần ra sau lưng mình.

Phàm Ngự móc súng nhắm ngay bàn tay mập mạp đang cầm súng của ông ta bắn một phát, sau đó lại hướng đầu gối của ông ta thêm một phát nữa. Súng trong tay ông ta rơi trên sàn, đầu gối khụy xuống, quỳ trước mặt Phàm Ngự kêu to.

“Phàm Ngự, con mẹ nó, mày nói chuyện không giữ lời.” Ông ta nhịn đau lớn tiếng mắng.

Phàm Ngự đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, ôm chặt cô, hắn muốn con mèo nhỏ đang bị kinh sợ này núp sâu vào trong ngực hắn, bởi vì một hồi nữa, nơi này sẽ xuất hiện cảnh máu tanh.

“Vương tổng, thật ra thì, hàng tôi đã sớm tìm ra, hơn nữa, bang Bạch Lang của ông sợ rằng đã biến mất trên thế giới này rồi.” Phàm Ngự khóe mắt nhìn xéo ông ta, tay phải vẫn còn vuốt v3 đầu An Tuyết Thần.

“Phàm Ngự, mày không giữ lời, mày đã nói sẽ không làm gì tao.”

“Tôi có nói qua, tôi vốn không muốn mạng của ông, chỉ muốn ông tàn phế hết nửa đời sau. Nhưng là ông trăm lỗi ngàn lỗi càng không nên dùng người phụ nữ của tôi uy hiếp tôi, ông đã chạm vào cấm kỵ của tôi. Cho nên, ông phải chết.”

Nói xong Phàm Ngự giơ súng hướng ngay đầu ông ta nả một phát súng. Ông ta liền gục ngã trong vũng máu. An Tuyết Thần vừa nghe thấy tiếng súng, quay đầu liền nhìn thấy một màn như vậy, sợ hãi kêu lên tiếng. Không dừng lại ở đó, Mị Ảnh cùng các thủ hạ khác như những con mãnh thú lao vào thân thể ông ta, hung hăn phanh thây ông ta.

“Đưa về nhà ông ta.” Thanh âm lạnh như băng không có bất kỳ nhiệt độ.

Cô cúi đầu nhìn về phía màu đỏ mặt đất.

Trên đất chính là người đàn ông vừa mới uy hiếp cô, ông ta đã không còn thở, tứ chi rơi rải rác chung quanh ông ta, tựa như một món đồ chơi hình người.

Trong nháy mắt, cô không chịu nổi cảnh tượng như vậy liền ngất đi.

Nhìn An Tuyết Thần ngất lịm trong lòng ngực mình, Phàm Ngự ôm lấy cô, đi ra ngoài, không quên phân phó Mị Ảnh tự mình giải quyết.

An Tuyết Thần nằm trên giường. Trên trán cô đầy mồ hôi hột như đang nằm mơ thấy cái gì đó rất kinh khủng.

Trong mộng——

“Đừng, đừng nổ súng, mau cứu người, có người chết.” Trong mộng An Tuyết Thần mơ thấy trên sàn đầy người chết. Cô lớn tiếng la lên, nhưng không ai để ý đến cô. Đột nhiên nơi xa xuất hiện một bóng dáng màu đen – là Phàm Ngự. Cô muốn la lên để hắn cứu cô, nhưng khi cô chạy lại gần hắn, hắn đột nhiên giơ súng lên nhắm ngay đầu cô. Lúc Phàm Ngự từ từ bóp cò súng. An Tuyết Thần sợ hãi kêu lên thành tiếng và mở mắt.

Vừa mở mắt ra, thấy chỉ có mình và Phàm Ngự trong biệt thự. Cô ngồi dậy trông thấy Phàm Ngự đang đứng hút thuốc trước cửa sổ sát đất.

“Tỉnh dậy rồi, cô gặp ác mộng?” Phàm Ngự quay đầu lại rồi tới ngồi bên cạnh cô, dùng khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, hắn như vậy mà đã giết người, hắn đúng là ma quỷ,mà còn là loại ma quỷ khát máu, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, An Tuyết Thần có ý né tránh hắn. Phàm Ngự nhìn phản ứng của An Tuyết Thần cũng là không có ngoài ý muốn nên chỉ để khăn giấy xuống rồi nhìn cô.

“Cô nằm mơ thấy cái gì? Có lẽ tôi có thể giúp cô hiểu được” Đúng thế, hắn đúng là có thể giúp cô hiểu được giấc mộng đó.

“Tôi nằm mơ trông thấy thi thể ở khắp nơi, tôi đứng ở một chỗ không xa lắm nhìn thấy anh, anh đang cầm súng chĩa vào đầu người ta” An Tuyết Thần nhìn hắn mong chờ hắn sẽ trả lời cô.

Phàm Ngự nhếch mép cười, vuốt v3 đầu của An Tuyết Thần, nhẹ giọng nói: “Ngoan, không phải sợ gì cả, cho dù tôi có thể giết người, nhưng cũng sẽ không làm tổn thương đến người phụ nữ của tôi. Bất kể là đã từng, hiện tại hay sau này, tôi cũng sẽ không làm điều đó” Vốn dĩ hắn định nói sẽ không làm tổn thương tới cô, An Tuyết Thần, nhưng lời nói đã ra đến khoé miệng lại thu về.

Nghe hắn nói như vậy An Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng là cô cũng sợ, ngày hôm qua hắn đã giết người như vậy thì sẽ bình an vô sự hay sao? An Tuyết Thần nhìn hắn rồi suy nghĩ lung tung, cô là đang suy nghĩ cho hắn.

Thấy cô dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, Phàm Ngự liền ôm chầm lấy cô “Không nên vì cái gì mà rối loạn tư tưởng, bởi vì cô có cố suy nghĩ cũng không nghĩ ra đâu.” Phàm Ngự đối với phụ nữ thì rất mực dịu dàng, mà An Tuyết Thần cũng giống như bọn họ.

An Tuyết Thần gật đầu một cái, đối với người đàn ông bên cạnh mình, chỉ cần mình không chọc giận hắn thì hắn sẽ đối xử rất tốt với mình. Tròng mắt một lần nữa lại mờ đi, bởi vì Giản ca ca ở nước Mỹ xa xôi, đối với mình cũng tốt như vậy.

Lúc này đây Phàm Ngự thật giống như Giản ca ca của cô, An Tuyết Thần ôm lấy Phàm Ngự, hai mắt nhắm lại, cảm giác rằng đây chính là Giản ca ca của cô.

Ôm nàng một lúc lâu, hắn cảm thấy người trong ngực phát ra âm thanh hít thở đều đặn bèn đặt lên trên giường rồi lấy chăn đắp cho cô, Phàm Ngự nhìn cô ngủ say, khoé miệng nhếch lên: “Cô bé, cô đã thăng cấp không phải là sủng vật nữa rồi”.

Phàm Ngự đi ra khỏi phòng, vào thư phòng nhìn hình người trên màn hình máy vi tính.

“Mị Ảnh, cậu sau khi kết thúc mấy chuyện đó, ngày mai hãy trở về Anh quốc gọi Hoa Ảnh trở về đi”.

“Vâng”

Phàm Ngự nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, khoé miệng bỗng nhiên co rút một cái, ánh trăng khiến bóng hắn đổ dài trên nền nhà. An Tuyết Thần, cô biết tôi là điều may mắn hay là bi ai đây?

Cô mệt mỏi quá, ở trong mộng Giản ca ca của cô đã trở lại, hắn quỳ gối trước mặt cô giống như là đang muốn cầu hôn, tất cả mọi người ở đó đang chúc phúc cho cô, ngay lúc chuẩn bị đeo nhẫn đột nhiên xuất hiện một người.

“An Tuyết Thần, tôi không cho phép cô kết hôn với người khác, cô không đồng ý tôi sẽ giết hắn ngay lập tức”. Âm thanh rất quen thuộc này là đến từ nơi nào vậy?

Mộng, mọi người đều nói là ngược với thực tế có phải không?

Không biết.

Không biết.

Không thể biết được.

Tâm địa hẹp hòi, sẽ nhiều phiền não, tâm địa rộng lớn, sẽ rất sáng suốt.

Bình an là may mắn, Biết đủ là phúc, tâm sáng là lộc, ít [email protected] muốn là thọ.

Lòng dạ con người, nhiều [email protected] muốn là hẹp, ít [email protected] muốn là rộng.

Trong đêm dài, An Tuyết Thần nằm mơ thấy những sự việc không giống nhau.

Có người nói mộng chính là tốt đẹp, cũng có người nói mộng chính là huỷ diệt.

Còn có người nói mộng chính là nhạc đệm do con người sinh ra, chính bởi vì có mộng nên cuộc sống mới trở nên hoàn mỹ.

Nhưng lại có người nói mộng chính là cuộc sống khác mà thượng đế đã ban cho con người.

Cuối cùng mộng chính là cái gì chúng ta cũng không thể nào biết được.

Giữa giấc mộng tăm tối còn có sự lạc thú, sau đó lại là sự trống rỗng vô cùng.