Mạnh Hổ một thương đánh bay Yến Trường Không, ghìm ngựa xoay đầu lại, đang muốn xông tới giết "Tư Đồ Duệ", đột nhiên phát hiện cách đó không xa đã tụ họp lại một đám đông không dưới hai trăm tên cận vệ quân. Chừng hai trăm cây trường mâu lạnh lẽo tạo thành một rừng rậm dày đặc sặc mùi tử khí, tất cả những mũi mâu sắc bén đều chĩa thẳng vào Mạnh Hổ và chiến mã của hắn.

Đằng sau vòng bảo vệ trùng trùng của đám cận vệ quân, chính là "Tư Đồ Duệ" đang đứng với vẻ nhàn nhã ung dung.

- Mạnh Hổ!

Nhìn thẳng vào ánh mắt hung hãn của Mạnh Hổ, "Tư Đồ Duệ" lạnh lùng nói:

- Xuống ngựa đầu hàng, bản Tổng đốc sẽ tha chết cho ngươi!

- Hắc hắc!

Mạnh Hổ cười gằn hai tiếng, đại thương trong tay rung động vang lên những tiếng ong ong không ngớt, chỉ thoáng chốc, chiến mã của hắn ngẩng đầu hí dài, vó ngựa tung bay thẳng hướng trận trường mâu dày đặc như rừng xông tới.

- Chuẩn bị lao…

Tên đội trưởng cận vệ đứng cạnh "Tư Đồ Duệ" giơ cao chiến đao, lạnh lùng quát lớn:

- Phóng!

Vù…vù…vù…

Tiếng kêu xé gió vang lên không ngớt, hơn mười mũi lao sắc nhọn từ sau trân địch bay thẳng lên không, lập tức xuất hiện những đạo tàn ảnh mơ hồ, nhanh như tia chớp phóng xuống đầu Mạnh Hổ và chiến mã của hắn.

Mạnh Hổ hít sâu một hơi khí lạnh, tay trái ghìm mạnh dây cương, chiến mã đang sải vó xông thẳng về phía trước lập tức xoay ngang một cách chật vật, trong lúc nguy cấp, Mạnh Hổ chuyển thương sang tay trái, tay phải nắm yên ngựa, toàn thân đã nấp qua một bên bụng ngựa. Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hy sinh chiến mã để ngăn cản những mũi lao sắc bén kia.

Cuối cùng người cũng chỉ là người, tốc độ có nhanh thế nào đi nữa cũng không thể trong nháy mắt mà gạt đỡ hơn mười mũi lao.

Uy lực của lao rất kinh khủng, không phải những mũi tên nhẹ bỗng có thể so sánh được, nếu như bị một mũi lao nặng mười mấy cân phóng trúng, không chết cũng bị thương nặng. Lúc này Mạnh Hổ đang ở giữa đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt, chung quanh đều là quân của đế quốc Minh Nguyệt, nếu như bị thương cũng đồng nghĩa với tử trận mà thôi.

Phập phập phập…

Tiếng mũi lao sắc nhọn cắm sâu vào xương thịt vang lên, chiến mã hứng trọn mười mấy mũi lao đã không thể nào chịu nổi, ngẩng đầu hí lên một tiếng thê thảm rồi ngã xuống.

Không đợi Mạnh Hổ kịp đứng dậy, những tiếng rít thê lương đã vang lên trên không, không cần ngẩng đầu nhìn lên cũng có thể biết rằng đợt lao thứ hai của cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt đang bay tới. Nghe tiếng gió mà đoán vị trí, đại thương trong tay Mạnh Hổ điểm mạnh trên mặt đất, cán thương bằng thép ròng thoáng chốc đã cong lại, trong chớp mắt, Mạnh Hổ mượn lực đàn hồi lăn tròn mấy vòng về phía sau.

Phốc phốc phốc…

Thân hình Mạnh Hổ vừa lăn đi, mười mấy mũi lao đã cắm phập xuống ngay vị trí mà hắn vừa mới rời khỏi, nếu như hành động của Mạnh Hổ chậm một chút, lúc này chỉ sợ đã bị đóng đinh xuống đất.

Lăn dưới đất ra xa hơn mười bước, Mạnh Hổ vội vàng đứng dậy, đợt lao thứ ba của cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt đã phóng tới.

Vội ngẩng đầu lên, bóng dáng khổng lồ của trống trận đột nhiên đập vào mắt Mạnh Hổ, trong lòng thoáng động, hắn lập tức tung ra một cước thật mạnh vào giá trống. Chỉ nghe rắc một tiếng, một chân của giá trống đột ngột bị đá gãy, mất đi một chân chống đỡ, giá trống không chịu nổi sức nặng khổng lồ dần dần nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.

Đùng!

Trống trận khổng lồ nặng nề đập xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm đục, tất cả những mũi lao phóng ra đợt thứ ba của cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt đều cắm thẳng vào thân trống.

Mạnh Hổ để đại thương sang một bên, hai tay áp vào thân trống dùng sức lăn mạnh về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Trống trận vừa mới ngừng một chút bắt đầu nhích động, mười mấy mũi lao cắm trên thân trống đều bị gẫy ngang. Mạnh Hổ hét lớn một tiếng, dùng hết toàn lực đẩy mạnh về phía trước, trống trận bắt đầu lăn nhanh hơn, mang theo tiếng kêu rầm rầm lăn thẳng về phía đám cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt đang bày trận trường mâu.

Mạnh Hổ xoay người cầm lấy đại thương, nhanh chóng nấp sau thân trống tiến nhanh về phía trước.

Đám cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn tiếp tục phóng thêm vài đợt lao nữa, nhưng nhờ có thân trống khổng lồ che chắn, nên những đợt lao kia không gây ra uy hiếp gì cho Mạnh Hổ.

Trống trận khổng lồ chiều cao gấp đôi người thường mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi đang ép tới, mắt tên đội trưởng cận vệ của đế quốc Minh Nguyệt thoáng chốc co rút lại, hung hăng vung cao chiến đao trong tay lớn tiếng thét dài:

- Lên!

Phốc phốc phốc…

Hơn mười mũi trường mâu trong trận đột ngột đâm ra, trong nháy mắt đã chạm vào trống trận đang lăn cuồn cuộn, mũi mâu sắc bén đâm vào gỗ tạo thành những âm thanh trầm trầm, trống trận khổng lồ đang lăn cuồn cuộn trong thoáng chốc đã dừng lại.

Trống trận vừa dừng lại, một bóng người nấp sau trống đột ngột bay thẳng lên không.

Mạnh Hổ vừa đáp xuống thân trống, hai chân lại nhún mạnh một cái, cả người lại tiếp tục bay lên, lướt qua mười mấy hàng cận vệ quân đang lập trận trường mâu bên dưới, chỉ thoáng chốc đã bay đến phía trên đỉnh đầu "Tư Đồ Duệ". Đám cận vệ quân đang vây quanh bảo vệ "Tư Đồ Duệ" vối vã vung chiến đao trong tay lên, nghênh đón Mạnh Hổ đang từ trên không rơi xuống.

Thân hình sắp sửa rơi xuống đất, đại thương trong tay Mạnh Hổ đột ngột cắm thẳng xuống đất như cây cột.

Trong nháy mắt, hai tay Mạnh Hổ lấy thương làm trụ, cả thân hình to lớn xoay tròn rất nhanh. Mắt thấy chiến đao của đám cận vệ quân đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa chém trúng người hắn, đột nhiên thân hình to lớn của Mạnh Hổ cuộn tròn lại, tốc độ xoay tròn quanh đại thương nhanh hơn nữa, cả người hắn trong khoảnh khác biến thành một đạo tàn ảnh mơ hồ.

Mấy tiếng leng keng vang lên, mười mấy thanh chiến đao đã bổ vào người Mạnh Hổ, phần lớn lực lượng đã bị tốc độ xoay tròn quá nhanh hoá giải mất, lực lượng yếu ớt còn lại không đủ sức chém rách áo giáp của trọng trang bộ binh trên người Mạnh Hổ. Trong nháy mắt, thân hình đang cuộn tròn của Mạnh Hổ đột ngột bung ra, mười mấy tên cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt xung quanh không kịp đề phòng đã bị quét ngã lăn ra đất.

Hai chân tiếp đất, Mạnh Hổ rút đại thương ra, dùng hết toàn lực quét thành một vòng tròn.

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên giữa trời đêm, hai mươi mấy tên cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt bị nhát quét như kinh thiên phá thạch của Mạnh Hổ, thân thể đã bị cắt thành hai khúc, giữa những dòng máu tươi băn ra tung toé khắp nơi, những mảnh thân thể đứt gãy nhìn rất ghê sợ đã vương vãi đầy trên mặt đất.

Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại,trước mắt đã không còn tên cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt nào nữa, cách đó không xa chính là "Tư Đồ Duệ" đang đứng như trời trồng, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Không nói một lời, Mạnh Hổ như một bóng ma đã lướt tới bên cạnh "Tư Đồ Duệ" đang ngây người ra, tay trái nhanh như tia chớp chụp thẳng vào cổ "Tư Đồ Duệ". Mạnh Hổ vận lực bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, xương cổ "Tư Đồ Duệ" đã bị Mạnh Hổ bóp nát, Mạnh Hổ lại tiếp tục bẻ ngang một cái thật mạnh, đầu của "Tư Đồ Duệ" đã rời khỏi cổ.

Mạnh Hổ vung cao thủ cấp đẫm máu của "Tư Đồ Duệ", hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một hồi kèn hiệu, vừa nghe thấy, đám cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt liền la lên một tiếng, như nước thuỷ triều chia làm hai cánh rút đi.

Đám cận vệ quân của đế quốc Minh Nguyệt vừa rút, tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước mặt vọng tới, người ngựa nhấp nhô, Niễn Tử đã dẫn bốn, năm mươi "trọng giáp thiết kỵ" vọt tới trước mặt Mạnh Hổ, thét lớn:

- Trưởng quan, Độc Tử đã dẫn các huynh đệ đi theo người của ta đột phá vòng vây ra ngoài, Lôi Minh tướng quân bảo thuộc hạ tới tiếp ứng cho ngài phá vòng vây!

- Biết rồi!

Mạnh Hổ treo thủ cấp của "Tư Đồ Duệ" lủng lẳng ngang hông, vung thương quát to:

- Theo ta phá vòng vây!

Mạnh Hổ chạy bộ dẫn theo bốn, năm mươi kỵ binh chạy qua hai căn lều lớn, không thấy một tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt nào ngăn trở, còn đang nghi hoặc không hiểu, chung quanh đột nhiên vang lên từng hồi kèn hiệu kéo dài.

Ngay sau đó, từng đợt từng đợt quân của đế quốc Minh Nguyệt từ bốn phương tám hướng ào tới, tạo thành lớp lớp vòng vây vây chặt lấy Mạnh Hổ và bốn, năm mươi "trọng giáp thiết kỵ".

Mạnh Hổ cắm thương xuống đất dừng chân lại, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chung quanh toàn là giáp sắt, thuẫn như tường bao, trường mâu chĩa dày đặc như rừng, từng cánh trường cung đã giương căng sẵn sàng chờ lệnh, trên dây cung từng mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo cũng đã sẵn sàng, nhìn đâu cũng thấy quân của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến, trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận.

Mắt Mạnh Hổ thoáng chốc co rút lại, dựa vào kinh nghiệm của hắn đã từng vào sinh ra tử bấy lâu, hắn biết lần này phiền phức rất lớn.

Mạnh Hổ cũng không biết rằng, vừa rồi tên lính già có vẻ như một tên tiểu tốt của đế quốc Minh Nguyệt suýt chết dưới đại thương của hắn mới thật sự là Tư Đồ Duệ.

Thừa dịp Mạnh Hổ giết "Tư Đồ Duệ" do Đỗ Dự giả trang, Tư Đồ Duệ quả quyết bỏ qua cho đám quân đế quốc Quang Huy vừa phá quan xông ra, để mặc cho bọn họ phá vòng vây mà đi. Sau đó hắn triệu tập khẩn cấp tất cả quân lính còn ở đại doanh, chạy tới bao vây Mạnh Hổ. Mạnh Hổ lúc nào cũng muốn giết Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Duệ dễ thường không muốn giết Mạnh Hổ để trừ hậu hoạn hay sao?