"Còn cần anh nói à! Tôi biết!" Lê Ly tức giận lườm Lâm Vũ một cái: "Tốt nhất là anh nên tự lo cho mình trước đi! Sống chết của anh không quan trọng, đừng liên lụy đến Khanh Nguyệt nhà tôi!"

"Cô ấy là người nhà tôi, không phải nhà cô." Lâm Vũ tuyên bố chủ quyền, thuận thế vòng tay qua eo Thẩm Khanh Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ ôm cô thân mật như vậy, Thẩm Khanh Nguyệt có chút không thoải mái.

Gô cố gắng vùng vẫy mấy lần nhưng Lâm Vũ lại bá đạo không chịu buông tay.

Thẩm Khanh Nguyệt đành phải nhẹ nhàng nhéo vào mu bàn tay của Lâm Vũ một cái rồi cam chịu để hắn ôm.

"Đừng thể hiện tình cảm ở đây nữa! Thoát thân rồi tính tiếp!"

Lê Ly tức giận nhìn hai người đang phát cơm chó ở nơi công cộng, nhanh chóng bảo những người còn lại cùng mình rời đi.

Khi đi ngang qua Lý Thành, Lê Ly đột nhiên dừng lại.

Lê Ly chỉ vào Lý Thành, nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Vũ: “Tất cả đều là lỗi của tên khốn này. Dù sao thì anh cũng cắt tai Phùng Nghĩa, anh đã gây rắc rối rồi, đừng tha cho tên khốn này!”


Khi nghe Lê Ly nói vậy, Lý Thành đột nhiên run lên sợ hãi, liên tục cầu xin.

Lâm Vũ chỉ liếc nhìn Lý Thành một cách nhẹ nhàng, nhưng không ra tay.

"Không cần tôi phải ra tay!"

Lâm Vũ mỉm cười nhìn Lê Ly: "Phùng Tam Pháo sẽ không tha cho anh ta đâu!"

Hai mắt Lê Ly sáng lên, sau đó im lặng.

Tất cả mọi chuyện đều từ Lý Thành mà ra. Phùng Tam Pháo sẽ không tha cho Lâm Vũ bọn họ, chắc chắn cũng sẽ không tha cho Lý Thành.

Ít nhất cũng sẽ cắt một bên tai của anh ta để Phùng Nghĩa có bạn. Sau khi ra khỏi club, Lâm Vũ lại nói với Lê Ly: "Thực sự xin lỗi vì hôm nay đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của cô! Đi với tôi, tôi sẽ đưa mọi người đến một nơi

tốt hơn để tổ chức sinh nhật cho cô."

"Chúng ta hãy chạy trốn để giữ mạng trước đã!" Vẻ mặt Lê Ly cạn lời, thầm nghĩ hai người này thật là lớn gan.

Hắn cắt tai con trai Phùng Tam Pháo, thay vì cố gắng chạy trốn lại muốn đến nơi khác để tổ chức sinh nhật cho cô ấy?

"Cứ đi với anh ấy đi!"

Thẩm Khanh Nguyệt rời khỏi Lâm Vũ, ôm lấy vai Lê Ly, cười thoải mái nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tớ, tớ còn không lo lắng cho sự an toàn của anh ấy, cậu lo lắng gì chứ?”

"Tớ..." Lê Ly sửng sốt, nhất thời không nói thành lời.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Được rồi, đi thôi!” Thẩm Khanh Nguyệt kéo cô ấy lên xe: “Nếu còn chậm trễ nữa, sẽ qua sinh nhật của cậu đấy.

Lê Ly không còn cách nào khác đành để Thẩm Khanh Nguyệt kéo lên xe.

Hai mươi phút sau, Lâm Vũ đưa họ đến một trang viên ở ngoại ô phía đông Giang Bắc.

“Đây là đâu?"

Sau khi xuống xe, bọn họ đều có chút khó hiểu nhìn Lâm Vũ. Ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt cũng có chút bối rối.

"club." Lâm Vũ mỉm cười: "Đây có lẽ mới là club tốt nhất ở Giang Bắc." "Thật hay giả vậy?" Bọn họ không tin, nghỉ ngờ nhìn Lâm Vũ. Theo như họ biết, Lan Đình mới là club tốt nhất ở Giang Bắc.

Trang viên trước mặt trông cũng khá ổn. Nhưng câu hỏi đặt ra là đây thực sự là club sao?

"Tất nhiên là thật." Lâm Vũ cười nói: "Theo tôi vào trong là sẽ biết." Nói rồi, Lâm Vũ dẫn bọn họ đi vào trong.

Vừa đến cửa, tám nhân viên an ninh mặc áo phông rằn ri đã xếp hàng chặn đường họ.

"Đây là địa phận tư nhân! Không được tự ý vào!”

Người đàn ông cường tráng dẫn đầu có giọng nói trầm, mang theo cảm giác quyền lực.


"Không phải anh nói đây là club sao?" Lê Ly và Thẩm Khanh Nguyệt cau mày, đồng thời nhìn Lâm Vũ. “Đây thực sự là club.”

Lâm Vũ cười nói: "Nhưng đây là chế độ thành viên, chỉ có thành viên mới có thể vào."

“Anh là thành viên ở đây à?” Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc. "Không phải." Lâm Vũ lắc đầu.

"Hả?" Bọn họ choáng váng.

Lê Ly giận dữ nhìn Lâm Vũ.

Bản thân hắn biết mình không phải là thành viên ở đây, vậy tại sao còn đưa họ đến đây?

Đến hóng gió sao? "Anh Lâm!"

Ngay khi bọn họ đang cạn lời, một giọng nói vui mừng đột nhiên vang lên sau lưng họ.

Bọn họ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang mở cửa xe chạy tới...