Căn phòng kia to đến lạ thường!

Nói đây là một phòng còn không bằng bảo là một cái sân riêng biệt.

Trong sân có đình đài lâu các giao thoa, cây xanh sum suê.

Khoa trương hơn là còn có hòn non bộ và suối nước nóng.

Từng cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám đứng khom người hoan nghênh bọn họ. "Anh xác định đây là một căn phòng?" Lê Ly ngạc nhiên nhìn về phía Mã Ngũ. "Đúng thế." Mã Ngũ cung kính trả lời.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên cảm thấy mình giống người nhà quê.

Bọn họ đầy kinh hãi và hiếu kì đi vào phòng, Mã Ngũ còn tri kỷ đóng cửa lại cho bọn họ.

"Vị hôn phu của cậu thật sự là đứa con bị rưồng bỏ của Lâm gia?" Lê Ly khó †in mà hỏi Thẩm Khanh Nguyệt.

"Đương nhiên." Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu mỉm cười.

"Không thể nào?" Lê Ly không tin: “Mã Ngũ và Lạc Tiên Triều đều cung kính với anh ta như vậy, hay anh ta là ông lớn có bối cảnh thâm sâu nào?”

"Không phải ông lớn gì cả, chỉ quen biết hơi nhiều người mà thôi." Thẩm Khanh Nguyệt khiêm tốn cười một tiếng, trong lòng lại kiêu ngạo nói không nên lời.


Lâm Vũ luôn làm người ta bất ngờ.

Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ở câu lạc bộ Lan Đình thì cô cũng không biết Giang Bắc còn có câu lạc bộ cao cấp như vậy.

So với nơi này thì Lan Đình quả thực y như trại dân tị nạn! "Thật không?" Lê Ly nửa tin nửa ngờ, lại có chút lo lắng mà hỏi: "Vậy anh ta

thật sự không sợ Phùng Tam Pháo sao? Phùng Tam Pháo là nhân vật hung ác lắm!"

"Cậu đừng lo cho ảnh." Thẩm Khanh Nguyệt ôm lấy vai Lê Ly: “Cậu cứ ăn sinh nhật cho vui vẻ đi! Mặc dù bây giờ không náo nhiệt bằng trước đó, nhưng mọi người đều là bạn bè xứng đáng, chơi với nhau cũng dễ chịu hơn."

"Ừm!" Lê Ly tán thành gật đầu, oán hận nói: Để những người kia hối hận đi!"

Trải qua chuyện này, cô ấy cũng triệt để thấy rõ ai là bạn chân chính, ai là bạn xã giao.

Nói ra cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Lâm Vũ lại đi vào câu lạc bộ Lan Đình rồi ngồi vào gian phòng trước đó.

Đám tay chân trong câu lạc bộ nhìn thấy Lâm Vũ nhưng không ai dám ngăn cản.

Hơn hai mươi phút sau, cửa phòng bị đẩy ra.


Một người đàn ông trung niên dáng đi trầm ổn chậm rãi bước tới, hơi híp mắt nhìn Lâm Vũ, trên mặt tràn đầy âm trầm. Lâm Vũ chỉ khẽ nâng mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta rồi tự rót một ly rượu vang đỏ cho mình.

"Lá gan của mày không nhỏ!" Nhìn thấy Lâm Vũ không chút kiêng ky như vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên kia càng âm trầm.

“Cũng tạm được thôi." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi nhẹ nhàng lắc ly rượu: “Ông là Phùng Tam Pháo?"

"Đúng vậy!" Phùng Tam Pháo ngạo nghễ nói.

: "Nghe nói một mình ông diệt hơn

Lâm Vũ nhấp một ngụm rượu, hăng hái h: cả ngàn người của Hổ Báo Bang?"

Phùng Tam Pháo khinh thường mà: “Diệt một đám giá áo túi cơm mà thôi, không có gì đáng ca ngợi."

Đối với ông ta thì diệt Hổ Báo Bang chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Quá đơn giản nên căn bản không đáng nhắc đến, cũng không đáng lấy ra khoe khoang.

"Có lý." Lâm Vũ rất tán thành mà cười cười: “Không nghĩ tới trong Giang Bắc nho nhỏ này còn có võ giả là ông."

"Xem ra mày cũng là võ giả?"

Trong mắt Phùng Tam Pháo chợt hiện tia sắc lạnh: “Khó trách có thể dễ dàng cắt mất lỗ tai của con tao!”

Lâm Vũ hé miệng cười nói: "Chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng ca ngợi."

Phùng Tam Pháo hơi cứng lại, lửa giận trào lên mãnh liệt.