Hiểu được điều này, Ninh Loạn không hỏi thêm nữa, bắt đầu tán gẫu với bọn họ.

Khi biết Thẩm Khanh Nguyệt tới Hải Châu bàn chuyện làm ăn, Ninh Loạn bỗng nhiên hét lớn, tức giận quát: "Người đâu! Đi lôi Phạm Quảng Sinh về đây cho. tôi!"

"Đợi đãi"

Lâm Vũ giơ tay ngăn lại, trầm giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?”

"Đưa Phạm Quảng Sinh tới đây để bàn chuyện làm ăn với cô Thẩm!"

Ninh Loạn thản nhiên nói: "Cô Thẩm làm ăn với hắn đã là nể mặt hắn lắm rt Hắn còn dám để phu nhân đi tìm hắn nói chuyện, đúng là không biết sống chết!"

Nghe Ninh Loạn nói vậy, sắc mặt Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt đồng thời trâm xuống.

'Tên khốn này đúng là hống hách bá đạo!

Lâm Vũ ra hiệu cho Bạch Hổ Vệ lui xuống, quát Ninh Loạn: "Ngồi xuống cho. tôi!"

"Ồ"


Ninh Loạn ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Tôi nói cho anh biết, chuyện kinh doanh của cô ấy, tôi không được hỏi, anh cũng không được phép hỏi!” Lâm Vũ trừng mắt nhìn Ninh Loạn: “Thương trường là thương trường, chiến trường là chiến trường! Không thể chuyện gì cũng dùng cách trên chiến trường để xử lý!”

Ninh Loạn khit mũi: "Không phải nói thương trường như chiến trường sao?”

"Tôi... Lâm Vũ hơi nghẹn lại, suýt nữa bị tên khốn này làm cho nghẹn chết.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Vũ, cuối cùng Thẩm Khanh Nguyệt cũng hiểu tại sao lúc rời sân bay hắn lại hành động như kẻ trộm.

Nhất định là sợ Ninh Loạn biết hắn đến Hải Châu. Kết quả, dù có trốn nhưng vẫn không thoát được.

Có một cấp dưới như Ninh Loạn, hắn muốn không đau đầu cũng rất khó. Sau khi kiềm chế ý định muốn bóp chết Ninh Loạn, Lâm Vũ trừng mắt nhìn

anh ta nói: "Dù sao, hãy nhớ kỹ, dù cô ấy có bàn chuyện làm ăn với ai, kết quả thương lượng thế nào, anh cũng không được phép can thiệp!”

"Được rồi."

Thấy Lâm Vũ vô cùng nghiêm túc, Ninh Loạn miễn cưỡng đồng ý.

Buổi tối, anh ta chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để tiếp đãi bọn họ. 'Thẩm Khanh Nguyệt say đến mức ăn xong không lâu bao lâu thì đã ngủ. Lâm Vũ và Ninh Loạn bưng vò rượu ra phía sau hoa viên ngồi.

Cho đến lúc này Ninh Loạn mới hỏi hắn mục đích tới Hải Châu.

Lâm Vũ không giấu giếm, nói cho anh ta biết nguyên nhân và kết quả của sự việc.

Sau khi nghe Lâm Vũ nói, một luồng sát khí mạnh dữ dội ngay lập tức tràn ngập phủ quân chủ.

"Giỏi lắm Khương gia!"

Ninh Loạn vẻ mặt lạnh lùng đứng lên: “Bây giờ tôi sẽ đi lấy đầu Khương Dục. về nhắm rượu!”


"Ngồi xuống!"

Lâm Vũ trừng mắt nhìn anh ta, mắng: "Dù sao cũng là quân chủ, sao vẫn hấp ta hấp tấp như vậy!"

Ninh Loạn không dám trái lệnh, hậm hực ngồi xuống, nhẹ giọng nói: 'Quân chủ cũng người."

"Gợi đòn à!" Lâm Vũ khó chịu nói: "Nghe tôi nói hết đất"

Trong khi nói, Lâm Vũ không ngừng vuốt ngực mình. Cho nên có những lúc hắn thật sự sợ gặp Ninh Loạn.

Nếu ở cùng tên khốn này quá lâu, chắc chắn sẽ mất đi mấy năm tuổi thọ!

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Vũ chậm rãi nói: “Anh nghĩ Khương gia có thiếu tiền không?”

"Không!" Ninh Loạn trả lời không cần suy nghĩ.

Khương gia là một trong tám đại gia tộc cổ võ, được truyền thừa hàng ngàn năm.

Chưa kể đến thế lực của bản thân Khương gia, của cải tích lũy mấy ngàn năm cũng đủ để mấy đời Khương gia tiêu xài.

Lâm Vũ nhấp một ngụm rượu, nhìn Ninh Loạn với vẻ tra khảo: "Nếu Khương gia không thiếu tiền, tại sao ở Giang Bắc lại nâng đỡ Phùng Tam Pháo, trắng trợn vơ vét tài sản thay bọn họ?”

Ninh Loạn cau mày, nhanh chóng phản ứng lại, trầm giọng nói: "Nhất định bọn họ có âm mưu gì đó!"


"Vậy thì đúng rồi!"

Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Khương Dục nhất định phải chết, nhưng âm mưu của Khương gia cũng phải điều tra rõ!"

Việc một gia tộc cổ võ như Khương gia thu gon của cải quả thực hơi bất thường.

Nếu như Khương gia chỉ dùng tiền để hưởng thụ thì thôi nhưng nếu không phải thì phải điều tra kỹ.

Mọi thay đổi lạ của gia tộc cổ võ không thể không đề phòng!

Ninh Loạn hiểu ý Lâm Vũ, đứng dậy nói: "Thuộc hạ lập tức phái người đi điều trai"

"Ừm"

Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Giúp tôi điều tra tung tích của Khương Dục trước, tôi sẽ đi gặp hắn!"

"Rõ!"