Tiếng gì vậy?

Mạnh Hổ, Cổ Vô Đạo và Tất Điêu Tử nhìn nhau hoảng sợ, nếu như là rất đông kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chạy tới, Hùng Bá Thiên nên sớm có tin tức báo về mới đúng, vì sao để cho kỵ binh của địch chạy tới bên ngoài Hổ Khiếu quan mà thám báo kỵ binh Man nhân không hề có phản ứng gì, chuyện này không có khả năng!

- Hồng thuỷ, hồng thuỷ rất lớn!

Đám Mạnh Hổ và vua tôi bốn người Thu Phong Kính, Tiêu Thành Lương còn đang kinh nghi bất định, đột nhiên Chiến Ưng lảo đảo chạy ào vào hành dinh, co gối quỳ xuống vừa thở dốc vừa nói:

- Tướng quân, hai vị tiên sinh, bên ngoài Hổ Khiếu quan có đại hồng thuỷ, không ít kỵ binh Man nhân tới lui tuần tra bên ngoài quan đã bị đại hồng thuỷ cuốn đi, cuốn đi mất rồi….

Cái gì, bên ngoài quan có đại hồng thuỷ sao?

Mạnh Hổ nghe vậy giật mình kinh hãi, vội vàng cùng Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo chạy thẳng lên đầu thành nhìn xuống. Bất quá sau khi lên đến đầu thành mới phát hiện ra ngoài quan vẫn là một vùng tối mịt, không thể nhìn thấy gì được. Ba người liền xuống khỏi đầu thành cỡi ngựa ra khỏi quan, sau khi đi ra xa mấy trăm bước mới phát hiện trước mắt sóng gợn lăn tăn, vùng bình nguyên vốn bằng phẳng trước mặt đã biến thành một biển nước mênh mông.

Chuyện duy nhất may mắn chính là, nước chảy không mau lắm, mực nước dường như cũng không sâu, rất nhiều kỵ binh Man nhân vừa rồi bị hồng thuỷ cuốn đi đã lóp ngóp đứng lên trong nước, kéo chiến mã dậy đi về phía Hổ Khiếu quan. Mặt dù lượng nước trong Đại Nguyệt hồ nhiều đến kinh người, nhưng sau khi chảy qua vùng đại bình nguyên Thanh Châu đến Hổ Khiếu quan thì đã không còn uy lực.

Nếu như không phải thời gian trước đó trời liên tục có tuyết rất lớn, sau đó mùa Xuân ấm áp đến làm cho tuyết tan, nước sông Thông Thiên tăng vọt, trận hồng thuỷ này chưa chắc đã có thể ngập tới Hổ Khiếu quan. Bất quá đó chỉ là giả thiết, hiện tại sự thật là cả vùng Hổ Khiếu quan đã biến thành biển nước, nếu như quân đoàn Mãnh Hổ không muốn lội nước hành quân, vậy cũng chỉ có thể đi theo sơn mạch Cực Thiên sơn hoặc là quay đầu trở lại đánh tới Trung Châu lần nữa.

- Ôi, thật là thất sách!

Cổ Vô Đạo than dài, giậm chân nói:

- Xem ra nhất định là quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đào Đại Nguyệt hồ ra, nếu chỉ mở đê trên sông Thông Thiên, hồng thuỷ tuyệt đối không thể nào ngập tới bên ngoài Hổ Khiếu quan được! Nữ nhân điên Thu Vũ Đường này quả thật lòng dạ vô cùng tàn nhẫn, vì muốn ngăn đường quân ta tiến về hướng Đông, không ngờ lại dám cho nước ngập Thanh Châu!

- Không chỉ Thanh Châu mà thôi!

Tất Điêu Tử lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:

- Hai châu Ứng, Dự cuối nguồn sông Thông Thiên cũng chắc chắn bị nước ngập đầy, trận đại hồng thuỷ này ắt sẽ bao phủ tất cả ruộng vườn ở hai châu ấy, năm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện thu hoạch mùa màng. Đến lúc đó dân nghèo không có cơm ăn, quốc khố của đế quốc Minh Nguyệt không còn lương thực để cứu giúp thiên tai, hàng trăm hàng ngàn vạn dân cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi!

Mạnh Hổ cau mày:

- Xem ra tiểu quả phụ Thu Vũ Đường này quả thật điên rồi, chỉ vì muốn ngăn đường tiến của quân ta mà làm ra chuyện như vậy sao?

Tất Điêu Tử lắc đầu, trầm giọng nói:

- Tướng quân, Thu Vũ Đường cho nước ngập ba châu Thanh, Ứng, Dự e rằng không chỉ đơn giản là muốn chặn bước tiến của quân ta. Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì muốn đối phó với đại quân trung lộ của Mông Diễn, nếu như ty chức đoán không sai, ba mươi vạn đại quân của Mông Diễn cùng với quân đoàn Bắc Phương của Trọng Sơn chỉ e đã trở thành binh tôm tướng cá cả rồi!

Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:

- Lão Tất ngươi muốn nói là….

- Hẳn chính là như vậy!

Tất Điêu Tử thở dài sâu kín:

- Từ bây giờ trở đi, trong khắp đế quốc Minh Nguyệt, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta không còn bất cứ sự viện trợ bên ngoài nào nữa! Chúng ta không tránh khỏi đối mặt với năm sáu quân đoàn đế quốc Minh Nguyệt đuổi theo bao vây tiêu diệt, càng tệ hơn nữa, đường tiến về phía Đông của chúng ta đã bị cơn hồng thuỷ chết tiệt kia chặn mất!

Tất Điêu Tử còn chưa dứt lời, ánh mắt Cổ Vô Đạo đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mạnh Hổ cũng cảm thấy nặng nề, đúng như lời của Tất Điêu Tử, tình thế của quân đoàn Mãnh Hổ lúc này có thể nói là hung hiểm vượt xa bình thường, dùng bốn chữ "thân hãm tuyệt cảnh" để hình dung cũng không hề quá đáng. Nếu như không phải Mạnh Hổ đã từng trải qua những tình thế hiểm ác tương tự, nếu là một chủ tướng khác, có lẽ lúc này đã suy sụp tinh thần, bắt đầu gào thét sắp sửa phát điên.

Theo như cục diện bây giờ, đường tiến về phía Đông đã bị trận hồng thuỷ cắt đứt, tuy nói rằng mực nước bên ngoài Hổ Khiếu quan không đến nỗi sâu lắm. Nhưng nếu tiếp tục đi tới vùng đại bình nguyên Thanh Châu phía trước, mực nước sẽ còn sâu đến mức nào cũng không ai biết, Mạnh Hổ không có thời gian đi mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.

Hướng Đông không có đường để đi, hướng Nam chính là sông Thông Thiên rộng mênh mông, không có cầu phao, không có tàu thuyền, muốn qua sông chỉ là si tâm vọng tưởng. Huống chi hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ cũng không dám vượt qua bờ Nam sông Thông Thiên, bởi vì Dự Châu, Ứng Châu ở bờ Nam đoán chừng cũng là biển nước mênh mông, qua bờ Nam sông Thông Thiên không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Hướng Đông và Nam không đi được, vậy còn hướng Tây thì sao?

Quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam và quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng đang ngày đêm nhanh chóng đuổi tới Hổ Khiếu quan, nếu như quân đoàn Mãnh Hổ rút về hướng Tây, chẳng phải là sẽ chạm mặt với hai quân đoàn kia sao? Mặc dù Mạnh Hổ kiêu ngạo, nhưng hắn không cuồng vọng đến mức nghĩ rằng chỉ dựa vào năm sáu vạn quân của quân đoàn Mãnh Hổ là có thể đánh tan được hai quân đoàn Sóc Châu, U Châu.

Càng tệ hơn nữa, bây giờ không biết đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường đang ở nơi nào, vạn nhất trong lúc quân đoàn Mãnh Hổ đang kịch chiến với hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu, Thu Vũ Đường suất lĩnh đại quân chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện sau lưng, vậy coi như xong! Lúc đó kết cục nhiều lắm là còn lại mỗi mình Mạnh Hổ đơn thân độc mã chạy bán mạng!

Như vậy bây giờ gần như Mạnh Hổ và quân đoàn Mãnh Hổ chỉ còn lại có mỗi một con đường phía Bắc mà thôi, ra khỏi Hổ Khiếu quan theo sơn mạch phía Đông của Cực Thiên sơn tiến thẳng về phía Bắc. Bất quá con đường này thật sự không phải là một con đường tốt cho lắm, sườn Đông Cực Thiên sơn còn tương đối bằng phẳng, hành quân cũng dễ dàng, nhưng sau khi ra khỏi sơn mạch Cực Thiên sơn thì sao? Lúc ấy không phải quân đoàn Mãnh Hổ sẽ đối mặt với cánh quân yểm hộ của đế quốc Minh Nguyệt trấn thủ tại sơn đạo Thiên Lang quan sao?

Dĩ nhiên Mạnh Hổ cũng có thể chọn cách ở lại Hổ Khiếu quan, chờ sau khi trận hồng thuỷ kia rút đi liền băng ngang qua cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu chạy thẳng về thành Hà Nguyên. Bất quá Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không chọn cách này, vô số lần kinh nghiệm chinh chiến sa trường đã cho hắn biết rằng, nếu muốn tìm được con đường sống giữa vòng vây trùng trùng của quân địch, vậy tuyệt đối không thể ở lại bất cứ nơi nào lâu quá ba ngày!

- Ôi…

Tất Điêu Tử lại thở dài, giọng buồn bã:

- Tướng quân, chuyện tới nước này chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dọc theo sườn Đông Cực Thiên sơn hành quân về phía Bắc. Nhưng hết thảy chờ sau khi tới Quận Bắc rồi hãy nói, biết đâu cánh quân yểm hộ của đế quốc Minh Nguyệt trấn thủ Thiên Lang quan đã phụng mệnh rời khỏi đó cũng không chừng!

- Báo…

Tất Điêu Tử vừa dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên một thanh âm như sấm nổ.

Bọn ba người Mạnh Hổ vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con chiến mã đang chạy trong vùng nước ngập mà đến, bốn vó tung bay làm cho bọt nước văng đầy,

Dưới ánh đuốc chiếu rọi phản xạ ánh sáng vô cùng đẹp mắt. Chỉ trong khoảnh khắc, kỵ sĩ kia cũng đã chạy tới trước mặt ba người, thân hình như thiết tháp của Hùng Bá Thiên từ trên lưng ngựa quăng mình nhảy xuống, quỳ xuống trước mặt Mạnh Hổ.

- Tướng quân, phía Đông Bắc phát hiện rất đông quân của đế quốc Minh Nguyệt. đang nhanh chóng tiến về hướng Hổ Khiếu quan!

- A?

- Cái gì?

Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghe vậy thoáng chốc sắc mặt biến hẳn, hai người nhìn nhau, ai nấy đều thấy được nỗi tuyệt vọng toát ra trong mắt đối phương.

Chỉ có sắc mặt của Mạnh Hổ vẫn trấn định như thường, trầm giọng quát hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Phía Đông Bắc phát hiện rất đông quân của đế quốc Minh Nguyệt?

- Đúng vậy!

Hùng Bá Thiên gật mạnh đầu, giọng vô cùng ngưng trọng:

- Bởi vì trời tối nên không thể xem rõ nhân số là bao nhiêu, nhưng theo ty chức phỏng đoán, ít nhất phải có mười vạn người trở lên! Bởi vì trên khắp Ngũ Long lĩnh nơi nơi đều là đuốc, ít nhất cũng hàng vạn cây, cho nên ty chức kết luận binh lực quân địch ít nhất cũng phải mười vạn trở lên!

- Ngũ Long lĩnh?

Mạnh Hổ trầm giọng:

- Như vậy cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt kia chỉ còn cách Hổ Khiếu quan hai trăm dặm?

- Đúng vậy!

Hùng Bá Thiên đáp:

- Ty chức cũng vì tránh né trận hồng thuỷ đột ngột kia nên mới chạy lên Ngũ Long lĩnh, không ngờ trong lúc vô tình phát hiện ra cánh quân kia. Bất quá cho dù cánh quân kia hành quân gấp rút cả ngày lẫn đêm, ít nhất cũng phải bốn ngày sau mới tới Hổ Khiếu quan, bởi vì đường qua Ngũ Long lĩnh và Cực Thiên sơn cũng không thuận lợi hành quân…

- Bốn ngày? Bốn ngày sao?

Mạnh Hổ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay đầu lại hỏi Cổ Vô Đạo:

- Lão Cổ, quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam và quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng còn cách Hổ Khiếu quan bao xa? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cổ Vô Đạo lấy lại bình tĩnh đáp:

- Phỏng chừng trên dưới bốn trăm dặm, như vậy quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam khoảng ba ngày sau có thể tới đây. Còn quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng nhanh nhất cũng phải bốn ngày sau mới có thể chạy tới!

- Lợi hại, thật là lợi hại!

Mạnh Hổ gãi gãi đầu, lúng búng nói:

- Không ngờ tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia thật là lợi hại, tính toán thời gian chính xác đến như vậy, ba đường đại quân gần như cùng một lúc chạy tới Hổ Khiếu quan. Ha ha, lúc đó cả bọn giáp công, quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta sẽ trở thành ba ba trong rọ, đây là muốn một phen tiêu diệt chúng ta ngay tại Hổ Khiếu quan!

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Cổ Vô Đạo đã kinh sợ tới mức xoay vòng vòng, giậm chân liên tục:

- Bây giờ phải làm sao?

- Làm sao bây giờ ư?

Mạnh Hổ gằn giọng:

- Được thôi, Thu Vũ Đường muốn một phen tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta sao, vẫn còn kém lắm! Ba đường đại quân của địch hợp lại, muốn triển khai thế hợp vây chúng ta, chúng ta sẽ nghĩ cách tìm một khe hở giữa vòng vây của ba đường đại quân kia mà chui ra, lại xuất chiêu Hồi Mã thương, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta sẽ đánh tới Tây Kinh lần nữa!

- Sao?

- A?

Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghe vậy đồng thời biến sắc, hai người không ngờ Mạnh Hổ lại bộc phát ra ý nghĩ kỳ diệu như vậy, xuất ra quyết định điên cuồng kéo quân trở lại Tây Kinh. Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại, mặc dù ý nghĩ này thoạt nhì thì thấy điên cuồng, nhưng lại không kém phần kỳ diệu, kỳ diệu ở chỗ địch nhân tuyệt đối không thể nào ngờ được quân đoàn Mãnh Hổ lại có thể quay đầu tấn công trở lại Tây Kinh!

Mạnh Hổ cười gằn:

- Cái này kêu là xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị!

Tất Điêu Tử tràm ngâm một hồi rồi nói:

- Nhưng vấn đề là làm cách nào có thể đi qua giữa hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu? Nhất là quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam, đây chính là quân đoàn khinh kỵ binh, chẳng những hành động nhanh chóng, tới lui nhanh như gió, hơn nữa phạm vi hoạt động rất rộng. Quân ta muốn đi qua bọn chúng thần không hay quỷ không biết, gần như không có khả năng. Mà nếu như không có cách nào che giấu hành tung, như vậy lần kéo quân tập kích Tây Kinh này sẽ mất đi yếu tố bất ngờ, đến lúc đó quân đoàn Sóc Châu khinh kỵ binh của Yến Thập Tam nhất định sẽ như chó điên đuổi tới. Nếu là như vậy, đừng nói là tập kích Tây Kinh, e rằng muốn thoát thân cũng là chuyện khó!

- Vậy phải nghĩ biện pháp dẫn dụ quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam đi chỗ khác!

Mạnh Hổ hung hăng phấn khích, gằn giọng:

- Yến Thập Tam có khinh kỵ binh, quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta không phải không có khinh kỵ binh, kể từ khi gia nhập vào biên chế quân đoàn Mãnh Hổ đến nay, sư đoàn khinh kỵ binh của Mã Tứ Phong cũng chưa phát huy tác dụng gì đáng kể, lần này hẳn là cũng đã đến phiên!

Giọng Tất Điêu Tử ngưng trọng:

- Tướng quân định dùng sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong dẫn dụ quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam sao? Nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá xa, dù sao kỵ binh Sóc Châu cũng có tới bảy, tám vạn, binh lực gần như nhiều gấp bốn lần sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong. Hơn nữa nếu như Yến Thập Tam không mắc mưu chúng ta thì sao? Nếu như hắn chỉ phái ra một phần kỵ binh giằng co với sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, binh lực còn lại vẫn tiến nhanh đến Hổ Khiếu quan để phong toả đường tới Tây Kinh của quân ta thì sao?

- Không thể có chuyện này!

Mạnh Hổ quả quyết:

- Bản tướng quân khẳng định Yến Thập Tam và Công Tôn Hạng tuyệt đối không dám chia binh ra!

Cổ Vô Đạo bên cạnh không hiểu bèn hỏi lại:

- Tại sao? Tại sao Yến Thập Tam và Công Tôn Hạng không dám chia binh?

- Nguyên nhân rất đơn giản

Mạnh Hổ nghiêm nghị đáp:

- Bởi vì bọn chúng sợ sẽ bị quân đoàn Mãnh Hổ đánh tan!

Tất Điêu Tử lại hỏi:

- Cho dù là quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam bị dẫn dụ đi chỗ khác, nhưng còn quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng thì sao?

Mạnh Hổ đi tới đi lui vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:

- Lão Tất, lão Cổ, các ngươi còn nhớ lai lịch của sơn cốc mà chúng ta đã chôn giấu bảo tàng không?

- Dĩ nhiên nhớ rõ!

Cổ Vô Đạo đáp không cần suy nghĩ:

- Địa điểm chôn giấu bảo tàng là trong Bàn Long cốc ở Song Long sơn.

Trong đầu Tất Điêu Tử cũng không khỏi hiện lên ngọn núi vô cùng hiểm trở và hạp cốc âm u sâu thẳm kia, lại còn khi ấy Mạnh Hổ nhìn hạp cốc nằm trong khu rừng rậm rạp đã thốt lên lời cảm khái: "Đây quả thật là một hạp cốc sâu thẳm kín đáo, nếu như mười vạn đại quân trốn trong đó e rằng cũng rất khó mà phát hiện!"

Lúc này Tất Điêu Tử đã hiểu được ý đồ của Mạnh Hổ.

Tất Điêu Tử đoán không sai, quả thật Mạnh Hổ định đem đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ trốn trong Bàn Long cốc.

Sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong dẫn dụ kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam, lại dùng kế che trời qua biển để gạt quân U Châu của Công Tôn Hạng. Chỉ chờ quân U Châu qua khỏi Bàn Long cốc, lúc ấy quân đoàn Mãnh Hổ đột nhiên từ trong Bàn Long cốc xuất hiện, kéo thẳng tới Tây Kinh!

Kế hoạch đã định, Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo trở về hành dinh bên trong Hổ Khiếu quan, cho người gọi Mã Tứ Phong tới.

Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, thân hình to lớn của Mã Tứ Phong đã hiên ngang tiến vào hành dinh, ôm quyền thi lễ với Mạnh Hổ:

- Ty chức tham kiến tướng quân!

Mạnh Hổ khoát tay, nghiêm nghị nói:

- Tướng quân Tứ Phong, bản tướng quân đối đãi với các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương các ngươi như thế nào?

- Không cần phải nói!

Mã Tứ Phong dõng dạc đáp lời:

- Tướng quân đối đãi với các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương chúng ta cũng ngang như các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ. Mặc dù số kỳ trân dị bảo nọ là do các tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ đoạt được, tướng quân cũng phân chia rất nhiều cho các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương chúng ta, chỉ tiếc thế cục bất lợi, số trân bảo này không có cách nào vận chuyển về đế quốc.

Mạnh Hổ nghiêm nghị:

- Chuyện khác thì bản tướng quân không dám cam đoan, chỉ cần ngươi và các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương vẫn còn ở dưới trướng bản tướng quân, bản tướng quân nhất định vẫn đối đãi với các ngươi không khác gì so với các tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ. Bất quá hiện tại, trước mặt quân ta lâm vào cảnh khó khăn chưa từng có từ trước tới nay, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể gặp hoạ diệt vong!

Mã Tứ Phong nghiêm nghị nói:

- Xin tướng quân nói rõ hơn!

Không đợi Mạnh Hổ lên tiếng, Tất Điêu Tử đã đem thế cục nguy khốn mà hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ gặp phải nói hết từ đầu tới đuôi cho Mã Tứ Phong. Mã Tứ Phong nghe hết đầu đuôi cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, kinh hãi hỏi:

- Nói vậy thế cục mà quân ta gặp phải quả thật vô cùng khốn đốn, tướng quân cứ việc nói thẳng ra, muốn các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương chúng ta làm sao?

Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:

- Tướng quân Tứ Phong, nếu như chỉ là hành động quân sự bình thường, bản tướng quân sẽ hạ lệnh trực tiếp. Nhưng tình hình lần này quá đặc thù, vì muốn đảm bảo cho đại quân đột phá vòng vây thuận lợi, sư đoàn khinh kỵ binh của ngươi phải dẫn dụ cả quân đoàn Sóc Châu sang nơi khác. Đây là một trận đấu mà sự chênh lệch lực lượng kỵ binh giữa hai bên rất xa, chỉ bất cẩn một chút thôi là cả sư đoàn kỵ binh của ngươi sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Cho nên bản tướng quân phải hỏi ý kiến của ngươi trước, nếu như ngươi không muốn, bản tướng quân tuyệt đối không miễn cưỡng!

Dĩ nhiên nếu như Mã Tứ Phong không muốn, cho dù Mạnh Hổ có cưỡng cầu cũng không được.

Nhưng dù sao Mã Tứ Phong cũng là một quân nhân chuyên nghiệp, bình sinh thiên chức của hắn là chỉ biết tuân theo quân lệnh. Nếu như Trọng Sơn đã hạ lệnh cho sư đoàn số Bốn kỵ binh của hắn phối hợp hành động với quân đoàn Tây Bộ, như vậy Mã Tứ Phong hắn phải nghe theo sự điều khiển của Mạnh Hổ, trước khi Trọng Sơn chưa giải trừ quân lệnh, hắn tuyệt đối sẽ phục tùng mệnh lệnh của Mạnh Hổ.

Mã Tứ Phong giọng hăng hái:

- Tướng quân nói gì vậy? Đều là quân nhân của đế quốc, các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ không sợ chết, chẳng lẽ các huynh đệ của quân đoàn Bắc Phương chúng ta sợ chết hay sao? Chưa nói Tổng đốc Trọng Sơn đã hạ lệnh sư đoàn số Bốn chúng ta phối hợp hành động với quân đoàn Tây Bộ, như vậy sư đoàn số Bốn chúng ta sẽ hoàn toàn phục tùng sự điều khiển của tướng quân, cho đế khi nào Tổng đốc Trọng Sơn giải trừ quân lệnh mới thôi!

- Được, Mạnh Hổ ta không hề nhìn lầm ngươi, Mã Tứ Phong ngươi quả nhiên là một hảo hán tử đội trời đạp đất!

Mạnh Hổ tiến tới vỗ mạnh vào vai Mã Tứ Phong, nghiêm nghị nói:

- Những lời hoa mỹ vô nghĩa bản tướng quân không muốn nói, bản tướng quân chỉ nói một câu với ngươi, một khi đại quân đột phá được vòng vây thuận lợi, bản tướng quân sẽ đích thân dẫn kỵ binh Man nhân tới tiếp ứng cho ngươi, cho dù chết, bản tướng quân cũng sẽ chết chung với các tướng sĩ quân đoàn Bắc Phương các ngươi!

- Đa tạ tướng quân ưu ái!

Mã Tứ Phong dõng dạc:

- Bây giờ xin tướng quân hạ lệnh!

--------------

Phía Tây Hổ Khiếu quan bốn trăm dặm, quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam và quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng đang đóng trên vùng bình nguyên hoang dã bên cạnh quan đạo.

Đêm khuya yên tĩnh, Yến Thập Tam đang chuẩn bị cởi giáp nghỉ ngơi đột nhiên bị một tràng tiếng bước chân dồn dập bên ngoài trướng làm cho kinh động. Yến Thập Tam vội vàng ra khỏi trướng xem thử, chỉ thấy Tổng đốc U Châu Công Tôn Hạng cùng vài tên cận vệ đang bước nhanh vào đại trại trung quân của quân Sóc Châu. Thấy chính là Tổng đốc U Châu Công Tôn Hạng, quân thủ vệ của đại trại trung quân không ngăn trở.

Yến Thập Tam bước tới hai bước, ôm quyền thi lễ:

- Công Tôn huynh đêm khuya đến đây có chuyện gì không?

Công Tôn Hạng không trả lời, đưa một phong thư khẩn cấp cho Yến Thập Tam, dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng.

Yến Thập Tam vội vã đón lấy thư mở ra xem, sau khi xem xong không khỏi sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên:

- A, không ngờ Nguyệt vương điện hạ lại thật sự hạ lệnh đào Đại Nguyệt hồ, chuyện này sao có thể như vậy được?

Trong lòng Công Tôn Hạng vô cùng sâu khổ, nếu như nói hắn không hề có chút nào oán hận tuyệt đối là giả. Cơn hồng thuỷ của Đại Nguyệt hồ tràn xuống, không chỉ ngập có Trung Châu, còn có Dự Châu và U Châu. Bất quá Công Tôn Hạng cũng hiểu được rằng Thu Vũ Đường có khổ tâm, nếu như không hạ lệnh đào Đại Nguyệt hồ, chưa nói đến việc không có cách nào giải quyết đại quân chủ lực của đế quốc Quang Huy, chỉ sợ ngay cả quân đoàn Mãnh Hổ cũng không thể nào chống được!

Nếu như để cho đại quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy chiếm lĩnh Thanh Châu, thêm vào Mạnh Hổ bắt được hoàng đế của đế quốc mang về, chẳng những uy tín của đế quốc Minh Nguyệt mất sạch, trên thế giới Trung Thổ, đế quốc Minh Nguyệt sẽ rơi vào thế hạ phong toàn diện so với đế quốc Quang Huy. Chỉ cần vài năm thôi, đế quốc Minh Nguyệt sẽ thật sự đi đến chỗ mất nước.

Hiểu được ngọn ngành, Yến Thập Tam mới thở dài một tiếng, cất tiếng khuyên nhủ với vẻ bất nhẫn:

- Công Tôn lão ca, Nguyệt vương điện hạ ra lệnh đào Đại Nguyệt hồ, e rằng trong lòng còn khó chịu hơn bất cứ ai. Nhưng những Tổng đốc như chúng ta đều hiểu được nỗi khổ tâm này, đó cũng là vì vận mệnh lâu dài của đế quốc, vì đế quốc, bất luận hy sinh lớn đến mức nào cũng là đáng giá!

- Đúng vậy!

Công Tôn Hạng gật đầu ngậm ngùi:

- Bởi vậy có thể thấy được Nguyệt vương điện hạ quyết tâm lớn đến mức nào, lần này thật sự là được ăn cả ngã về không, không tiếc gánh chịu người đời mắng chửi cũng phải cho nước ngập Thanh Châu để tuyệt đường chạy trốn của Mạnh Hổ. Cho nên chúng ta cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để Mạnh Hổ và bất cứ một tên binh sĩ nào của quân đoàn Mãnh Hổ yên lành rời khỏi đế quốc Minh Nguyệt của chúng ta!

Yến Thập Tam cau mày:

- Nhưng vấn đề lúc này là chúng ta không biết rõ ràng về quân đoàn Mãnh Hổ, thậm chí ngay cả phương hướng hành quân đại khái cũng không thể phán đoán chuẩn xác. Nếu như muốn đuổi theo giữ chân bọn chúng, sau đó chờ cho đại quân của Nguyệt vương điện hạ chạy tới hình thành thế hợp vây, chuyện này quả thật vô cùng khó khăn!

Mặc dù Yến Thập Tam có hơi khoa trương nhưng cũng không sai sự thật bao nhiêu.

Quân đoàn Mãnh Hổ ở Tây Kinh gần như không ở lại lâu, ngay ngày bắt sống được Thu Phong Kính đã lập tức rút lui.

Hơn nữa, sau khi quân đoàn Mãnh Hổ rút lui vẫn phong toả hành tung vô cùng nghiêm mật, vả lại lúc ấy vẫn còn rất nhiều tuyết chưa tan, quân đoàn Mãnh Hổ nhờ vào lợi thế của gậy và ván trượt, cho nên tốc độ hành quân vô cùng nhanh chóng. Vì vậy du kỵ binh thám báo của hai đại quân đoàn Sóc Châu và U Châu căn bản là không thể nào dò la được tin tức của quân đoàn Mãnh Hổ.

Thậm chí cho đến bây giờ, Yến Thập Tam và Công Tôn Hạng còn chưa biết rằng đường viện quân của Tư Đồ Duệ đã bị tiêu diệt toàn quân. Càng không biết rằng tối hôm qua quân đoàn Mãnh Hổ đã công chiếm được Hổ Khiếu quan, nếu như không phải vì hồng thuỷ cản đường, chỉ sợ trong lúc này quân đoàn Mãnh Hổ đã hành quân tới vùng đại bình nguyên của Thanh Châu.

Rốt cục Công Tôn Hạng cũng nhớ tới Tư Đồ Duệ, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, vì sao quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ không có tin tức gì vậy?

- Phải đó!

Yến Thập Tam cũng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Nếu ngươi không nhắc, ta suýt chút nữa đã quên mất, trong lần kéo quân về cứu viện đế đô này, ngoại trừ hai đường đại quân của ta và ngươi ra, còn có quân Thanh Châu của Tư Đồ Duệ. Hổ Khiếu quan bất quá chỉ cách Tây Kinh hơn năm trăm dặm, hơn nữa còn có quan đạo rộng rãi bằng phẳng thuận tiện cho việc hành quân, đúng ra quân Thanh Châu phải chạy tới đế đô trước ta và ngươi mới phải!

Công Tôn Hạng cau mày:

- Tư Đồ Duệ tuyệt đối không phải là hạng người lơ là trách nhiệm, ngươi nghĩ xem, có phải quân Thanh Châu đã xảy ra chuyện không?

Yến Thập Tam tỏ ra kinh hãi:

- Chẳng lẽ giữa đường đã bị quân đoàn Mãnh Hổ tiêu diệt rồi sao? Cho dù là bị quân đoàn Mãnh Hổ đánh cho tan tác, không lẽ cũng không có một chút tin tức nào sao? Với sự lão luyện của Tư Đồ Duệ và sự kiêu dũng thiện chiến của quân Thanh Châu, không lẽ quân đoàn Mãnh Hổ có thể nuốt chửng cả xương lẫn da của họ sao?

Công Tôn Hạng lắc đầu:

- Ta có một dự cảm không lành, nhất định Tư Đồ Duệ và quân Thanh Châu đã xảy ra chuyện!

- Báo…

Công Tôn Hạng vừa dứt lời, con trai thứ tư của Yến Thập Tam là Yến Lăng Vân đột ngột sải bước vào trướng, gấp giọng nói:

- Phụ thân, có tin khẩn cấp từ đế đô!

- Tin khẩn cấp từ đế đô?

Yến Thập Tam bất chợt giật nảy mình, trầm giọng nói:

- Đưa đây cho ta!

Yến Lăng Vân vội đưa phong thư ra, Yến Thập Tam tiếp lấy đọc một hơi, sau khi đọc xong sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên:

- Chuyện này sao có thể như vậy được?

Sau khi hai đại quân đoàn Sóc Châu và U Châu chạy tới Tây Kinh, thành Tây Kinh đã nhanh chóng khôi phục lại trật tự vốn có. Mặc dù hoàng cung Minh Nguyệt đã bị hoả hoạn đốt cháy, hoàng đế bệ hạ và Tể tướng đại nhân cũng đã bị bắt làm tù binh, nhưng bá quan trong kinh phần lớn đều tránh thoát được trường hạo kiếp này. Vì thế cho nên rất nhiều hoạt động của Tây Kinh đã bắt đầu triển khai trở lại bình thường, trong đó có cả hoạt động tình báo.

Phong thư khẩn này là do tên quan thủ ở Hổ Khiếu quan dùng bồ câu truyền thư truyền về đế đô trước khi Hổ Khiếu quan bị quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm, sau đó tình báo ở đế đô đã cho khoái mã đưa tới tay Yến Thập Tam và Công Tôn Hạng. Nội dung trong thư không cần nói cũng biết là chuyện gì, đó là Hổ Khiếu quan đã bị quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm!