Cuộc chiến kéo dài đến xế chiều, tình thế đang dần dần nghiêng về phía sư đoàn cùa Chiến Ưng.

Thế nhưng cũng phải nói rằng, hai sư đoàn Vân Châu của Diêu Trường và sư đoàn Chiến Ưng đều toàn là tân binh, bất quá phần lớn tân binh của sư đoàn Chiến Ưng đều đã tham gia qua cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng, đã từng trải qua cuộc chiến đẫm máu với đại quân Đông chinh của Tư Đồ Duệ. Cho nên sau khi vượt qua cảm giác sợ hãi ban đầu, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn có khoản tiền thưởng mà Mạnh Hổ đã hứa hẹn trước khi xông trận, vì vậy bọn tân binh của sư đoàn Chiến Ưng càng đánh càng mạnh, càng giết càng hăng, sư đoàn số Một quân đoàn Vân Châu của Diêu Trường dần dần cảm thấy không chịu nổi.

Diêu Trường vội vàng ra lệnh cho sư đoàn số Một rút lui về phía sau, mượn thế trận của xe lương mới có thể tạm thời chặn đứng được thế công của sư đoàn Chiến Ưng.

Hai bên kịch chiến cho đến lúc trời sụp tối, sư đoàn Chiến Ưng và sư đoàn số Một quân đoàn Vân Châu của Diêu Trường đều đã mỏi mệt, binh sĩ hai bên lâm vào tình trạng kiệt sức, hơn nữa thương vong cũng đã lên đến hơn phân nửa. Bất quá thế công của sư đoàn Chiến Ưng vẫn còn rất mạnh, đám tân binh chém giết đến nỗi cặp mắt đỏ ngầu đã hoàn toàn gạt bỏ nỗi sợ chết sang một bên, gào thét kêu giết xông thẳng về phía trước, khí thế hùng hổ thề không chiếm được sơn khẩu không thôi.

--------------

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Diêu Trường vừa kinh hãi vừa tức giận, trên mặt càng lộ vẻ hớt hãi thất thần.

Kịch chiến thảm thiết như vậy, quân sĩ hai bên thương vong nặng nề như vậy, hơn nữa trời cũng đã tối, không ngờ Mạnh Hổ còn không chịu lui binh, tên điên này muốn làm gì đây? Muốn cho cả hai sư đoàn giao chiến đến mức hai bên cùng chết hay sao? Tuy trong lòng Diêu Trường vô cùng tức giận, nhưng hắn thuộc phe phòng ngự, hắn không có cách nào quyết định lúc nào khai chiến, cũng không có cách nào quyết định lúc nào ngưng chiến.

--------------

Bên ngoài sơn khẩu, trung quân bản trận của quân đoàn Tây Bộ.

Mạnh Hổ đột ngột quay đầu lại, cao giọng quát to:

- Hạ Khánh!

Sư đoàn trưởng Hạ Khánh của sư đoàn số Hai vội vã giục ngựa tiến lên, dõng dạc đáp:

- Có!

Mạnh Hổ trầm giọng quát to:

- Sư đoàn số Hai chuẩn bị tấn công!

- Hả?

Hạ Khánh ngây người sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại:

- Bây…bây giờ sao?

Khó trách Hạ Khánh sửng sốt như vậy, sư đoàn số Hai đã đứng quan sát cuộc chiến cả một buổi chiều, chân của toàn thể tướng sĩ đều đã tê rần, hơn nữa bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối. Thế nhưng quân đoàn trưởng đại nhân lại đột ngột hạ lệnh tấn công, không phải là muốn các tướng sĩ của sư đoàn số Hai ôm bụng đói ra trận sao?

- Thì sao?

Mạnh Hổ lạnh lùng hỏi lại:

- Có muốn bản quan chỉ huy lặp lại lần nữa hay không?

- Ặc, không, không phải…

Hạ Khánh vội vàng ưỡn cao lồng ngực, ầm ầm đáp lại:

- Dạ!

Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng khó nhọc lắm mới giải thích một câu:

- Không cho các ngươi ăn cơm tối mà bắt các ngươi tấn công chính là vì muốn cho quân địch trước mặt không được ăn cơm tối. Tuy rằng sư đoàn số Hai các ngươi đói bụng cực khổ, nhưng quân địch ở đối diện e rằng càng cực khổ hơn! Mặt khác phải nhớ kỹ chuyện này, lúc tiến công không được đốt đuốc, mặt trước phải bố trí thanh thế tiến công cho thật hùng mạnh, nhưng đây chỉ là giả vờ mà thôi. Qua nửa đêm sẽ có mệnh lệnh tổ chức phát khởi tấn công toàn lực, nhưng lúc đó cần phải lén lút tiến lên, có hiểu chưa?

Hạ Khánh nghe vậy hai mắt sáng ngời, dõng dạc đáp:

- Ty chức đã hiểu!

Mạnh Hổ gật mạnh đầu:

- Đi đi, tối hôm nay giao cho người, hãy cố gắng không để cho bất cứ tên địch nào chợp mắt!

- Hiểu rồi!

Hạ Khánh ầm ầm đáp lại, sau đó giục ngựa xông đến trước trận của sư đoàn số Hai, lớn tiếng thét:

- Sư đoàn số Hai, chuẩn bị công kích…

Lúc này Mạnh Hổ mới thở phào một cái, quay lại ra lệnh cho Trương Hưng Bá:

- Truyền lệnh cho sư đoàn số Một ngưng chiến rút lui!

- Dạ!

Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, giục ngựa chạy đi, vừa chạy vừa lớn tiếng quát:

- Tướng quân có lệnh, sư đoàn số Một lập tức rút lui về phía sau, tướng quân có lệnh…

--------------

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Ngay khi Diêu Trường quyết định điều sư đoàn số Hai của quân đoàn Vân Châu lên thay cho sư đoàn số Một đã thương vong hơn phân nửa, rốt cục trong sơn cốc vang lên tiếng kèn hiệu trầm thấp. Diêu Trường không nhịn được thở phào một hơi thật dài, thầm nghĩ tên điên Mạnh Hổ nọ rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi, rốt cục cũng nhớ ra nên rút quân rồi sao?

Vừa nghe tiếng kèn hiệu rút lui, trạng thái chiến đấu căng thẳng của các tướng sĩ trong sư đoàn Chiến Ưng rốt cục cũng đã chùng xuống, sau đó ai nấy xoay người chạy như điên cuồng trở về. Bất quá trước khi rút lui trở về bản trận, bọn tân binh này cũng không quên đem theo các đồng đội đã bị thương hoặc thi thể chiến hữu tử trận trở về. Trong lòng toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ, câu khẩu hiệu "sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc" cũng không phải chỉ là một câu khẩu hiệu chót lưỡi đầu môi.

Diêu Trường hoàn toàn không có ý muốn đuổi giết tàn binh của sư đoàn Chiến Ưng, quân địch chịu rút lui là hắn đã rất hài lòng. Hơn nữa hắn cũng không dám tuỳ tiện đuổi giết, mấy vạn kỵ binh của địch dàn đội hình bên ngoài sơn khẩu cũng không phải chỉ đứng ngắm cảnh cho vui. Một khi mất đi địa hình có lợi của sơn khẩu rất hẹp, hai sư đoàn Vân Châu của hắn rất dễ dàng bị bao vây tiêu diệt.

Vốn Diêu Trường muốn thừa dịp đêm tối gia tăng tiến độ bố trí doanh luỹ công sự, trước rạng sáng ngày mai nhất định phải hoàn thành hàng rào phòng ngự doanh trại đơn giản nhưng vừa đủ để chống lại các đợt tấn công của địch. Nếu không trải qua kịch chiến hai lần nữa giống như chiều hôm nay, hai sư đoàn Vân Châu thủ hạ của hắn có lẽ tiêu hao toàn bộ, lúc đó lấy gì để kháng cự lại cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ?

Bất quá chuyện trên đời hiếm khi như ý người ta mong muốn, sư đoàn Chiến Ưng vừa mới rút đi, lúc Diêu Trường còn đang nghĩ ngợi về việc gia tăng tiến độ bố trí doanh luỹ công sự, bên ngoài sơn khẩu đột nhiên vang lên một hồi kèn hiệu cao vút, lần này không phải là hiệu lệnh lui binh mà là hiệu lệnh tấn công!

Giỡn chơi sao, hiệu lệnh tấn công à?!

Diêu Trường không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra vùng hoang dã tối om bên ngoài sơn khẩu. Lúc này sắc trời đã tối, hắn không thể thấy rõ đại quân của đế quốc Quang Huy đang bày trận bên ngoài sơn khẩu, nhưng có thể loáng thoáng cảm giác được, dường như đang có một đám đông quân địch đang xếp đội hình tấn công chậm rãi tiến về phía sơn khẩu, theo như quy mô và thanh thế, dường như là một sư đoàn!

Ý gì đây? Tên điên Mạnh Hổ kia có ý gì đây? Không lẽ muốn đốt đuốc đánh suốt đêm sao?

Xem ra dường như không phải vậy, nếu như muốn đốt đuốc đánh suốt đêm, có thể đánh được tàn mấy cây đuốc đây?

Mặc dù tạm thời không rõ ý đồ chân thật của Mạnh Hổ nhưng Diêu Trường cũng hiểu rằng, sư đoàn số Một đã thương vong rất nặng nề tuyệt đối không thể nào chống nổi cả một sư đoàn nguyên vẹn của quân địch tấn công mãnh liệt, vội vàng điều động sư đoàn số Hai lên thay cho sư đoàn số Một. Diêu Trường cũng không dám để cho bọn họ tiếp tục công việc bố trí doanh luỹ công sự, mà cho bọn họ nghỉ ngơi cho thật tốt, để có thể mau chóng khôi phục thể lực.

Rất nhanh sau đó, trời đã tối đen như mực.

Cho dù có mặt tuyết phản chiếu ánh sáng, nhưng cũng không thể nhìn được quá xa, ngoài hai mươi bước không thể nhìn thấy được gì cả. Diêu Trường bèn bảo các tướng sĩ đốt đuốc lên, nhưng đuốc của bọn chúng cũng không chiếu sáng được bao xa, quân địch ở đối diện vẫn núp trong bóng tối. Nhưng thông qua tiếng kèn hiệu chỉnh tề cùng với tiếng bước chân rầm rập như nước thuỷ triều, có thể đoán được quân địch đang chậm rãi tiến về phía sơn khẩu!

Đoán chừng quân địch có lẽ đã tiến vào bên trong tầm bắn, Diêu Trường lập tức ra lệnh cho máy bắn đá, nỗ sàng và cung tiễn thủ đồng loạt bắn một lượt. Trong trận đối diện liền vang lên những âm thanh kêu rên thảm thiết, sau đó tiếng kèn hiệu cao vút và tiếng bước chân rầm rập như nước thuỷ triều đột nhiên biến mất không nghe thấy nữa, tựa như có người dùng dao chặt đứt ngang.

Thời gian trôi qua trong sự im lặng chết chóc, sau thời gian uống cạn chung trà, bên ngoài sơn khẩu đột nhiên vang lên tiếng bước chân rầm rập như nước thuỷ triều, còn có cả tiếng kèn hiệu tấn công cao vút.

Diêu Trường vội vàng ra lệnh cho máy bắn đá, nỗ sàng và cung tiễn thủ bắn đồng loạt. Sau đó tiếng động quỷ dị của quân địch lại biến mất, sơn khẩu đang ồn ào huyên náo lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Sau vài lần như vậy, đại quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài sơn khẩu tuy nghe được âm thanh nhưng thuỷ chung vẫn không thấy bóng dáng người nào, Diêu Trường đã đoán được ý đồ của quân địch, thì ra Mạnh Hổ muốn chơi chiến thuật quấy nhiễu!

Chơi thôi, bản Tổng đốc sẽ chơi đùa suốt đêm nay với ngươi, để xem cuối cùng ai làm chết ai, hừ hừ!

Lập tức Diêu Trường ra lệnh cho sư đoàn số Hai dập tắt đuốc, cả trong lẫn ngoài sơn khẩu thoáng chốc trở nên tối mịt. Quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài sơn khẩu không nhìn thấy được quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong, quân của đế quốc Minh Nguyệt bên trong sơn khẩu cũng không nhìn thấy được quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài, quân của hai phe đều nằm trong cảnh tối tăm như nhau.

Thừa lúc tối tăm như vậy, Diêu Trường chỉ chừa lại một liên đội nghiêm trận phía sau xe lương, rút lui bốn liên đội còn lại về phía sau ăn uống. Sau đó cho bốn liên đội này phối hợp với tàn binh của sư đoàn số Một nhanh chóng bắt tay vào việc bố trí doanh luỹ công sự, chuẩn bị nghênh đón cho cuộc chiến ngày mai. Diêu Trường có lý do để tin rằng, cuộc chiến ngày mai càng kịch liệt hơn nữa, càng tàn khốc hơn nữa.

--------------

Nửa đêm.

Chiến Ưng hai mắt đỏ ngầu đi theo Cổ Vô Đạo bước vào đại doanh của Mạnh Hổ. Mạnh Hổ đang nhỏ giọng nghị sự cùng Tất Điêu Tử lập tức ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi:

- Thương vong của sư đoàn số Một như thế nào?

Vẻ mặt Chiến Ưng ảm đạm:

- Chín ngàn bảy trăm người chết, ba ngàn hai trăm người bị thương nhẹ, còn có hai ngàn ba trăm người bị thương nặng, các huynh đệ bị thương nặng e rằng, e rằng…

Nói những lời cuối cùng, giọng của Chiến Ưng đã nghẹn lại không nói ra lời được nữa. Rất hiển nhiên, hơn hai ngàn ba trăm tướng sĩ trọng thương e rằng khó lòng chịu nổi qua đêm vừa rét lạnh vừa dài đăng đẳng. Lần Tây chinh này có rất ít chủ tế đi theo quân đội, chỉ bằng vào mấy chục tên chủ tế căn bản không thể nào đồng thời chữa trị cho một lượng thương binh đông như vậy, hơn nữa cũng không thể cứu sống.

Mạnh Hổ cũng cảm thấy nặng nề.

Tính cả số binh sĩ tử trận và số bị thương nặng sắp chết, sư đoàn Chiến Ưng tổn thất một vạn hai ngàn người, ngoài ra còn có ba ngàn hai trăm người bị thương nhẹ, thương vong như vậy có thể nói là hết sức nặng nề.

Mạnh Hổ tiến lên vỗ vỗ bả vai Chiến Ưng, nói với giọng trầm trầm:

- Đem di thể của các tướng sĩ đã hy sinh đi hoả táng, ghi lại tên tuổi của bọn họ, chờ sau này trở lại Tây Lăng sẽ khắc tên tuổi họ vào bia Anh Liệt trên quảng trường Tây Lăng, để cho anh hồn của bọn họ vĩnh viễn được con cháu đời sau hoài niệm và kính ngưỡng…

Chiến Ưng ảm đạm cúi đầu, đáp:

- Dạ!

- Phấn khởi tinh thần lên!

Mạnh Hổ lại vỗ vỗ bả vai Chiến Ưng, bất quá lần này vỗ mạnh hơn nhiều, nghiêm giọng:

- Thân là một tướng quân, ngươi hẳn biết được chiến tranh là tàn khốc, nếu đã bước ra chiến trường tất khó tránh khỏi thương vong. Nhưng thay vì đau buồn cho các tướng sĩ đã tử trận, không bằng hãy nghĩ cách làm thế nào cho binh sĩ trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cho bọn họ có thể may mắn sinh tồn trong cuộc chiến tiếp theo!

Chiến Ưng nghe vậy hơi sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ đau buồn trong đôi mắt đã biến mất, thay vào đó là sát cơ lạnh lẽo. Sau đó Chiến Ưng đứng thẳng người, ưỡn ngực lên, tay phải vòng qua ngực hành lễ với Mạnh Hổ theo đúng tiêu chuẩn quân nhân, nghiêm nghị đáp:

- Đa tạ tướng quân dạy bảo, ty chức đã hiểu!

- Đi đi!

Mạnh Hổ khoát khoát tay, ngậm ngùi nói:

- Các tướng sĩ của sư đoàn Chiến Ưng hiện tại rất cần ngươi khích lệ và trấn an, vào lúc này, ngươi thân là sư đoàn trưởng, ngươi nên ở cùng một chỗ với bọn họ. Mặt khác, hãy đem lời của ta chuyển lại cho bọn họ, không cần biết lần này có thể chiếm được Hắc Phong Khẩu hay không, sau khi trở về Tây Lăng ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, mỗi người đều được thưởng hai kim tệ. Nếu như bọn họ tử trận, ta cũng sẽ đem tiền thưởng của họ phát cho thân nhân họ!

- Dạ!

Chiến Ưng lại hành lễ với Mạnh Hổ, sau đó xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn theo Chiến Ưng đi xa, Cổ Vô Đạo đột nhiên than nhẹ một tiếng, giọng có vẻ nặng nề:

- Tướng quân, thương vong của sư đoàn số Một rất lớn, số binh sĩ may mắn còn sống có thể chiến đấu đã không còn được một nửa. Thương vong nặng nề như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến sĩ khí lòng quân, đối với đại quân đường Bắc sau này tác chiến sẽ vô cùng bất lợi.

Mạnh Hổ lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Ta thân là quan chỉ huy, hiện tại không phải là lúc lo lắng đến thương vong!

Ánh mắt Tất Điêu Tử cũng tỏ ra ngưng trọng gật đầu, nghiêm nghị:

- Hiện tại quả thật không phải là lúc lo lắng đến con số thương vong, nếu như xế trưa hôm nay không phát động cường công sẽ không thể làm rối loạn kế hoạch phòng ngự của quân địch. Một khi để cho quân địch bố trí doanh luỹ hoàn chỉnh, muốn chiếm được sơn khẩu sẽ vô cùng gian nan trắc trở. Nếu như trước lúc đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường hình thành thế hợp vây vẫn không chiếm được Hắc Phong Khẩu, vậy cánh quân đường Bắc của tướng quân lập tức lâm nguy!

Mạnh Hổ đột nhiên hỏi:

- Bây giờ là lúc nào rồi?

Cổ Vô Đạo móc đồng hồ quả quít ra xem, đáp:

- Vừa hơn nửa đêm một chút.

Mạnh Hổ quay lại nhìn Tất Điêu Tử, Tất Điêu Tử gật nhẹ đầu:

- Tinh thần của quân thủ đế quốc Minh Nguyệt bên trong Hắc Phong Khẩu hẳn là đã hoàn toàn thư giãn, ty chức cho rằng đã có thể cho sư đoàn số Hai của Hạ Khánh phát động tấn công rồi!

- Ừ!

Mạnh Hổ gật nhẹ đầu, quát lớn:

- Trương Hưng Bá!

Thân hình to như thiết tháp của Trương Hưng Bá vén lều mà vào, dõng dạc đáp:

- Tướng quân?

Mạnh Hổ nói:

- Truyền lệnh cho Hạ Khánh, bảo toàn bộ binh lực của sư đoàn số Hai phát động tấn công!

--------------

Bên trong Hắc Phong Khẩu, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Diêu Trường cảm thấy không yên lòng liền đi tới trước trận, sau khi phát hiện quân địch bên ngoài sơn khẩu vẫn đang hư trương thanh thế, mới yên tâm trở về đại doanh trung quân. Diêu Trường lập tức bảo cận vệ quân giúp cởi giáp chuẩn bị đi ngủ, hơn mười ngày hành quân gấp rút vội vàng, xế chiều lại đích thân ra trước trận đốc chiến cả buổi trời, lúc này tinh thần đã thư giãn xuống, Diêu Trường cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bất quá Diêu Trường cũng không phải hoàn toàn mất cảnh giác, mặc dù chỉ chừa lại một liên đội đóng quân ở sơn khẩu, nhưng bốn liên đội còn lại của sư đoàn số Hai cũng không hoàn toàn thư giãn, mà là vừa gia tăng tiến độ bố trí doanh trại, vừa trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị trợ giúp cho liên đội ngoài sơn khẩu. Từ vị trí của doanh trại tạm thời ra đến sơn khẩu chỉ cách không đầy trăm bước, chỉ cần một tiếng huýt sáo là có thể xông tới.

Thế nhưng Diêu Trường hoàn toàn không biết rằng hắn đã phạm một sai lầm rất nhỏ nhưng cũng đủ chí mạng!

Đúng ra Diêu Trường không nên ra lệnh dập tắt đuốc, mặc dù dập tắt đuốc có thể làm cho binh sĩ của quân đoàn Vân Châu không bị quân địch phát hiện, nhưng cũng đã tạo cơ hội cho đối phương âm thầm đến gần sơn khẩu.

--------------

Hắc Phong Khẩu, trước trận của hai phe.

Bên ngoài sơn khẩu vang lên tiếng kèn hiệu cao vút chói tai còn có tiếng bước chân rầm rập như nước thuỷ triều. Liên đội của quân đoàn Vân Châu đang canh giữ phía sau đội hình xe lương vô cùng "phối hợp" bắt đầu chuyển động, bọn quan quân các cấp vội vàng quát tháo đội trọng trang bộ binh mang trọng thuẫn, đội cung tiễn thủ bắt đầu giương cung, máy bắn đá bắt đầu chuẩn bị đạn, nỗ sàng cũng chuẩn bị bắn, cả chiến trường trong khoảnh khắc trở nên bận rộn hẳn lên.

Nhưng thuỷ chung cả sơn khẩu vẫn một màu tối đen như mực, chỉ thấy tiếng người ồn ào huyên náo, nhưng hoàn toàn không thấy một điểm sáng nào.

Đại quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài sơn khẩu nhốn nháo trong quãng thời gian ăn xong bữa cơm rồi yên tĩnh trở lại. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Liên đội của quân đoàn Vân Châu đang thủ ở sơn khẩu cũng yên lặng theo, trong ngoài sơn khẩu lặng yên như chết. Chỉ có gió Bắc ào ào thổi qua sơn khẩu, gió lộng vù vù, cũng nhờ tiếng gió thổi vù vù kia đã che lấp tiếng bước chân của sư đoàn Hạ Khánh đang âm thầm lặng lẽ tiến về phía trước.

Một tên binh sĩ của liên đội Vân Châu bước tới sát đội hình xe lương với vẻ uể oải nhàm chán, đang chuẩn bị tranh thủ tiểu tiện, chợt thấy trước mắt như có vật gì đang chuyển động, hơn nữa bên tai cũng nghe loáng thoáng có tiếng động. Đó không phải là tiếng gió, mà là tiếng kim loại va chạm vào nhau nhẹ nhàng nhưng trong trẻo.

Có chuyện gì vậy? Tên binh sĩ của liên đội Vân Châu lập tức mở to hai mắt, cố gắng nhìn vào bóng đêm tối mịt phía trước. Lúc này từng bóng đen mơ hồ đã từ từ trở nên rõ ràng trước mắt hắn, bên tai càng nghe được rõ ràng hơn tiếng kim loại va chạm vào nhau. Chỉ trong chớp mắt, tên binh sĩ của liên đội Vân Châu kia đã ý thức được chuyện gì xảy ra, lập tức không chút do dự ngửa mặt lên trời thét dài:

- Quân địch tập kích, quân địch tập kích…

- Giết giết giết …

Thấy hành tung của phe mình đã bị lộ, các tướng sĩ của sư đoàn số Hai quân đoàn Tây Bộ không còn ý định che giấu hình tích nữa, mà tăng tốc độ xông thẳng vào trong sơn khẩu. Lúc sư đoàn số Hai bị tên binh sĩ kia phát hiện thì khoảng cách giữa hai phe cũng đã rất gần, chỉ trong thoáng chốc, quân sĩ của hai bên đã giáp lá cà với nhau, một liên đội Vân Châu bắt đầu hỗn chiến với cả sư đoàn số Hai.

Trong lúc đang hỗn loạn, hai phe cũng không có ý định đốt đuốc lên, chỉ lặng lẽ chém giết lung tung với nhau trong bóng đêm tối mịt. Cứ nhìn sơ qua hình dạng không cần biết là người của phe mình hay là người của địch, dùng đao thọc, thương đâm trước đã! Trong lúc hỗn loạn như vậy cũng khó tránh khỏi giết lầm huynh đệ bên mình, dù sao hiện tại trận địa của hai bên vô cùng hỗn loạn, không còn ra đội hình gì nữa, các liên đội, đại đội đều quấn lấy nhau, trưởng quan không tìm được binh sĩ thủ hạ của mình, mà binh sĩ cũng không biết trưởng quan hiện ở đâu, tất cả đều chiến đấu tự do.

Diêu Trường mới vừa ngả lưng không được bao lâu nhất thời đã bị đánh thức. Dựa vào kinh nghiệm chinh chiến sa trường đã nhiều năm, lập tức hắn nhận ra động tĩnh lần này có vẻ khác thường, xem ra lần này quân địch tấn công thật sự! Con bà nó, Diêu Trường thầm mắng một câu, trong lòng thầm nghĩ con mãnh hổ kia quả thật vô cùng xảo trá, khó trách lão Tư Đồ Duệ kia cũng phải thua trong tay hắn. Bất quá may là lão tử đã sớm có đề phòng, bằng không lần này đúng là thiệt thòi nặng nề với hắn!

Lập tức Diêu Trường ra lệnh cho cận vệ quân mặc áo giáp cho mình.

Đến khi đội cận vệ chạy theo Diêu Trường ra đến sơn khẩu, bốn liên đội còn lại của sư đoàn số Hai đã sẵn sàng tiếp ứng từ trước cũng đã chạy tới. Lúc này đuốc đã được đốt lên, ánh lửa bừng bừng đã chiếu khắp sơn khẩu sáng như ban ngày. Chỉ thấy trận địa của quân sĩ hai phe vô cùng hỗn loạn, vô số bóng người đang điên cuồng chém giết trong trận.

Thế cục đã hoàn toàn không thể nào khống chế được nữa, quân đội hai phe tổng cộng hai sư đoàn gần năm vạn người đã hoàn toàn quấn lấy nhau cùng một chỗ, trong địch có ta, trong ta có địch, không cách nào phân chia giới tuyến được nữa. Muốn ngăn cản trận hỗn chiến này, dường như chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là chủ động co cụm binh lực lại rút lui về phía sau, thế nhưng tướng sĩ của quân đoàn Vân Châu có thể rút lui về phía sau được không?

Dĩ nhiên là không thể!

Một khi quân đội của quân đoàn Vân Châu rút lui về phía sau, Hắc Phong Khẩu sẽ không tránh khỏi rơi vào tay địch thủ. Một khi mất đi địa hình có lợi bên trong Hắc Phong Khẩu, hai sư đoàn tàn binh của Diêu Trường lấy gì để ngăn cản cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ? Đến lúc đó có muốn chạy trốn cũng không thể nào chạy thoát, dưới tay Mạnh Hổ còn có mấy vạn khinh kỵ binh, đến lúc đó mấy vạn khinh kỵ binh đuổi tới, tướng sĩ của quân đoàn Vân Châu e rằng không một ai thoát chết!

Con bà nó, quá coi thường, quá coi thường rồi!

Thấy thế cục hỗn loạn trước mặt, Diêu Trường lại cảm thấy trước mắt mình dần dần tối sầm lại, bất quá hiện tại có hối hận cũng đã không còn kịp nữa. Hiện tại Diêu Trường chỉ có thể cắn răng tiếp tục trận hỗn chiến kia, bất quá thân là một tên tướng thân trải trăm trận sa trường, Diêu Trường gần như đã tiên đoán được vận mệnh đáng buồn của bản thân mình.

Trên vùng hoang dã mênh mông tối om phía trước, e rằng đã có một, thậm chí là hai sư đoàn triển khai đội hình chờ sẵn! Chỉ chờ đến khi trận hỗn chiến trong sơn khẩu gần đến hồi kết thúc, quân sĩ hai phe đều trong tình trạng kiệt sức, không còn lực để tiếp tục chiến đấu, sư đoàn đang triển khai chờ sẵn kia sẽ mạnh mẽ xông lên. Lúc ấy binh sĩ của quân đoàn Vân Châu vừa bị thương vong nặng nề vừa trong tình trạng kiệt sức làm sao có thể ngăn cản nổi?

Trong thời khắc này, Diêu Trường mới thật sự tin tưởng câu nói của Tư Đồ Duệ.

Nói về trí kế và mưu lược, có lẽ Mạnh Hổ không phải xuất sắc nhất thế giới Trung Thổ. Nhưng nói về năng lực sáng tạo và nắm bắt thời cơ trên chiến trường, phải công nhận Mạnh Hổ là số một! Trên chiến trường, Mạnh Hổ luôn luôn có thể sáng tạo ra cơ hội, hoặc nắm bắt được những cơ hội tưởng chừng như không phải là cơ hội, hơn nữa lợi dụng triệt để cơ hội nhỏ nhoi ấy, từng bước một dồn đối thủ vào chỗ chết!

Trận hỗn chiến kịch liệt vẫn kéo dài cho đến lúc trời dần sáng, quân sĩ hai bên vốn dây dưa với nhau cùng một chỗ giờ đây đã dần dần phân chia giới tuyến. Thật ra là vì những tướng sĩ của cả hai phe thân hãm trùng vây đã tử trận trước tiên, những tướng sĩ may mắn còn sống sót theo bản năng vừa đánh vừa tìm đến đồng đội của mình, dựa vào nhau mà đánh, cho nên dần dần đã phân ra giới tuyến.

Đến khi chân trời phía Đông lộ ra tia nắng ban mai đầu tiên, bên ngoài sơn khẩu rốt cục vang lên tiếng kèn hiệu trầm thấp.

Nghe thấy tiếng kèn hiệu lui quân, các tướng sĩ còn sống của quân đoàn Tây Bộ vội vàng xoay người rút lui về phía sau. Bất quá lần này bọn họ chỉ kịp mang theo những huynh đệ bị thương mà thôi, nhưng không đem theo thi thể của những huynh đệ đã tử trận. Bởi vì trước khi tiến công bọn họ đã nhận được quân lệnh, khi nghe thấy tiếng kèn hiệu lui quân lập tức phải rút lui với tốc độ nhanh nhất ra ngoài sơn khẩu, tránh đường cho huynh đệ của sư đoàn khác xông lên tiếp tục tấn công.

Tiếng kèn hiệu lui quân vừa dứt, ngay lập tức tiếng kèn hiệu tấn công đã vang lên tận trời cao.

Rốt cục trời đã hoàn toàn sáng hẳn, nhờ vào ánh sáng của những tia nắng ban mai mỏng manh, Diêu Trường và các tướng sĩ vừa trải qua một hồi sinh tử quyết chiến tuyệt vọng phát hiện ra, bên ngoài sơn khẩu không biết từ lúc nào đã tập hợp sẵn sàng một sư đoàn quân của đế quốc Quang Huy, hơn nữa cách sơn khẩu rất gần, thậm chí đã ở trong tầm bắn của trường cung bộ binh.

Một bên là một sư đoàn đầy đủ nguyên vẹn quân số, một bên là một sư đoàn thương vong nặng nề không còn nguyên vẹn.

Một bên là một cánh quân nghỉ ngơi đầy đủ thể lực dồi dào, một bên là một cánh quân đang trong tình trạng kiệt sức mỏi mệt.

Một bên triển khai đội hình công kích uy nghiêm tề chỉnh, một bên binh sĩ ai nấy tán loạn thất thần.

Kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng cũng thấy được, đúng như Diêu Trường đã đoán trước, sư đoàn số Hai của quân đoàn Vân Châu chỉ cần vừa lâm trận đã sụp đổ. Mặc dù Diêu Trường đã đem hơn một vạn tàn binh của sư đoàn số Một gia nhập cuộc chiến cũng không làm được chuyện gì. Sau khi cắn răng kháng cự hơn nửa canh giờ, cả hai sư đoàn quân đoàn Vân Châu của Diêu Trường hoàn toàn tan tác, coi như mất đi Hắc Phong Khẩu.

Chuyện đã tới nước này, Diêu Trường cũng đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế, chỉ có thể trà trộn trong đám loạn quân hoảng hốt chạy trốn mà thôi.

Thế nhưng dưới tay Mạnh Hổ vẫn còn mấy vạn khinh kỵ binh, đối với đám tàn binh của quân đoàn Vân Châu chính là một sự uy hiếp vô cùng to lớn. Nếu như Mạnh Hổ muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ ngay cả Thánh nữ Quang Minh giáng lâm cũng không thể nào cứu được bọn chúng.

Diêu Trường còn đang cảm thấy tuyệt vọng, bên tai chợt vọng lên một tràng tiếng sấm trầm trầm.

Tiếng sấm ư? Diêu Trường hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng trong xanh, không thể nào, ngày nắng như vậy làm sao có thể có sét đánh? Bỗng nhiên, dường như Diêu Trường cảm thấy mặt đất dưới chân đang run rẩy rất nhẹ, chẳng lẽ là…..kỵ binh? Kỵ binh của Mạnh Hổ đã nhanh chóng vượt qua sơn khẩu sao? Không có khả năng!